Chúng Ta Có Thể Đi Cùng Nhau Không?

Chương 19:




Một đêm tỉnh dậy,không hiểu sao cô đã nghĩ thông suốt rồi,cô sẽ quyết định thi vào khối A,sẽ học quản trị kinh doanh.Cô thay quần áo đeo balo rồi nhanh chân chạy xuống nhà reo lên.

\-Ba mẹ,anh hai,anh ba con quyết định rồi.

\-Quyết định gì vậy con.

Mẹ cô vừa dọn đồ ăn sáng lên bàn vừa hỏi cô.

\-Dạ con sẽ thi khối A và sẽ học quản trị kinh doanh.

Ba cô ngồi trên ghế đang vắt chân đọc báo nghe cô nói liền gấp tờ báo lại cười đi đến vuốt đầu cô.

\-Suy nghĩ kĩ chưa con gái,học kinh doanh thì dễ thôi nhưng khi ra làm thì sẽ khác đó.

\-Dạ không sao con sẽ cố gắng.

\-Nếu con gái ba đã chọn rồi thì ba mẹ sẽ ủng hộ theo con.

\-Dạ con cảm ơn ba mẹ hihi.

Anh hai cô vừa trên lầu đi xuống tay cầm theo cặp đi làm thấy dưới nhà có tiếng nói cười thì liền cất tiếng hỏi.

\-Có việc gì mới sáng mà cả nhà vui thế.

Ba cô hướng ánh mắt lên nhìn anh hai trên môi vẫn nở nụ cười trả lời anh.

\-Con bé nó chọn được điều nó muốn rồi.

\-Ồ là điều vậy bé con.

Anh hai đã đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống chống cằm hỏi cô.

\-Dạ em sẽ thi khối A và học quản trị kinh doanh.

\-Vậy sao,sao em không học Luật.

Anh hai còn chưa kịp mở miệng nói thì anh ba từ trên cầu thang cũng xách cặp chạy xuống nghe cô nói thì liền nhanh miệng lên tiếng.Cô nhìn anh ba cười nói

\-Em sao mà đủ tầm để học Luật với lại em cũng không nhớ lâu được,còn nữa mồm mép không được lanh lẹ như anh.

\-Con bé này ý đang nói mỉa anh phải không?

Cô đi lại đứng bên anh ba ôm lấy cánh tay anh dụi mặt vào đó mà làm nũng.

\-Hihi em nào dám nói gì anh ba của em.

\-Giỏi cái mồm nịnh thôi.

\-Hihi.

Anh hai giờ mới được nói,bởi nhà có thằng mồm mép nhanh cũng khổ,chẳng biết nhường cho anh nói cái rồi nó hẵng nói,đằng này nó cứ thích nhảy tọt vào mồm người ta ngồi.

\-Mà sao em lại chọn học kinh doanh vậy?Chẳng phải em nói khối A khó hay sao?

\-Em sẽ cố gắng ạ,có anh hai anh ba chỉ em học mà lo gì,và sau này em muốn theo anh hai đi làm mà hihi.

\-Vậy sao?

\-Dạ.

Anh ba cô nghe xong liền chu môi xịu mặt giả vờ giận dỗi nhìn cô với ánh mắt hờn trách.

\-Vậy sao em không học Luật rồi làm với anh mà làm với anh hai,không chịu đâu huhu.

Vẻ mặt giận dỗi hờn trách của anh ba làm cô bật cười,giống như em bé nhỏ nũng nịu dành mẹ với anh trai vậy.

\-Thôi nào đó là lựa chọn của em nó mà Bình,con làm vẻ mặt đó mẹ buồn cười chết đi được.

\-Con cũng thấy vậy á mẹ.

Anh hai cô cũng thấy mắc cười cậu em trai của mình,tuy đã lớn nhưng đâu đó vẫn còn chút con nít thích dành với anh,nhưng sâu trong lòng thì vẫn yêu thương anh em và gia đình.

\-Nào ăn sáng nhanh rồi đi làm nè ba nó với thằng Mẫn,thằng Bình,trễ rồi chạy cho hụt mạng vào.Bé Vy ăn đi con rồi đi học nữa.

Lời mẹ cô nói xong thì cả nhà cũng vào bàn ăn sáng.Từ 1 năm trước mẹ cô đã nghỉ việc ở chỗ nhà may mà lui về lo nội trợ,nay đã có ba với hai anh lo nên tài chính cũng kha khá rồi nên cả nhà khuyên mẹ cô không cần phải đi làm nữa mà chỉ cần ở nhà chăm lo cho tổ ấm nhỏ này,sợ mẹ buồn vì bỏ nghề thế là anh ba đã mua một chiếc máy may để mẹ cô có thể may vá lúc nhàn rỗi cho đỡ buồn.

Cô trên chiếc xe đạp vừa đạp vừa xem cảnh vật xung quanh,buổi sáng sớm mọi thứ thật tươi mát,hạt sương còn đọng long lanh trên lá,những chú chim hót véo ven trên cành cây,cô hít một ngụm không khí trong lành thưởng thức hương vị của sự thanh bình.

"Rầm"

\-Aida..

Vì mải ngắm hoa ngắm cỏ cô không để ý mà tông trúng một người đang chạy bộ.Xe cô ngã chỏng vó,cô hốt hoảng đi lại chỗ người bị cô tông trúng cúi đầu xin lỗi lia lịa.

\-Xin lỗi,tôi xin lỗi rất nhiều.

\-Tôi không sao.

Đó là một giọng nam,người này nhìn cô chằm chằm rồi nói.

\-Cô bé định xin lỗi mà không nhìn mặt người ta à.

\-Dạ...

Cô ngẩng đầu lên nhìn người nam này,cảm thấy hơi quen quen mà lại không nhớ ra ai nhưng thôi mặc kệ xin lỗi đã.

\-Xin lỗi anh,tôi..tôi không để ý nên tông..tông trúng anh,anh..anh có bị sao không?

Cậu ta muốn cười vì vẻ sợ sệt giọng nói hơi rung của cô nhưng vẫn giả vờ giữ khuôn mặt không biểu cảm của mình càng làm cho cô thêm luống cuốn.

\-Anh..anh có đau đâu không? Tay anh bị chảy máu rồi này.

Tuy cô tông không mạnh nhưng lực đủ đẩy cậu ta ngã nhào khiến chân tay cậu ta trầy xước chảy máu nhưng cậu ta vẫn không thay đổi sắc mặt mà lên tiếng.

\-Hiện giờ thì không thấy gì nhưng không biết sau một hai tiếng thì như thế nào,vậy nên...

\-Vậy...vậy nên sao,anh đừng đưa tôi lên công an nha.

\-Không,cô đưa tôi số điện thoại nếu có gì tôi sẽ gọi...

\-Vâng vâng đây ạ.0981663xxx.

\-Tên cô bé là gì nhỉ?

\-Dạ Tường Vy.

\-Cô bé học ở đâu?

\-Chi vậy ạ,có số điện thoại là được rồi!?

\-Không được lỡ như cô bé bỏ sim đi rồi thì sao mà tìm được.

\-Không có đâu mà.

\-Tôi không dễ tin người.Nhanh lên không thì trễ học bây giờ.

\-Vâng Võ Tường Vi học lớp 11a2,trường trung học phổ thông KA.

\-Được rồi.Cô bé đi học đi.

Cậu dựng xe đạp lên cho cô,cô vừa bước lên định đi thì cậu ta níu lại.

\-Sao nữa vậy anh.

\-Nhớ vào phòng y tế sát khuẩn vết thương của em đi nó đang chảy máu kìa.

\-Hả?

Cô ngơ ngác nhìn chỗ cậu ta chỉ thì ra khuỷu tay và chân của cô cũng bị chảy máu do vết trầy xước khi nãy ngã xe,vậy mà nãy giờ cô không để ý cũng chẳng thấy cảm giác đau.