Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi

Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi - Chương 26: Không thể thỏa hiệp cũng chỉ hảo dũng cảm tiến tới




Kỳ Dĩ về đến nhà, Kỳ ba ba đã đi rồi, Kỳ mụ mụ còn đang ngồi trên sô pha. Kỳ mụ mụ thấy con trai về nhà, bi ai đầy mắt hỏi: “A Dĩ, con thành thật nói coi, có phải ba mẹ quanh năm đi công tác không bồi con, con mới có thể…”



Kỳ Dĩ lắc đầu: “Không phải, mẹ, đây là vấn đề của con…”



“Các con chia tay đi.” Kỳ mụ mụ mở lời giống như khẩn cầu, “Hai người con trai… Chung quy không phải chuyện này, không có gia đình không có con cái, các con già rồi phải làm sao đây.”



***



“… Chúng con sẽ chiếu cố tốt đôi bên, mẹ, chỉ cần hai người có thể tiếp thu, những trắc trở tương lai có thể gặp phải, chúng con đều nghĩ qua rồi, chúng con sẽ hảo hảo bước tiếp con đường này.”



“Ta đây làm mẹ làm sao có khả năng… Tiếp thu con trai mình cùng với đàn ông một chỗ?”Nghĩ đến hình ảnh con trai mình và Đạm Ngữ dây dưa một chỗ, Kỳ mụ mụ khó chịu ôm chặt ngực, đẩy tay Kỳ Dĩ muốn duỗi tới ra.



***



Kỳ Dĩ đem mấy quyển sách trong phòng ngủ mình ra, đưa đến phòng ngủ của cha mẹ.



Mấy quyển sách giới thiệu về những điều liên quan tới đồng tính luyến ái này là Kỳ Dĩ đã sớm đi mua rồi, Kỳ Dĩ cười khổ, lúc đó hai người đi tiệm sách chọn sách còn huyễn tưởng cha mẹ bên này hẳn là nói rồi thì có thể đối phó, vậy mà giọng điệu bây giờ của cha mẹ, lại không có bất luận dấu hiệu gì được coi là buông lỏng.



Kỳ Dĩ thở dài, nếu như không phải tình cảnh xấu hổ như thế bị bắt gặp, phản cảm của cha mẹ chưa hẳn sẽ kịch liệt như thế.



***



Kỳ Dĩ ngược lại thực sự khi nghe xong lời cha nói, mỗi ngày đi học xong đều về nhà chiếu cố mẹ mình, đương nhiên cũng là Đạm Ngữ bên kia đủ khiến Kỳ Dĩ an tâm.



Nhà có con dâu hiền lành dặn dò rồi: cậu cứ hảo hảo ở nhà bồi dì đi, chúng ta sẽ từ từ tới thôi.



Cái này từ từ sẽ tới rất nhanh thì đã bốn ngày qua đi rồi, ba Kỳ Dĩ cũng bay về rồi.



***



“Mẹ con có thái độ thế nào?” Kỳ ba ba ngồi xuống, vẻ mặt uể oải của người vừa đi đường về.



“Mấy ngày nay một mực ở trong phòng.”



Kỳ ba ba thở dài: “A Dĩ, mẹ con chưa hẳn là thân thể khó chịu, đại khái là trong lòng ầm ĩ.”



“Con biết.”



Kỳ ba ba sờ đầu con trai, thấm thoát con trai đã lớn đã so với mình cao hơn rồi: “Con từ nhỏ sống ở nhà ông bà ngoại, lớn một chút ta với mẹ con mới đem con nhận về, kỳ thực nhiều năm qua, mẹ con vẫn muốn xin lỗi con, có điều quan hệ mẹ con muốn thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều được, con cùng chúng ta không thân thiết…”



“Không có, ba đừng nói vậy…”



***



“Kỳ thực… Chuyện này của các con, mẹ con trong lòng khẳng định rất tự trách, đại khái nghĩ mình thiếu quan tâm con cái, con mới có thể…”



“Ba, không phải như thế…”



“Ta biết,” Kỳ ba ba cắt đứt, “Mấy ngày nay ở bên ngoài, ta cũng tra xét chút tư liệu xem qua, tuy rằng không toàn bộ rõ ràng nhưng trong lòng cũng hiểu rõ. Các con… Có chịu thay đổi không?”



Kỳ Dĩ gật đầu một cách dứt khoát: “Ba, sẽ không đổi. Đời này cũng sẽ không đổi.”



***



Kỳ ba ba vỗ vai con trai: “Ai… Chúng ta cũng chẳng ảnh hưởng được tới quyết định của các con, bạo lực ép buộc các loại, ta và mẹ con cũng làm chẳng nổi, sau này đừng ở trước mặt mẹ con nhắc tới Tiểu Dịch, cho chúng ta một chút thời gian chậm rãi suy xét đi, chờ tới khi nào mẹ con nghĩ thông suốt rồi có thể tiếp thu sự thực đã, tất cả đợi tới khi đó đi.”



Kỳ Dĩ cau mày: “Con biết rồi… Có điều ba, cậu ấy có bao nhiêu thích ba mẹ, ba mẹ cũng cảm giác được đi.”



Kỳ ba ba thở dài, tiến vào phòng ngủ.



***



Kỳ mụ mụ lại hiển nhiên không nhanh chóng thỏa hiệp như vậy, khuyên can mãi để Kỳ Dĩ đáp ứng bà hai người tạm xa nhau một đoạn thời gian, thử xem hai người có đổi lại được không.



Đạm Ngữ hiểu rõ tâm tính của mẹ Kỳ Dĩ, nhưng không có nghĩa là không thương tâm.



Có điều hai người cũng chỉ là ngoài miệng đáp lời, bằng mặt không bằng lòng loại chuyện này có đôi khi cũng thật sự là trăm lần bất đắc dĩ. Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, lại giảm bớt thời gian thế nào cùng nhau ăn trộm bữa cơm chút thời gian thân thiết chút ít gì gì đó vẫn thường có.



***



“Một đoạn thời gian” này rất nhanh thì qua một tháng, xấp xỉ trải qua một lần thi cuối kỳ.



Buổi chiều Kỳ Dĩ kết thúc cuộc thi thì ở nhà lên mạng, Kỳ mụ mụ một tháng gần đây cơ hồ phần lớn thời gian đều ở nhà, nói là vì chiếu cố tốt con trai, kỳ thực Kỳ Dĩ đương nhiên hiểu rõ, ngay cả mình lên mạng mẹ cũng sẽ biểu thị một chút cảnh giác kỳ thực chính là vì giám sát mình mà thôi.



Gần tới thời gian ấy, Kỳ Dĩ xin phép mẹ một chuyện, lúc thi xong mấy người bạn học ở cùng ký túc xá đi ra ngoài liên hoan, mình buổi tối sẽ không về nhà. Kỳ mụ mụ đương nhiên nhớ kỹ Đạm Ngữ chính là bạn học cùng phòng với Kỳ Dĩ, nhưng thở dài vẫn cho đi.



Kỳ Dĩ sáng hôm nay thi xong còn cố ý đi tới chỗ trường Đạm Ngữ thi chờ cậu, hai người ăn bữa trưa xong mới tách ra. Kỳ Dĩ ngẫm lại buổi trưa tên kia từ trường học đi tới quán ven trường vẻ mặt đỏ bừng, bước chân đi tới trạm tàu điện ngầm cũng có chút gấp.



***



Kỳ Dĩ trực tiếp đến nhà hàng đã giao hẹn sẵn. Ba người ấy hẳn là đều vừa mới tắm xong, trên người rõ ràng đều là mùi vị sữa tắm, Đạm Ngữ đại khái lại là người xếp cuối cùng, lúc này trên đầu con ướt rơi lạch tạch. Bốn người hai bên đối diện ngồi, lúc Kỳ Dĩ đến gần, Đạm Ngữ liền đem túi tiền chìa khóa bên cạnh dọn đi.



Còn dành chỗ cho mình nữa chứ. Kỳ Dĩ mỉm cười.



Thi xong mọi người tâm tính đều tương đối buông lỏng, bốn nam sinh lớn bổng gọi một bàn đồ ăn lớn, hai vị kia còn gọi chút bia rượu nhắm. Đạm Ngữ xuất thân người phương Nam, đối với rượu bia không có cảm tình càng miễn bàn tới thiện cảm, vì vậy cũng không để Kỳ



Dĩ uống.



***



Lão đại thích uống rượu, nhưng tửu lượng không tốt, uống thêm chút sẽ nói năng không dứt, lôi kéo Kỳ Dĩ đối diện oán giận: “Tôi nói A Dĩ a, cậu gần đây sao không về ký túc xá? Đối với lão đại ta có ý kiến hử?!”



“Không đúng, không đúng, ở nhà chiếu cố mẹ tôi mà.” Kỳ Dĩ len lén xoa bóp bàn tay trong lòng, đích xác tay Đạm Ngữ xúc cảm so với mình tốt hơn chút.



“Tôi nói mà!” Lão tam cũng gia nhập vào, “Ngày mai tôi và lão đại bắt xe lửa chiều, A Dĩ a, nghỉ hè thì nhớ chạy về trường xem lão ngũ, cậu nhớ kỹ qua nhiều bồi cậu ấy a, lão ngũ lá gan nhỏ lắm.”



***



“Ngắn cái quái gì a, ông đây mới không nhát gan!” Đạm Ngữ kháng nghị.



Lão tam hoàn toàn quên đi lời xen vào của Đạm Ngữ, tiếp tục răn dạy: “Đặc biệt thằng nhóc này thích có người ăn cùng, nhà cậu dù sao cũng ở Bắc Kinh, qua nhiều vào, đừng có giống đoạn thời gian này, đều chẳng thấy bóng người.”



Kỳ Dĩ vội gật đầu đáp ứng.



Lão đại tiếp tục tiếp ứng, đứng dậy nặng nề vỗ phạch cái trên vai Kỳ Dĩ: “Được rồi, chúng ta không cần lo lắng lão ngũ nghỉ hè vắng vẻ khuê phòng cô đơn rồi!”



“Cô đơn cái đầu anh ấy!” Đạm Ngữ đem móng vuốt lão đại từ trên vai Kỳ Dĩ gỡ xuống, thao, người uống say thực sự là xuống tay nặng quá a, “ba” một tiếng đủ lực rồi.




***



Lão tam cũng tỏ ý cười nhạo với lão đại thần chí không rõ: “Ha ha, khuê phòng cô đơn đúng là hình dung phụ nữ a lão đại!”



Đạm Ngữ bỗng nhiên bị gợi ý nhớ tới năm nào đó tháng nào đó cô nào đó cùng mình nói qua: tiểu thụ gì gì đó mới có khuê phòng mà, Đạm tiểu thụ, để chúng ta cùng nhau khuê nữ đi.



Thao, thác loạn rồi!



***



Một bữa cơm từ hoàng hôn ăn tới nửa đêm, quả nhiên rượu bày ra sẽ không tiêu hao hết rồi, nhất là trong đó một người còn nửa điên vì rượu, cái loại người mà từ bình thường nghiêm chỉnh biến thái tiến hóa thành nói năng không dứt ra được.



Trong nhà hàng kỳ thực đại đa số đều là học sinh thi xong tới xa xỉ một chút, có điều loại đội ngũ thuần nam nhân cũng không thấy nhiều.



Bốn người kết xong nợ, đôi đôi đối đối dính cùng nhau. Lão đại là uống cao rồi, phải dựa vào lão tam bước đi, Kỳ Dĩ cùng Đạm Ngữ theo ở sau.



Trên đường cũng đều là thành phần học sinh kết đội kề vai sát cánh, dưới ngọn đèn đường tôi tối Kỳ Dĩ len lén cầm tay Đạm Ngữ, đem câu cánh tay qua người.



***



Tới cổng trường rồi, Kỳ Dĩ hô quát lão tam: “Lão tam, tôi mang lão ngũ về nhà tôi. Anh đem lão đại về không sao chứ?”



Đạm Ngữ túm chặt tay Kỳ Dĩ.



Lão tam xoay người, hoa lệ đánh cách một cái: “Không sao không sao, các cậu đi đi! Các cậu này! Là muốn đi phát triển cái gì a!”



“Phát triển đồng chí a.” Kỳ Dĩ nghiêm trang trả lời.



Lão tam phỏng theo đại lực thần chưởng của lão đại mà vỗ mạnh lên vai Kỳ Dĩ: “Chuẩn, đi đi! Nhớ kỹ tùy thời hướng tổ chức báo cáo a.” Nói xong lão tam kéo lão đại đi mất. Tấm lưng kia cao ngất bên chắc đến khiến Đạm Ngữ và Kỳ Dĩ phi thường an tâm mà xoay người rời đi.



***



“Nè, đi nhà cậu?”



“Không phải.”




“A? Đi dạo đường cái a!”



“Đi thuê phòng.”



“Nè nè?”



“Thật là đi thuê phòng.” Kỳ Dĩ dừng lại.



Đạm Ngữ cúi đầu: “Dì còn chưa tiếp thu tôi đúng không.” Len lén ngẩng đầu trộm liếc Kỳ Dĩ một chút, lại cúi đầu.



“Không nhanh như vậy, chúng ta từ từ sẽ tới.”



Hai người lại lung lay một trận, Đạm Ngữ bỗng nhiên mở miệng: “Nè, cậu nói coi lão tam có thể… đoán được cái gì không a?”



Kỳ Dĩ túm tay cậu: “Đoán được thì đoán được đi.”



“Lão tam rất ngốc, phỏng chừng đoán không được.”



“Đoán không được không bắt buộc.”



“…”



***



Hai người thực sự là đi thuê phòng, có điều là khách sạn nhỏ ở gần trường học, Đạm Ngữ cau mày: “Thực TMD mắc.” Kỳ Dĩ không có lên tiếng. Gian phòng khách sạn coi như sạch sẽ, chính là hai cái giường đơn sẽ lãng phí một cái.



Kỳ Dĩ đóng cửa tựa như lang đói lâu ngày, mạnh đem người nhào vào trên giường. Đạm Ngữ không cam lòng bị áp đảo, tránh nửa ngày rốt cục ngồi dậy trên người Kỳ Dĩ, hai người hồng hộc một trận thở gấp. Kỳ Dĩ hai tay chống hai bên thắt lưng Đạm Ngữ: “Nè, cậu xem chúng ta… Tư thế bây giờ…”



“Làm sao a?” Thao, người này khí lực thật sự là lớn, một bữa lăn qua lăn lại mà mệt mỏi thế chứ.



“Giống cái biểu tượng kia của cậu ấy.”



Đạm Ngữ giống như phản xạ có điều kiện hỏi: “Biểu tượng gì a?” Hỏi xong cậu đã bắt đầu suy nghĩ là cái gì rồi, không phải là cái hình biểu tượng QQ gấu lớn ngồi ở trên thân lang hành hung bạch nhãn lang kia sao! “Muốn gì(1)!”



Kỳ Dĩ chộp lấy móng vuốt đang dương lên, đem người ấy lui ở dưới người mình: “Chúng ta thử xem?”



“Thử thì thử, sợ cậu chắc!”



***



Cải trắng đại hiệp quả nhiên là chuẩn bị đầy đủ, nghiêng từ trong ba lô kia lấy ra đủ thứ, Đạm Ngữ cảm thán, hóa ra cải trắng đại hiệp cũng không phải chính nhân quân tử gì a.



Kỳ thực từ thời khắc thuê phòng ấy, Đạm Ngữ phải nên phát hiện mới đúng.



***



Hai người lăn qua lăn lại xong tắm rửa chút ít, dưới nhiệt độ thích hợp của điều hòa trong phòng, Đạm Ngữ miễn cưỡng ghé vào trên người Kỳ Dĩ: “A Dĩ, cậu không nghĩ tới chia tay đúng không.”



“Tôi không nghĩ tới, trừ phi tôi chết trước cậu, bằng không tôi vẫn nắm tay cậu đến khi cậu rời khỏi tôi.”



“Thao, đại hiệp cậu cũng biết dỗ ngon dỗ ngọt a!”



“Học thử thì lúc nào cũng biết thôi.” Có vài lời lại là không cần nói thì không thể nói.



“Nè, nhà cậu bên kia…”



Kỳ Dĩ giơ lên một bên tay vuốt tóc cho Đạm Ngữ: “Nếu bọn họ nhất thời chưa tiếp thu được, chúng ta cứ thành thật mà tiếp tục, làm cha mẹ đơn giản cũng chính là lo lắng con cái không thuận lợi không hạnh phúc, chỉ cần chứng minh cho bọn họ thấy, chúng ta có thể hạnh phúc trải qua, qua được so với người khác đều hạnh phúc hơn, bọn họ sẽ không có lý do phản đối nữa.”



Đạm Ngữ xoay đầu qua, ngửa mặt lên trời nằm trên người Kỳ Dĩ: “Kỳ thực cậu có đôi khi miệng lưỡi tốt thiệt nha.”



Kỳ Dĩ xoa thắt lưng cho cậu không lên tiếng trả lời. Có đôi khi chỉ là khác nhau có muốn hay không thôi, là một người đàn ông, đang cần thời gian, lúc nào cũng có thể nói cái gì đó, còn về việc cậu ta muốn nói cái gì thì phải chờ cậu ấy nói mới biết được.



=========



(1) là chỉ những biểu tượng kiểu ‘muốn gì’ đây nè, thấy hài nên trưng ra cả 1 galery cho coi:







~oOo~