Con gái nhà họ Trương tên là Trương Nghệ Băng.
Khi Mạnh Nhân Nhân gặp chị thì thấy chị mặc một bộ quần áo màu đen, tóc cắt ngắn, dáng người không vạm vỡ cho lắm nhưng vẫn nhìn thấy cơ bắp vô cùng rõ ràng, chị ngồi mà cả người cứng đơ cả ra, tản ra một khí thế muốn giết người.
Mẹ Mạnh cũng từng nói cho Mạnh Nhân Nhân biết rằng chị Tả là quân nhân.
Mạnh Nhân Nhân đi tới, cô cảm thấy chân mình như bị đổ xi măng, từng bước đi nặng trịch, đây là một cảm giác cô chưa được trải qua bao giờ.
Chỉ vài bước ngắn ngủi mà cô phải đi rất lâu mới đến.
“Chào em, Nhân Nhân.” Đối phương đứng dậy, dịu dàng chào cô.
Lúc này Mạnh Nhân Nhân mới nhận ra rằng người đối diện mình có một đôi mắt rất đẹp, rõ ràng chị là người cực kỳ nghiêm túc nhưng nhờ ánh mắt này mà người ngoài nhìn vào sẽ thấy chị rất ôn hòa.
Mạnh Nhân Nhân là kiểu người trước lạ sau quen, nói chuyện với ai cũng được, thế mà bây giờ ngồi ở đây cô như bị ai đó cưa miệng đi vậy, không muốn nói bất cứ lời nào.
Chị Tả đi xem mắt cũng đang lúng túng, chị là cô gái được sinh ra trong gia đình có truyền thống là quân nhân, được giáo dục như trong quân ngũ, bình thường toàn lăn lộn với hội bô lão. Vì cũng đã đến tuổi nên chị bị người nhà thúc giục đi xem mắt, tất cả những đối tượng trước đây chị đều không hài lòng, không thể nghĩ được rằng mẹ mình lại hạ thủ với một cô nhóc còn chưa đủ 18 tuổi, lúc nghe tin chị cũng không định đi.
Ai ngờ lại nghe được tin đối phương đồng ý đi xem mắt, chị lại không tiện từ chối, bởi dù sao đi nữa thì cũng do nhà mình mở lời trước nên Trương Nghệ Băng chỉ định tới đây gặp mặt một lần rồi cả hai giải tán.
Dẫu sao thì chị thấy bản thân chắc chắn phải tìm được một nữ binh như mình, mấy cô gái nhỏ nhu nhược như này không hiểu được lý tưởng của chị, không hiểu được cho cuộc sống của chị.
Kết quả bây giờ nhìn thấy đối tượng hẹn hò của mình mặc chiếc váy nhỏ nhắn xinh xắn như một đóa hoa thì lòng chị bỗng hơi ngưa ngứa.
Nhưng vấn đề ở đây là chị không tìm được chủ đề để nói chuyện với người ta.
Dù gì thì con gái cưng nhà người ta thích mặc váy, thích trang điểm, thích xem phim, thích đọc tiểu thuyết, bla bla, trong khi mấy thứ này chị có hiểu đâu.
Tiệm cà phê được bao phủ với âm nhạc du dương cùng mùi cà phê đậm đà.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Nhân Nhân ra ngoài với một người cùng giới, cũng không khác tưởng tượng của cô lắm, tiếng nhạc êm dịu, tiệm cà phê, thêm một đối tượng đẹp trai cao lớn ngồi đối diện.
Nếu là trước kia thì chắc chắn trái tim cô đã đập bịch bịch bịch nổ đùng đoàng, tâm tư thiếu nữ ào ạt chảy ra rồi.
Còn hiện tại ư, cô ngồi đây, nhấp một ngụm cappuccino mà chỉ cảm thấy cái đắng lan tỏa trong miệng, cô nghĩ, đây không phải hương cà phê cô thích.
Cô bắt đầu nhớ về mỗi lần mình làm nước chanh mật ong ở nhà, rót cho mình một cốc, rót cho Việt Phong một cốc, một vị ngọt ngấm vào đầu lưỡi.
Chỗ hai người ngồi ngay cạnh cửa sổ, không biết mặt trời đã ghé qua từ bao giờ, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua ổ cửa kính đáp xuống mái tóc mềm mại của Mạnh Nhân Nhân một cách vô cùng êm ái, sau đó lướt qua gò má trắng nõn đến hôn lên vai cô.
Trương Nghệ Băng bỗng muốn đưa tay tới chạm vào mái tóc mềm mượt ấy, để xem xem có phải từng sợi tóc đang hưởng thụ sắc vàng của mặt trời hay không.
Lần đầu tiên trong đời Trương Nghệ Băng phải tự hỏi mình còn liêm sỉ hay không, chị tự hỏi tại sao mình phải tìm chủ đề nói chuyện chứ, nhưng sau vẫn mở miệng hỏi: “Nghe mẹ tôi nói rằng em đang học lớp mười hai, chương trình học có nặng không? Sau này em định làm gì?”
“Không nặng… Sau này, sau này em muốn làm luật sư.”
“Làm luật sư rất tốt. Vũ khí quan trọng của tổ quốc! Tôi có một người bạn làm ở quan tòa, lúc nào sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Mạnh Nhân Nhân “Ừ” một tiếng, vì vậy mà chủ đề này đã kết thúc, hai bên lại rơi vào lúng túng như lúc đầu.
Mạnh Nhân Nhân suy nghĩ một chút, cúi đầu thì thầm: “Xin lỗi chị, hôm nay em không thật sự muốn đi xem mắt lắm, hình như em đã có người mình thích rồi.”
Trương Nghệ Băng ngạc nhiên, cuộc đời chị đã gặp qua rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện nên không hề cảm thấy mình bị người ta lừa dối như những người khác, ngược lại chị còn tốt bụng hỏi: “Vậy… Có chuyện gì xảy ra sao?”
Mạnh Nhân Nhân chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị ăn mắng rồi, vì dầu gì cô cũng đã có người mà còn đi xem mắt, đúng là lãng phí thời gian của người khác.
Cô không ngờ đối phương lại dịu dàng đến thế, trái tim như được ấm áp bao phủ, cô nói nhỏ: “Em không thể ở bên người đó được…”
Cô sợ.
Bản thân cô đã không phải là người to gan, từ bé đến giờ lá gan vẫn nhỏ tí hon như vậy, lúc nào cũng núp sau lưng Việt Phong.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô lớn mật đến thế này, dám thích một người mà mình không thể thích.
Nhưng cô đã không còn sợ nữa, một chút cũng không sợ.
Nếu như thích một người không nên thích là sai thì cô vẫn có thể gánh vác được.
Nhưng cái sai này khiến cô phải chịu trừng phạt, cô không đành lòng để hai mẹ, Việt Phong và hai bố Việt Phong phải chịu đau khổ theo mừng.
Nên khi cô ý thức được mình thích anh cũng chính là khắc cô nhận ra mình sẽ mất anh.
Trương Nghệ Băng lại không nghĩ phức tạp như vậy, dù sao thì người ngồi trước mặt mình cũng chỉ là một cô gái nhỏ nên chị chỉ nghĩ rằng đối phương thích một người không thích mình.
“Mấy ngày nay chắc em phải khó chịu nhiều rồi.” Trương Nghệ Băng xoa đầu Mạnh Nhân Nhân.
Mạnh Nhân Nhân gật đầu, đầu mũi chua xót, vành mắt đỏ au: “Rất khó chịu ạ.”
Cô cảm thấy bất lực, ngước mắt nhìn Trương Nghệ Băng, nhìn qua có thể thấy được chị là người hiểu đời nên Mạnh Nhân Nhân nhỏ giọng hỏi chị: “Khó chịu sẽ kéo dài mãi mãi sao ạ?”
Không khí giữa hai người dần trở nên hài hòa.
“Không biết.” Trước kia Trương Nghệ Băng nghĩ rằng mình sẽ thích một nữ binh, bây giờ đột nhiên ý thức được bản thân là người dễ động lòng, sâu tận đáy lòng bỗng thịch một tiếng, chị nghiêm túc nói: “Bốn năm trước, tôi là đứa con gái duy nhất trong binh chủng của tôi nên mới đầu tôi bị người ta cười nhạo nhục mạ rất nhiều.”
Mạnh Nhân Nhân trợn tròn hai mắt, đau lòng khiến trách ngập tràn ánh mắt cô: “Sao bọn họ có thể như vậy chứ? Quá đáng quá đi mất.”
“Đấy là điều rất bình thường.” Trương Nghệ Băng nói: “Chỉ hơn một năm, tất cả đã bị tôi đánh gục nên không ai dám xem thường tôi. Lúc ấy tôi đã nhận ra được một sự thật.”
Mạnh Nhân Nhân nhìn chị chăm chú: “Chị đỉnh quá đi!!”
“Khi đó tôi đã nhận ra rằng, mỗi người trên thế giới này đều có không gian của bản thân. Những điều em quan tâm, những thứ khiến em chú ý sẽ lấp đầy thế giới của em. Nếu em để tâm đến những tiêu cực thì thế giới của em sẽ ngập tràn tiêu cực. Muốn thoát khỏi những khốn cùng này, biện pháp tốt nhất chứng là tiếp thu thêm những điều mới vào thế giới của bản thân để nó lấn át hết những thứ bi cực rồi đẩy thứ đó vào một góc sâu trong em.”
Mạnh Nhân Nhân mở to mắt: “Vậy…”
“Khoảng thời gian này tôi sẽ dâm em đi xem qua doanh trại của tôi, quen thêm nhiều người, sau đó giới thiệu cho em người bạn làm ở quan tòa mà tôi quen, em chắc chắn sẽ thích. Ngày nghỉ thì em có thể đến quan tòa để xem qua một chút, nhưng phải nói trước với em thế này, cuộc sống thực sự ở tòa án không xuất sắc như mấy bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình đâu.”
Quả nhiên ánh mắt Mạnh Nhân Nhân sáng bừng lên: “Em có thể đi sao?”
“Tất nhiên là có thể, không thì thế này, chúng ta chơi một trò, tôi dẫn em đến tòa án, bạn tôi có một phiên tòa công khai và chiều nay.”
Mạnh Nhân Nhân dao động nhưng vẫn chưa đồng ý ngay lập tức.
Trương Nghệ Băng chỉ cần nhìn qua là biết cô đang nghĩ gì: “Đừng lo lắng, tôi biết em đã có người em thích, chúng ta chơi thế này cũng không tính là hẹn hò mà chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Tôi luôn luôn ở trong quân đội, buổi xem mắt nào cũng thất bại nên giờ chỉ cần cô gái giúp tôi một tay thôi.”
“Tôi giúp em thì sau đó em cũng sẽ giúp tôi trong chuyện làm bản thân tôi hấp dẫn hơn cho những buổi xem mắt tiếp theo.”
Bước chân Mạnh Nhân Nhân trở nên nhanh nhẹn như muốn che đi những thống khổ không thể giấu diếm, cô lập tức đứng lên: “Được thôi! Vậy chúng ta ra tòa đi, trên đường chị muốn biết điều gì thì cứ hỏi nhé, em vừa đi vừa nói.”
Ai ngờ cô vừa định bước ra khỏi ghế đã đụng phải một bóng hình thân quen ở phía đối diện.
Hết chương 8.