Biệt thự Mạc gia
Cách đây khoảng nửa tiếng, căn biệt thự đã rất náo nhiệt. Tối nay, là tiệc mừng thọ của Mạc lão gia và bây giờ bữa tiệc đã tàn...
Mọi người trong biệt thự đều bận rộn với công việc dọn dẹp của mình.
Dì Phương và đám người làm chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ nhưng trên mặt mỗi người vẫn mang một niềm vui ngập tràn.
Trong phòng khách, Mạc lão gia đang mãi trò chuyện video với Bạch Tuấn Phi và Bạch Thiên Như; Hàn Tuấn Thiên ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cũng góp vài câu vui đùa.
Dưới bếp là địa bàn riêng của Thanh Hân và Phi Nhi, hai người vừa rửa bát đĩa vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Mọi chuyện đang rất yên bình thì dì Phương lại cuống quýt chạy xuống bếp.
Mạc Phi Nhi ngạc nhiên nhìn bà rồi hỏi
- Có chuyện gì sao ạ?
Mạc Thanh Hân cũng dừng việc đang làm lại, bà chờ dì Phương trả lời. Dì Phương e ngại, gãi đầu rồi nói
- Hai tiểu thiếu gia lại đánh nhau trên phòng, tiểu An An bị xước da ạ...!
Thanh Hân thở phào nhẹ nhõm, hình như chuyện như vậy đã quá quen thuộc rồi nhưng Mạc Phi Nhi vẫn không thể ở yên được, cô dặn dì Phương ở lại rồi một mình đi lên lầu.
Vào trong phòng ngủ của hai đứa nhỏ, thứ mà Mạc Phi Nhi nhìn thấy trước mắt là một bãi chiến trường, cô đứng đó nhìn hai đứa bằng ánh mắt nổi giận
- Nhặt lên hết cho mẹ!
Hàn An Huy ngồi trên giường dùng một tay xoa xoa cùi chỏ đã xước da chảy ít máu, nhìn thấy mẹ đi vào, nó chẳng những không chịu đứng lên mà còn liếc xéo em mình
- Hôm nay em không xin lỗi anh thì anh sẽ mách mẹ bí mật của em và ba!
Mạc Phi Nhi lấy hộp đồ y tế tới và ngồi bên cạnh Hàn An Huy, cô nhìn nó và cười đe doạ
- Đang giấu mẹ chuyện gì sao?
Hàn Thiên Ân đang cầm một con robot đứng bên cạnh tủ quần aó nhanh chóng nhảy lên giường, ôm lấy anh trai mình, nhỏ giọng đáng yêu
- Anh, lát nữa em sẽ bảo ba mua xe mới cho anh. Và còn nữa, em xin lỗi!
- Uiza! Mẹ, con đau!
Hai đứa đang định giao dịch ngầm gì đó thì bị Mạc Phi Nhi lấy con gấu bông đập mạnh vào vai, cô nghiến răng nghiến lợi nói
- Đang âm mưu gì đây? Hai con suốt ngày đi theo ba làm gì? Còn chạy đến cả công ty nữa?
Hàn Thiên Ân lanh lẹ tiếp lời
- Mẹ, chúng con chỉ muốn giúp ba hết mệt mỏi thôi mà, con nghe chú Seven nói, ba thường làm việc rất siêng năng đó, ba sẽ mệt lắm đó!
Mạc Phi Nhi thổi phò một cái bất lực...
Cô tức chết mất!
Hàn Tuấn Thiên cũng biết mệt sao?
Không biết chừng hai đứa con nhỏ bé của cô đã bị hắn tẩy não rồi!
Đầu óc của chúng còn tiến bộ hơn cả người trưởng thành!
Hàn An Huy xoa xoa cùi chỏ của mình, nó kéo tay Mạc Phi Nhi lay lay rồi nhìn cô bằng ánh mắt cún con.
- Mẹ...! Tay con đau...
Mạc Phi Nhi mỉm cười xoa xoa đầu nó, cô kéo Hàn Thiên Ân lại ngồi bên cạnh rồi mới cẩn thận từng động tác xử lý vết thương trên tay cua Hàn An Huy, cô thì thầm
- Ba con cũng hay bất cẩn như vậy, ba chỉ toàn để bị thương thôi. Dù sao nữa thì ba của các con cũng là người đàn ông tuyệt nhất!
Xử lý xong vết thương, cô lại dịu dàng xoa đầu hai đứa con
- Nhưng ba cũng có rất nhiều tật xấu đấy, đừng có mà bắt chước ba tất cả!
Hàn Thiên Ân nhìn con robot trong tay rồi lại lén nhìn anh mình.
Hàn An Huy nhanh nhảu nói
- Mẹ, ba nói tất cả những tật xấu của ba đều do mẹ mà ra!
Mạc Phi Nhi thật sự á khẩu, cô cười đau khổ nhìn hai đứa nhóc trước mặt
- Ba người chán thở rồi sao?
Hàn An Huy vội dập tắt cơn giận sắp bùng phát của Mạc Phi Nhi.
- Mẹ, tất cả đều do ba nói, con không biết gì cả! Mẹ...con luôn đứng về phía mẹ mà.
Hàn Thiên Ân cũng muốn êm đềm thoát nạn, nó vui vẻ gật đầu
- Con cũng luôn ủng hộ mẹ!
Quả nhiên sắc mặt của Mạc Phi Nhi đã dịu bớt, cô véo nhẹ má của hai đứa nhóc rồi đứng lên định kéo chăn.
Hàn Thiên Ân liền nũng nịu giữa chăn lại
- Mẹ đưa em gái nhỏ về nghỉ đi ạ! Chúng con sẽ tự nhặt hết đồ lên.
Mạc Phi Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, từ trước đến nay mỗi khi hai đứa con của cô mà tạo ra một mớ lộn xộn thế này thì chỉ mình cô dọn hết, chúng chỉ biết lăn ra ngủ ngay thôi, nhưng hôm nay chúng lại chủ động dọn dẹp.
Chắc chắn là chúng đang muốn giấu giếm điều gì đây!
Hàn Thiên Ân dè dặt nhìn tay Mạc Phi Nhi đang túm lấy một góc chăn rồi lại nhìn qua anh trai mình như đang cầu cứu. Mạc Phi Nhi nghiêm giọng nói với cả hai
- Lên ghế ngồi để mẹ xếp chăn lại!
Hàn Thiên Ân run rẩy thu tay về, nó nhìn mẹ bằng ánh mắt dè chừng.
Đợi hai đứa leo lên sofa ngồi, Mạc Phi Nhi xốc chăn lên...
Cô bất ngờ dừng lại khi nhìn thấy mấy tờ giấy được gấp lại, bên cạnh còn có một phong bìa. Tất cả đều rơi xuống sàn...
Mạc Phi Nhi từ từ cúi xuống nhặt hết lên...
Hai đứa nhóc đang ngồi trên sofa đã sợ đến vã mồ hôi,chúng cẩn thận quan sát từng biến đổi trên mặt của mẹ mình...
Những tờ giấy được mở ra, Mạc Phi Nhi hoàn toàn chết lặng, cô tiếp tục kiểm tra xem thử trong phong bìa kia có gì...
Lần này thì cô vừa kinh ngạc vừa tức giận như kiểu hồn vía đã bay mất. Cô nhìn về phía hai đứa con đang sợ hãi cúi đầu,nghiến răng nói
- Tiểu Ân, ngày mai con không được ăn kem!
Hàn Thiên Ân yểu sìu thở dài buồn bã, còn Hàn An Huy thì nuốt một ngụm nước bọt rồi giả vờ chơi đùa với con gấu ôm dưới chân...
Mạc Phi Nhi dọn dẹp xong căn phòng ngủ của chúng,vì mỗi đứa một chiếc giường nên cô phải tốn nhiều thời gian dọn dẹp hơn, sau đó gọi từng đứa về chỗ ngủ, lau sạch tay chân từng đứa rồi kiểm tra lại điều hòa.
Xong xuôi, cô mới tắt điện đi ra và đóng cửa lại.
Về phòng ngủ thì Mạc Phi Nhi đã nhìn thấy Hàn Tuấn Thiên ngồi trên giường đọc tài liệu, cô tạm thời nhẫn nhịn cơn giận sắp vỡ đê, đi tới ngồi xuống giường.
Hàn Tuấn Thiên thấy cô đã tới trước mặt mình, hắn bỏ tài liệu lên bàn rồi lại gần phía sau Mạc Phi Nhi, vòng tay qua ôm ngang vai cô, cằm tựa lên đầu vai cô, môi thì dán chặt ở vành tai nhạy cảm của cô, thoả sức gặm nhấm