Phi Nhi nằm gục đầu trên quầy bar, mái tóc suôn dài như dòng nước chảy từ khuỷu tay rồi đổ xuống bàn. Tiếng hít thở của cô rất an ổn, bartender thấy cô thiếp đi định lay gọi cô dậy thì một người đàn ông đã đi đến. Anh móc tiền từ trong ví ra đưa cho bartender rồi vòng tay bế cô lên.
Phi Nhi bị bế lên thì có chút tỉnh táo. Cô nheo mắt cố chập những hình ảnh nhòe nhoẹt lại làm một. Khi khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông đang ôm cô đập vào mắt, cô khẽ cựa quậy, dùng dằng đòi anh bỏ mình xuống: “ Bỏ ra, tôi tự đi được. Anh đi mà quan tâm cô tiểu thư anh đi xem mắt đi.”
Hàn Tuấn Thiên bất đắc dĩ phải đỡ cô xuống, bàn tay đặt ở eo cô cũng bị cô giựt ra. Phi Nhi lảo đảo đi về phía trước. Đi được một lúc thì cô quay lại, chỉ về phía anh:
- Đưa túi xách đây.
Tuấn Thiên lúc này mới để ý chiếc túi xách trắng nhỏ anh đang quàng qua cổ. Anh còn chưa tháo xuống, cô đã vội vàng vòng tay giật lấy chiếc túi. Tuấn Thiên đau đớn nhíu mắt lại. Cô cứ uống rượu y như rằng sẽ làm loạn. Anh cũng sớm quen với việc này rồi.
Phi Nhi giật được chiếc túi thì quàng lên vai, hai chân xiêu vẹo đi về phía trước.
Tại sao trên đường lại có hai cái cây thế này, ai mà trồng ở trên vỉa hè nhiều cây đến thế. Đúng thật kì quái, cô nheo mắt rồi đi vào chính giữa. - Á… - Phi Nhi giơ tay nâng trán. Cả khuôn mặt trắng noãn giờ đỏ ửng trông vô cùng đáng thương.
Tuấn Thiên vội chạy đến, anh nâng mặt cô định xem vết thương thì cô lại gạt tay anh ra rồi tiếp tục đi về phía trước.
Anh chạy lên trước cô, chắn ngang đường đi của cô rồi nhỏ giọng khuyên: “ Để anh đưa em về, đi đêm nguy hiểm lắm.” Phi Nhi khó chịu đẩy anh ra, cô bực tức quát anh: “ Không cần. Tránh ra.” Anh biết còn cứ tiếp tục thế này đến sáng cô cũng không về đến nhà. Nghĩ vậy, anh ôm lấy eo cô, dốc ngược nửa thân trên của cô trên vai mình. Phi Nhi bị mất trọng tâm chỉ còn biệt đấm thùm thụp trên lưng anh. Tuấn Thiên trực tiếp vỗ mông cô, ép cô an phận. Cứ thế anh bế cô ra xe rồi lái về nhà.
- Anh đặt cô nằm xuống giường, lúc này anh mới phát hiện ra mặt cô đang ươn ướt. Đôi mi run rẩy nhắm chặt, anh vô thức đưa tay lên lau đi nước mắt của cô, cảm nhận xúc cảm mềm mịn từ da thịt. Phi Nhi dường như rất yêu thích bàn tay anh, cô tựa má vào lòng bàn tay, khuôn mặt cũng dãn ra chút ít. Tuấn Thiên nhìn đồng hồ bên giường, muộn rồi, anh nên về thôi. Bàn tay anh rút nhẹ ra khỏi gò má ấm áp đó. Cô cau mày, đôi tay giữ chặt lấy tay anh, đôi mắt đầy nước cũng mở ra. Cô nhìn anh nức nở:
- Anh định đi đâu nữa. Anh không còn yêu em nữa sao?
Nói rồi cô sà vào lòng anh, hai tay vòng qua eo anh siết chặt anh lại.
- Không cho đi. Em không cho anh đi. Em có bảo anh rời khỏi cuộc sống của em đâu.
– Tuấn Thiên cảm nhận mảng nước mắt nóng hổi đang lan rộng trên áo sơ mi của mình, anh đưa tay định tách tay cô ra. Anh muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, anh rất muốn nhìn cô. Anh không nhìn cô trực tiếp như thế này lâu lắm rồi.
Bàn tay nhỏ bé của Phi Nhi theo tay anh buông ra, cô nhìn anh bằng đôi mắt trong vắt, nước mắt từ khóe mi lại trào ra. Cô đưa tay cởi áo, cánh tay thao tác rất nhanh nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm anh.
- Em đang làm gì thế hả? – Tuấn Thiên lập tức giữ tay cô lại. Nếu cô không dừng lại anh sợ mình sẽ làm những chuyện không nên.
Phi Nhi bỏ mặc lời cảnh cáo của anh. Cô cởi hết áo ngoài rồi đến áo len, cuối cùng chỉ còn chiếc sơ mi mỏng bên trong, cô cũng đưa tay cởi từng cúc. Nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay.
- Anh xem, anh nhìn đi. Em dán rồi, ngày nào em cũng dán nhưng không hết đau. Anh tặng em mấy thứ vô dụng này làm gì.
Tuấn Thiên sững sờ nhìn vị trí bên ngực trái của cô, từng miếng băng gạc dán chồng chất lên vị trí trái tim, cô chỉ cho anh xem, liên tục đấm thùm thụp vào ngực anh. Anh chua xót hôn lên má cô, hôn lên đôi mắt đọng lệ còn đang run rẩy, anh đưa tay tháo từng miếng băng gạc, đôi môi cũng men theo đó mà đặt xuống: “Phj Nhi, anh xin lỗi em. Anh xin lỗi em.”
Sau đó bờ môi anh kéo lên trên, tìm kiếm bờ môi cô, hưởng thụ hương rượu thơm ngọt còn vương trên khóe miệng. Nụ hôn của anh rất sâu, anh thèm khát cô từ rất lâu rồi. Hôm nay đáp án của cô cũng đã rõ ràng, anh không cần phải kiềm chế nữa.
- Mẹ, con không ngủ được. – An An đẩy cửa phòng bước vào. Khuôn mặt ngái ngủ chăm chăm nhìn hai người trên giường.
Tuấn Thiên thấy thằng bé bước vào thì vội buông cô ra, bàn tay kéo chăn chùm kín lên người cô. An An cười gian chúc hai người ngủ ngon rồi đi ra ngoài. Thật may quá, papa đến rồi, mẹ sẽ không buồn bực nữa.
Tiếng nói của An An làm dục vọng trong anh tiu nghỉu. Dù sao bây giờ cô không tỉnh táo, anh cũng không thể để mình làm một mình được. Chờ đến khi cả hai cũng tỉnh táo vẫn chưa muộn. Nghĩ vậy anh đưa tay cài nút áo sơ mi cho cô rồi cùng cô nằm xuống. Như vậy, thật dễ chịu.
Quán bar nơi Lục Quyên làm việc.
- Ở đây có nhân viên nào tên là Lục Quyên không? – Một người đàn ông to béo bước vào trong quán, hắn túm cô một tay pha chế lên hỏi.
- Tôi không biết. Tôi… - Tay pha chế run run trả lời, đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn ta.
- Đại ca, nó vừa chạy ra ngoài cửa.- Người đàn ông chạy đến nói nhỏ vào tai gã đàn ông mặt mày dữ tợn.
- Con khốn này, xem nó trốn được không.
Lục Quyên chạy như bay về phái con phố nhỏ, vừa chạy cô vừa ngoảnh lại phía sau. Chết thật sao bọn chúng lại mò đến tận đây. Miếng cơm qua ngày của cô giờ đi tong rồi.
Hai tên đàn em chạy theo cô, chúng chia nhau ra, vòng lên phía trên, tóm gọn cô dễ như tóm một con gà.
- Bỏ ra, buông tôi ra. – Lục Quyên đau đớn gào thét.
Chúng lôi cô vào một con ngõ đen nhỏ, ánh đèn lờ mờ vàng vọt chiếu rọi lên những khuôn mặt ghê tởm. Cô bị bọn chúng vứt xuống sàn.
- Cô em, trông xinh đẹp thế này. Thế nào, ngủ với ta một đêm thì món nợ kia coi như ta cho cô. – Gã đại ca len người tiến đến gần. bàn tay mũm mĩm đầy thịt bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của cô. Lục Quyên quắc mắt nhìn hắn ta, ghê tởm, cô thà chết chứ không cho hắn động vào thân thể mình. Lục Quyên phun một bãi nước bọt vào mặt hắn ta, khuôn mặt giận dữ nhìn chằm chằm.
- Con khốn này. Thích uống rượu phạt đúng không? Được cái hạng bẩn tưởi như mày chỉ xứng với mấy đứa đàn em của tao thôi. – Hắn buông mặt cô ra, vuốt bãi nước bọt trên mặt, bàn tay to lớn nặng nề đánh xuống má cô.