Lúc Tuấn Thiên quay lại thấy người đã không còn, anh vào trong xe tìm cũng không thấy. Người phụ nữ đáng trách, lại không nghe lời anh. Có lẽ việc làm trái ý anh là sở thích của cô vậy. Anh nhanh chóng ngồi vào xe lao nhanh ra ngoài, dù anh đã cố gắng làm nhanh nhất có thể, đưa An An cho mẹ rồi chạy ngay ra ngoài thì cô cũng không nán lại đợi dù chỉ một giây. Anh lo lắng nhìn ra ngoài cửa ô tô, chắc cô chưa đi được đâu xa. Hàn gia khá biệt lập với xung quanh nên phải đi được một đoạn đường mới có thể bắt xe về nhà. Xe nhanh chóng lướt qua một người, Phi Nhi chán nản rảo bước đi trên vỉa hè, mùa đông năm nay lạnh thật, có lẽ không được bên An An cáng khiến lòng cô nguội lạnh hơn. Cô cần vận động một chút, bây giờ nhà cũng không có con trai, cô không cần phải về sớm làm gì. Mấy hôm qua cô về nhà mẹ ở để tiện chạy việc trong quán. Thêm nữa ở với bố mẹ cô sẽ thấy dễ chịu đôi chút. Tối nay cô không chạy việc cho quán, dành cả ngày để chơi với con nên tối nay sẽ về căn hộ cũ để ngủ. Tuần qua ở bên bố mẹ cô cũng không an ủi được thêm chút nào, ngược lại bố mẹ còn quay sang an ủi cô. Nhìn cảnh người đầu bạc lo lắng bất an cho người đầu xanh khiến cô càng đau lòng. Từ hôm nay cô nên về nhà mình ở thôi, cô không muốn thấy ông bà thêm buồn phiền về mình. Đi bộ cũng hay, tiết ra mồ hôi gió thổi qua khiến cơ thể càng rét run lại thấy cực thoải mái, cứ như vậy, cô nhẹ nhàng đưa mặt ra hứng gió hi vọng cái rét buốt có thể làm mình thanh tỉnh.
Hàn Tuấn Thiên vòng xe lại tìm kiếm một lần nữa, đường ở đây khá phức tạp cô chắc chắn chưa thể đi quá xa bỗng ánh mắt dừng lại ở hình bóng của người phụ nữ phía trước, anh nhanh chóng kít vội xe lại. Anh trực tiếp mở cửa lao về phía cô. Phi Nhi cứ thế đi trên đường, mắt nhìn về phía trước vô định, cô thấy bế tắc, phải cô thấy rất mệt mỏi. Cho dù kiếm được nhiều tiền liệu rằng An An có thể về bên cạnh cô, cô lo sợ, cô không muốn đứa con mình dứt ruột đẻ ra lại phải gọi người phụ nữ cô ghét nhất là mẹ. Nhưng sống với Tuấn Thiên cũng tốt, ít nhất thằng bé có thể đường đường chính chính là con cháu Hàn gia, có một người cha bên cạnh như vậy có lẽ sẽ tốt hơn so với người mẹ vô dụng như cô. Khung cảnh yên lặng bỗng bị xáo trộn bởi tiếng chạy, tiếng thở dốc, cô thẫn thờ nhìn về phía trước, cô gắng xem xét ai đang chạy về phía mình.
- Phi Nhi, sao cô lại đi bộ một mình đưới trời tối thế này?- Peter vui vẻ vỗ vai cô rồi nhanh chóng sánh bước đi cùng.
- Peter, lâu rồi không gặp, chỉ là vận động chút thôi. Thế còn anh, anh làm gì ở đây?- Phi Nhi cố giấu đi tâm trạng nhanh chóng vui vẻ bắt chuyện. Lần trước gặp anh ấy ở trung tâm Hàn thị đang đi mua sắm với bạn gái nhưng cô ấy lại đứng chỗ khuất tầm nhìn của cô nên cô cũng không tiện đến chào hỏi. Dù sao cũng không thể chưng bộ mặt này với vị ân nhân của mình được, năm đó không có anh giúp cô trốn thoát thì có lẽ giờ cô vẫn đang bị nhốt làm tình nhân của Tuấn Thiên tại căn nhà đó.
- Cũng giống cô, tôi đưa bạn về nhà. Bạn tôi sống ở gần đây nên… thật trùng hợp… Cô dạo này thế nào? Mọi chuyện vẫn tốt chứ?- Peter cố lái câu chuyện sang hướng khác, anh với cô lúc nào cũng cảm thấy có thấp thỏm.
- Cũng bình thường thôi. À hôm trước tôi có thấy anh ở trung tâm mua sắm với bạn gái. Thế nào anh bao giờ định tính đến chuyện kết hôn đây?- Phi Nhi vui vẻ trò chuyện với Peter, gặp lại anh cô có cảm giác như gặp lại tri kỉ của mình vậy.
- À,…ờ…. Chúng tôi cũng chưa tính đến chuyện đấy chỉ là cô ấy đang rất bận… Này, cẩn thận.- Anh ngại ngùng trả lời, bỗng quay sang thấy Phi Nhi chao đảo người như sắp ngã về phía trước anh theo phản xạ với tay kéo cô lại.
Tư thế vừa rồi lại làm người đối diện hiểu lầm, Tuấn Thiên tức giận lao về phía trước, tách nhanh hai người ra, quát lớn: “ Thằng khốn buông cô ấy ra mau…” Nói rồi anh vung tay về phía mặt hắn, thằng khốn nạn lợi dụng đêm tối mà sàm sỡ phụ nữ may mà anh đến kịp nếu không anh không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.