Chung Phòng Cách Vách

Chương 8




Bầu không khí trong phòng lại trở nên yên lặng, không ai nói gì với ai nữa, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất của không ai dám phát ra.

Duy Khải lật người mãi mà chẳng thể nào ngủ được.

Để tay lên trán một hồi, Duy Khải mới nhận ra là do đèn sáng quá nên anh không ngủ được .

Anh liền ngồi dậy tắt đèn.

Nhưng đèn  vừa tắt thì  đã nghe thấy tiếng Hạ An la  lên trong sợ hãi . Duy Khải vội bật lại đèn lên, rồi chạy qua chỗ Hạ An xem thử.

Ập vào mắt Duy Khải lúc này là gương mặt hoảng loạn của Hạ An. Khoé mắt đỏ hoe được lấp đầy bởi nước, trong đôi mắt đó  có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu yếu ớt đều được phơi bày  ra ngoài.

Cô ngồi trên giường, co người lại, bàn tay nhỏ bé vẫn không thể nào ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai. Cô gái nhỏ  nhắn lúc này   không ai bảo vệ, không ai chăm sóc , rất yếu đuối, rất đáng thương, đây chắc hẳn cũng không phải lần đầu cô có cái dáng vẻ này.

Duy Khải có chút lo lắng hỏi :" Có chuyện gì vậy ? "

 Nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy cô, thút thít lên tiếng :" Đừng…đừng tắt đèn…xin cậu …đừng tắt đèn. "

Mỗi lần ba cô không có rượu để uống đều sẽ lôi cô nhốt vào phòng tối mà đánh cô, bởi thế cô thật sự rất sợ ở trong bóng tối.

Duy Khải " xì " một tiếng bất mãn, không tắt đèn làm sao anh ngủ được.



Trở lại giường của mình Duy Khải tức tối vò đầu bứt tóc.

Tại sao anh phải làm theo lời của con nhỏ đó chứ ?

 Anh mặc kệ nó . Anh  giơ tay lên  công tắc  tắt đèn  , nhưng tay còn chưa tới công tắc thì dừng  lại. Trong đầu anh lại hiện lên dáng vẻ yếu ớt của Hạ An lúc nãy, dáng vẻ đó thật sự đã ám ảnh đến  anh.

Thế là cuối cùng Duy Khải cũng không nỡ tắt đèn. Anh trèo lên giường lấy chăn trùm kín đầu lại mà đi ngủ.

……………..

Sáng hôm sau, Duy Khải đi xuống nhà ăn sáng với cặp mắt gấu trúc, tối qua thật sự anh đã không ngủ cả đêm.

Thiên Ân nhìn thấy sắc mặt không được tốt lắm của Duy Khải liền lo lắng  hỏi :" Khải , tối qua con không ngủ được à ? "

Duy Khải liếc nhìn Hạ An đang ngồi bên cạnh Thiên Ân, nói thầm trong đầu "  Còn không phải tại con gái cưng của bà ta bật đèn cả đêm khiến anh không ngủ được à, mà bây giờ bà ta còn hỏi."

Anh lười biếng trả lời không đâu vào đâu :" Vẫn ổn. "

Sau bữa ăn sáng, dượng Hải và mẹ cô đi ra tiệm. Duy Khải cũng đi ra ngoài, cô thì ở nhà dọp dẹp nhà cửa giúp mẹ.

Tối đến, nếu mẹ cô về sớm thì sẽ nấu ăn cho cả nhà, còn hôm nào về trễ thì cô tự nấu mì ăn, đương nhiên cô cũng sẽ nấu cho Duy Khải một bát mì y hệt vậy. Lần nào anh ta cũng làm chảnh nói không ăn, nhưng cuối cùng vì đói quá nên cũng ăn hết sạch.

  Cứ thế , như một vòng tuần hoàn lập đi lập lại mỗi ngày. Hạ An dần dần thích nghi với hoàn cảnh mới , cô  không còn sợ hãi bắt đầu  cởi mở hơn với dượng Hải cũng như Duy Khải.



Cuối tháng bảy đầu tháng tám, trời đã bắt đầu có vài cơn mưa.

Dượng Hải sợ Hạ An ở nhà buồn, nên làm cho cô một khu vườn nhỏ ở sau nhà, để cho cô trồng những loại cây mà cô yêu thích.

Hạ An rất vui khi có khu vườn nhỏ, trong khu vườn nhỏ cô đã trồng  nào là khoai tây,  khoai mì, ngô...mỗi ngày cô đều chăm chỉ tươi nước , vài tháng nữa thôi chắc chắn sẽ có thể thu hoạch.

……………..

Như mọi ngày, Duy Khải đến quán karaoke, bữa nào không có vụ làm ăn đám đàn em của Hùng dao lam đều tụ tập ở đây hết cả.

Trong lúc cả đám đang hát hò vui vẻ thì có một đám người khoảng chừng bảy, tám tên xông vào.

Mấy người này không phải đàn em của Hùng dao lam mà là đàn em của một băng nhóm khác.

Dạo gần đây có một băng nhóm mới xuất hiện, bọn chúng thường xuyên tranh giành địa bàn làm ăn của Hùng dao lam.

Trong thế giới của xã hội đen không chỉ riêng băng của Hùng dao lam chuyện tranh chấp làm ăn là đều rất  khó để  tránh.

 Lần này, bọn chúng quá quắt đến nỗi dám xông vào để gây chuyện với băng Hùng dao lam.

Bọn tép riêu này rõ ràng là không biết tự lượng sức mình đây mà ! Trong giới xã hội đen một khi nghe đến cái tên Hùng dao lam ,  ai cũng phải dè chừng. Bọn chúng tìm đến  tận chỗ của hắn gây sự chính là muốn tìm đường chết mà.