Sáng hôm sau.
Duy Khải đi đến trường trước mà không đợi Hạ An đi cùng.
Suốt cả buổi học anh cứ nằm ngủ, thầy cô la rầy thì cũng chỉ xin lỗi cho qua chuyện rồi vẫn chứng nào tật nấy vừa ngồi xuống một cái là nằm ngủ như thường.
Chiều nay, Hạ An có tiết kiểm tra lấy điểm thường xuyên môn thể dục.
Bài kiểm tra là đá cầu qua lưới.
Thầy thể dục có quy định rõ với cả lớp trước khi vào kiểm tra là không được phép đá ra ngoài vạch, trái cầu phải nằm ở trong sân bên kia và phải đủ năm trái qua lưới thì mới được tính là đạt.
Đến lượt Hạ An kiểm tra, cô có hơi rung.
Nhưng môn đá cầu này bình thường Hạ An chơi không tệ nên bốn trái đầu đều qua, mà trái cuối cùng vì nôn nóng quá nên đá vội. Trái cầu không có đủ lực đã bị vướng lại ở phần sân bên đây.
Hạ An lo lắng quay đầu lại nhìn thầy đang ngồi quan sát ở ngoài sân, còn có một trái nữa là đạt rồi, thầy làm ơn đừng ác đến nỗi đánh rớt luôn đó nha.
Ai cũng biết môn thể dục là môn phụ, thường thì giáo viên các môn phụ đều tạo điều kiện để học sinh có thể qua môn một cách dễ dàng, giảm đi phần nào áp lực với các môn chính trên lớp.
Bởi thế trong tình huống này, thầy thể dục không đánh rớt Hạ An ngay mà cho cô thêm một lần đá nữa, nếu lần này không qua thì mới rớt thiệt.
Hạ An dồn hết sự tập trung của mình, tung trái cầu lên, cô canh đúng vị trí khi trái cầu rơi xuống thì dùng chân đá.
Cũng may trời còn thương nên cô đá trúng, trái cầu bay qua lưới, thế là Hạ An thành công vượt qua kiếp nạn này.
Hạ An kiểm tra xong nhưng chưa được về ngay, bởi vì thầy thể dục nói phải đợt cả lớp kiểm xong hết rồi mới được về.
Thầy đã rút được kinh nghiệm của mấy lần trước rồi.
Mấy lần trước, thầy cho ai kiểm tra xong thì được về, kết quả là mấy đứa còn ở lại nhìn thấy mấy đứa được về thì nôn, toàn làm kiểm tra không được gì hết nên bây giờ không cho về trước nữa rồi thầy cho kiểm xong về một lượt luôn.
Hạ An kiểm xong thì ngồi ở ngoài sân xem mọi người làm kiểm tra.
Nữ kiểm xong thì đến lượt nam.
Bên của nam thì số cầu phải đá qua sân nhiều hơn, đá qua mười trái thì mới được cho đạt.
Qua lượt của vài người thì đến lượt của Duy Khải. Anh đá cầu rất giỏi, chưa đầy một phút nữa là đã đá xong mười trái qua lướt, vượt qua kiếp nạn này một cách rất nhẹ nhàng.
Trong lớp, có người vượt qua bài kiểm tra nhưng cũng có người chưa vượt qua.
Những người chưa đạt đó thầy cho thêm một cơ hội nữa cho đá lại nếu mà đá không được nữa thì phải chạy vòng quanh sân trường.
Quần quần một hồi thì cũng hơn bốn giờ chiều cả lớp mới được cho về.
Hạ An lúc này đi ở đằng sau Duy Khải. Anh đi rất nhanh, chính là cố tình không đợi cô đi cùng.
Hạ An ở phía sau ra sức gọi: "Duy Khải!"
Nhưng anh chẳng hề quay đầu lại nhìn cô, giả vờ như không nghe thấy gì, bước đi ngày một nhanh hơn.
Hạ An ở sau ra sức chạy theo đuổi kịp anh nhưng cũng vô ích, tốc độ của cô không kịp với tốc độ của anh.
Chạy một hồi Hạ An đứng lại thở hì hục, mệt muốn đứt hơi.
Hạ An thật sự không biết Duy Khải đang giận cô vì việc gì nữa?
Không lẽ vì chuyện cái áo khoác thôi mà anh giận cô đến mấy ngày lận sao?
Duy Khải có thiếu áo khoác để mặc đâu.
Hà cớ gì chỉ vì cái áo khoác đó không phải là của anh thì anh lại giận cô lâu như vậy?
Hạ An thật sự không hiểu nổi.
Hạ An chạy mệt quá đến mức đi bộ còn không nổi nữa.
Cô đành đứng lại để nghỉ mệt một lúc.
Nhưng không may cho cô, cùng lúc này lại có một đám thanh niên nẹt pô xe chạy ngang qua, nhìn thấy Hạ An đi một mình thì dừng xe lại trêu chọc.
Đám thanh niên này phải nói là tập hợp toàn thành phần chẳng ra gì, chuyên đi phá làng phá xóm. Sức dài vai rộng nhưng lại không chịu đi tìm việc làm mà toàn ở nhà ăn bám cha mẹ, chẳng những vậy còn thường xuyên tụ tập đua xe, đá gà, cá độ.. bà con trong xóm ai nhìn thấy đám này cũng né như né tà.
Một tên bước xuống xe đi lại trước mặt Hạ An: "Em đi đâu một mình vậy? Lên xe tụi anh chở cho đi chơi."
Hạ An cảnh giác lùi lại: "Tôi không đi." Nhưng Hạ An không biết ở phía sau lưng của mình lại có thêm một người nữa mà đã đụng vào tên đó.
Cô ngay lập tức giật mình kéo theo đó là sợ hãi qua đầu lại.
Tên đó nói: "Nhìn dễ thương quá à! Lên xe anh chở đi chơi."
Tên đó vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Hạ An kéo cô lên xe hắn.
Hạ An hoảng sợ mà hét lên: "Duy Khải, cứu tôi với!"
Hạ An cũng không biết Duy Khải liệu có cứu cô hay không nữa, nhưng cô vẫn cứ gọi, vẫn cứ hy vọng là anh sẽ không bỏ mặc cô.