Chung Phòng Cách Vách

Chương 77





Tiếng trống trường vang lên báo hiệu kết thúc giờ ra chơi.

Duy Khải bước vào lớp học.

Đôi mắt của anh bây giờ đã đỏ ngầu, dường như là đang khóc tuy nhiên gương mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Ai nấy có mặt ở lớp khi nhìn thấy Duy Khải lúc này đều bất chợt ớn lạnh sống lưng. Tự nhủ thầm một câu với bản thân rằng "Nhất định không được lại gần cậu ta".

Cậu ta hệt như một trái bom, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.

Duy Khải đi lại bàn của Hạ An dọn tất cả tập sách của mình rồi quay trở lại bàn đầu ngồi.

Hạ An đi vào lớp sau Duy Khải ít phút, khi vào trong thì đã thấy Duy Khải dọn dẹp hết tập sách và trở lại ngồi ở bàn đầu rồi.

Không hiểu sao trong lòng của Hạ An lại cảm thấy có chút khó chịu.

Lúc đầu Duy Khải tự nhiên ngồi vào chỗ của cô, thật sự cô không thích cho lắm, chỉ muốn nghĩ cách đuổi anh về lại chỗ cũ, nhưng bây giờ đã đạt được ý nguyện rồi thì vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cô không thể hiểu nổi được trong lòng của mình muốn cái gì nữa.

Cô bước lại chỗ Duy Khải, dừng lại rất lâu, đến khi định mở miệng giải thích với anh thì anh đã xoay đầu sang nhìn cô.

Anh quát rất lớn: "Biến!" Không riêng gì Hạ An mà cả lớp ai cũng bị anh làm cho giật mình.

Quát cô xong Duy Khải lại xoay mặt ra ngoài cửa sổ, rồi nằm gục xuống bàn giống như đang ngủ.

 Anh không muốn để cho ai nhìn thấy được gương mặt của mình lúc này.

Mọi người ở trong lớp ai ai cũng nhìn về phía Duy Khải sau đó nhìn về phía Hạ An đang đi lủi thủi về chỗ ngồi của mình.

 Không một ai hiểu đã xảy ra chuyện gì với hai người họ.

Rõ ràng là lúc sáng vẫn còn thấy Duy Khải rất bình thường mà sao mới ra chơi vào xong cái là trở thành dáng vẻ dọa người khiến ai cũng sợ như thế này?

Đúng là cứ hễ dính vô yêu đương là khó hiểu à!

Suốt mấy tiết tiếp theo Duy Khải cứ nằm gục trên bàn, không hề để ý đến bài giảng của giáo viên, cũng không hề để ý đến bất cứ việc gì đang xảy ra xung quanh mình cả.

Tan học.

Trống vừa đánh Hạ An cũng vừa thu dọn tập sách của mình xong.

Cả lớp đứng lên chào thầy rồi lần lượt nối đuôi nhau ra về, chỉ riêng Hạ An là đi ngược hướng với mọi người. Cô bước lại bàn của Duy Khải, lúc này anh đang thu dọn tập sách của mình.

Cô hỏi: "Trưa nay cậu muốn ăn món gì? Tôi nấu cho cậu ăn.."

Nhưng Hạ An còn chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải đã lạnh nhạt nói với cô: "Tôi không ăn."

Duy Khải nhìn cô, trong ánh mắt đó vẫn còn thấy rõ cơn giận dữ.

 Cũng đã qua mấy tiếng rồi nhưng vẫn chưa hề nguôi ngoai, cũng chẳng biết đến khi nào mới có thể nguôi ngoai.

Duy Khải nói xong liền lấy tay gạt Hạ An sang một bên để anh đi ra, vì có hơi dùng lực Hạ An lại không phản ứng kịp mà loạng choạng suýt té, nhưng cũng may cô với tay nắm được cạnh bàn nên không bị té.

Thấy Hạ An suýt bị té Duy Khải cũng không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch ra khỏi lớp.

Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt đó của Duy Khải, Hạ An cảm thấy trong lòng vừa bực tức lại vô cùng uất ức, hốc mắt cũng vì thế mà đã đỏ hết cả lên.

Bình thường dù có hung hăng cỡ nào đi chăng nữa thì Duy Khải cũng không đối xử với cô như thế này.

Dù lúc cô mới vào nhà của anh, anh có ghét cô, có không thích cô thì cũng không phải là cái độ thờ ơ như này. Cứ hệt như cô rất đáng ghét, đáng ghét đến mức khiến anh không muốn nhìn dù chỉ một giây, càng không muốn để mắt đến.

Hạ An vội chạy theo phía sau Duy Khải.

Vừa nhìn thấy bóng lưng của anh ở dãy hành lang cô đã hỏi. Trong giọng nói mỏng manh, nghèn nghẹn đó không giấu đi nổi sự ấm ức: "Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ?"

Từ đầu đến cuối là Duy Khải tự ý lấy cái áo đó, rồi tự mặc nó mà. Cô chưa bao giờ nói cái áo đó là mua cho anh. Bây giờ biết sự thật rồi thì lại quay ra trách cô, trách cô lừa anh là sao chứ?

Hầu như học sinh đều đã về gần hết, hành lang rất vắng người hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào xung quanh, giọng của Hạ An lại rất lớn vang vọng cả dãy hành lang.

 Duy Khải đã dừng bước chân của mình lại.

 Anh xoay lại nhìn Hạ An, ánh mắt tuy không còn vẻ lạnh lùng nữa nhưng lại vô cùng xa cách.

Mãi một lúc sau anh mới thở ra một hơi nặng nề rồi lên tiếng: "Cậu không làm gì sai cả. Là tôi sai."

 Đúng vậy, Hạ An không làm gì sai cả mà người sai là anh.

  Là anh luôn ảo tưởng rằng Hạ An thích anh, là anh tự biên tự diễn ra cái vỡ kịch là Hạ An thích anh.

 Sự quan tâm của cô đối với anh, cử chỉ dịu dàng của cô dành cho anh, mỗi ngày đều sẽ nấu những món mà anh thích cho anh ăn, cùng anh đi đến trường, khi nhìn thấy anh bỏ bê việc học đều sẽ nhắc nhở anh. Những điều nhỏ nhặt đó, mỗi ngày từng chút từng chút một đã vô tình khiến anh lầm tưởng rằng Hạ An đang thích anh.

Mặc dù có đôi lúc anh biết rằng Hạ An quan tâm anh chỉ là vì mẹ của cô mà thôi, nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ bị cuốn vào cái vỡ kịch không có thực đó, rồi tự mình diễn kịch, cũng tự mình mê muội.

 Diễn đến mức không còn biết đâu là thật đâu là giả nữa.

 Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là một vỡ kịch do anh dựng ra mà thôi.

Đến lúc cũng phải hạ màn rồi!

Nhưng có một điều rằng vỡ kịch là do tưởng tượng nhưng cảm xúc của anh đối với Hạ An lại không phải là tượng tưởng như anh nghĩ.

 Vỡ kịch đã kết thúc từ rất lâu rồi, người ta vốn dĩ là chưa từng thích anh, ấy vậy mà, tim của anh lại rất đau.

 Kịch là giả nhưng cảm xúc lại là thật!

Anh nhận ra mình thật sự đã thích Hạ An.

 Thật sự rất thích!

 Xem cô còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình.

Tiếc là, Hạ An lại không bị cuốn vào vỡ kịch đó cùng với anh, đến cuối cùng thì chỉ có anh đang tự diễn kịch một mình, tự lừa gạt chính mình mà thôi.

Duy Khải nói xong câu đó rồi quay lưng rời đi, bỏ lại Hạ An một mình đứng ở dãy hành lang.