Chung Phòng Cách Vách

Chương 71




Hạ An đương nhiên là không chịu.

Tự nhiên cô đang ngồi một mình rất thoải mái, rất dễ chịu rồi cái tên Duy Khải này lại muốn chiếm chỗ của cô là sao.

"Chỗ của cậu sao cậu không ngồi?"

Hạ An mãi không chịu xích vô trong.

Điều này nào có thể làm khó được Duy Khải, anh ta liền ngồi xuống vào chỗ của Hạ An luôn, trong khi Hạ An còn chưa xích qua bên kia.

Hạ An tưởng nếu mình không chia sẻ ghế thì Duy Khải sẽ bỏ cuộc không đòi ngồi chung nữa, nhưng ai có ngờ anh ta lại mặt dày như thế.

Hai người bây giờ ngồi dính sát vào nhau.

 Trong tình thế ép buộc chẳng còn cách nào khác cô phải đành xích vào trong một chút để cho Duy Khải ngồi.

Cả lớp bây giờ thay vì chú ý trên bảng nghe cô giảng bài thì lại hướng ánh mắt về hai người nào đó đang náo loạn ở bàn cuối tổ ba.

Cô Trang quay xuống thấy lớp không chú ý bài giảng liền đập tay xuống bàn giáo viên nhắc nhở lớp tập trung.

Tuy nhiên lúc này cô vẫn chưa nhận ra sơ đồ lớp đã có điều khác biệt.

Cô Trang tiếp tục giảng bài.

 Có vẻ như môn sinh là môn mà không mấy người hứng thú cho lắm, nên có vài thành phần đã bắt đầu làm việc riêng trong giờ học.

Duy Khải ngồi bên cạnh Hạ An, chóng tay lên cằm, xem ra anh ta định ngủ trong giờ học nữa rồi.

Bình thường vào tiết chưa đầy năm phút là Duy Khải đã nằm dài trên bàn rồi, nhưng hôm nay vì đang có Hạ An ngồi bên cạnh nên mới trụ được hơn hai mươi phút đấy.

Hạ An nghe cô giảng bài, nhưng đôi lúc vẫn lén nhìn sang Duy Khải.

Mặc dù không thích chuyện Duy Khải ngang nhiên giành chỗ ngồi của cô cho lắm, nhưng đang ở trong tiết học nên Hạ An không dám làm ầm ĩ chuyện này lên để bị cô chú ý.

Nhìn Duy Khải bây giờ đã gục gục cái đầu xuống bàn rồi.

Hạ An không hiểu sao lúc này cái miệng lại nhanh hơn cái não mà nói: "Cậu đừng ngủ, nghe cô giảng bài đi!"

Cô thừa biết từ trước đến giờ Duy Khải có chịu nghe lời của ai đâu.

Vậy mà không hiểu sao cô lại còn nói mấy lời đó với anh ta.

Cô đúng là làm chuyện vô ích mà!

Duy Khải chỉ mới gục xuống bàn chứ chưa ngủ hẳn, dù tiếng Hạ An rất nhỏ nhưng anh vẫn còn thể nghe được.

Trong lúc Hạ An cứ nghĩ rằng Duy Khải sẽ không chịu nghe lời cô đâu, thậm chí anh ta sẽ nổi quạu với cô nữa.

Thì ai mà có ngờ, Duy Khải đột nhiên lại ngồi thẳng dậy, mở to đôi mắt đang chuẩn bị đóng lại của mình.

Anh xoay qua nhìn Hạ An nói: "Biết rồi, tôi sẽ không ngủ."

Hạ An ngay lập tức ngẩn người, hệt như bị hóa đá tại chỗ.

Duy Khải từ lúc nào lại trở nên ngoan ngoãn đến như vậy?

Anh ta chịu nghe lời của cô kìa.

Có phải sắp đến ngày tận thế rồi không?

Không chỉ có một mình Hạ An bất ngờ, mà mấy đứa ngồi xung quanh nghe được cũng bất ngờ không kém.

Duy Khải từ đó đến giờ nguông cuồng, kiêu ngạo, anh ta chẳng chịu để ai vào mắt, càng không có chuyện nghe lời bất kỳ ai.

Cha của anh, thầy cô đều khuyên hết lời mà có chịu nghe bao giờ đâu. Vậy mà ngày hôm nay lại có người chỉ cần nói mấy câu đơn giản đã khiến anh nghe lời.

Chẳng những thế còn bày ra cái bộ mặt ngoan ngoãn để được người ta cưng nữa chứ.

Thì ra.. dáng vẻ của một chàng thiếu niên lần đầu biết yêu là như thế này ư?

Rất chân thành, rất đơn thuần và còn có một chút trẻ con, một chút ngốc nghếch.

 Trong mắt chàng thiếu niên ấy chỉ có một mình người con gái mà anh ta thích thôi.

 Cô chính là cả thế giới của anh, là người duy nhất trị được cái bản tính khó ở của anh ta.

Hết tiết một, tiết thứ hai là tiết giáo dục công dân.

Cô dạy giáo dục công dân tên là Hạnh.

Cô Hạnh bước vào, cả lớp thực hiện đúng nghi thức thường ngày là đứng lên chào cô.

Cô Hạnh mới nhìn vô lớp đã thấy bàn đầu tổ ba trống trơn, nhưng bàn cuối lại vừa vặn có thêm một người.

 Cô biết như không nói gì, vẫn cứ như bình thường mà bắt đầu tiết học.

Thật ra, hầu như giáo viên bộ môn nào cũng thoải mái với học sinh cả, chỉ trừ giáo viên chủ nhiệm ra thôi.

 Bình thường có mấy đứa ăn vụng trong giờ học thầy cô đều biết hết, nhưng cũng đều nhắm mắt nhắm mũi cho qua, chỉ cần đừng ăn uống quá lộ liễu là được rồi.

Việc sơ đồ lớp cũng vậy, có vài đứa tự ý đổi chỗ ngồi. Nếu gặp mấy đứa mà ít bị thầy cô chú ý thì không sao, ngồi tận năm tiết vẫn chẳng hề bị gì. Còn đối với mấy đứa được thầy cô nhớ mặt nhớ tên thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm.

  Thầy cô chỉ nói nhẹ một câu "Nhắm ngồi chỗ đó mà không nói chuyện thì tôi cho ngồi, còn không là tôi ghi tên lên sổ đầu bài." Nhưng nói hù vậy thôi chứ chẳng thấy thầy cô nào ghi bao giờ.

Nói chung là thầy cô bộ môn hầu như đều khá dễ với chúng ta, chỉ cần đừng vi phạm vấn đề gì nghiêm trọng thì thầy cô đều sẽ cho qua không tính toán.