Chung Phòng Cách Vách

Chương 61




Chuyện đánh nhau của Duy Khải hôm đó do Gia Bảo đã nói chỉ là tự mình bị té, nếu không phải đánh nhau thì hai người sẽ không bị hạ hạnh kiểm.

Tất nhiên, thầy Phong và thầy hiệu phó đều biết hai người họ đã đánh nhau, nhưng họ cũng không muốn làm lớn chuyện làm gì.

Gia Bảo là học sinh có thành tích tốt của trường, còn Duy Khải tuy có hơi lười biếng nhếch nhác nhưng suy cho cùng không phải là một người hư hỏng quậy phá đến mức hết thuốc chữa.

Hạ hạnh kiểm tuy nghe nói có vẻ đơn giản, nhưng nó lại có quyết định đến cả tương lai sau này.

Nếu cầm tấm bằng loại giỏi đi nữa mà hạnh kiểm học bạ lại loại khá hay trung bình thôi, thì đó chắc chắn sẽ là một vết nhơ không thể xóa trong cuộc đời họ.

Dù có được nhận vào làm đi chăng nữa thì chắc gì người ta sẽ trọng dụng mình?

Những người là nghề giáo như mấy thầy cũng xem như người cha, người mẹ thứ hai của các em, đều đặt cái tâm tình thương của mình vào các em để dạy dỗ. Nghĩ cho tương lai của các em trước khi quyết định một cái gì đó, thế nên chuyện gì xí xóa được thì cũng cho qua.

* * *

Thứ hai đầu tuần có tiết hóa.

Môn này ám ảnh với Hạ An chẳng thua kém gì với môn toán của thầy Phong cả.

Cô hóa vừa bước vào lớp mọi người liền đứng lên chào cô. Cô gật đầu chào lại các bạn rồi ngồi xuống bàn giáo viên.

Sau khi xin sĩ số lớp rồi cô nói: "Hôm nay là tới tiết thực hành, lớp mình đi xuống phòng thí nghiệm thực hành xong rồi sẽ chia nhóm ra viết báo cáo cho cô. Hai bạn ngồi cùng bàn sẽ vào chung một nhóm để viết báo cáo, bạn nào ngồi một mình thì bắt gặp với bạn cũng ngồi một mình khác để làm bài."



Hạ An nghe lời cô nói chợt đứng hình, nhìn qua nhìn lại cái lớp thì chỉ có cô và Duy Khải là ngồi một mình mà thôi.

Khả năng cô phải bắt cặp với Duy Khải làm báo cáo là rất cao.

Mọi người cùng đi xuống phòng thí nghiệm, một bạn trong lớp đại diện làm còn các bạn khác đứng quan sát.

Làm thí nghiệm xong thì cũng đã gần hết tiết, nên cô hóa đã cho phép về nhà làm và tiết sau nộp lại cho cô.

Cô còn dặn dò kĩ là bài thực hành này sẽ lấy điểm 15 phút, các nhóm bắt buộc phải làm báo cáo nộp cho cô nếu không thì sẽ không có điểm 15 phút.

Tiếng trống trường vang lên, cô hóa vừa bước ra khỏi lớp thì Hạ An đã thở một hơi dài nghe mà não lòng.

Mỹ Linh ở bàn trên quay xuống nói: "Cậu thở dài cái gì? Cậu được chung nhóm với Duy Khải sướng quá trời còn đòi cái gì nữa. Mấy môn toán, lý, hóa cậu ta là trùm rồi. Chỉ khổ cho bọn tôi này, coi tới coi lui có hiểu cái gì đâu mà viết báo cáo."

Hạ An nghe thấy Mỹ Linh nói thế mà trong lòng chẳng thể yên tâm nổi: "Nhưng vấn đề ở đây là cậu ấy có chịu hợp tác với mình hay không?"

Từ cái lần mà Hạ An nói anh không làm được bài tập, ngoài mặt tuy đã hết giận nhưng trong lòng vẫn còn thù cô sâu sắc lắm.

Có mấy lần Hạ An hỏi về chuyện học của Duy Khải nhưng Duy Khải toàn đem chuyện Hạ An từng chê anh ra để cà khịa lại cô.

Anh ta là kiểu người thù rất dai!

Vậy thử hỏi bây giờ bài báo cáo này cô biết phải làm sao?

Một mình cô làm thì không được rồi đó, tại cô có biết gì đâu mà làm, cô ngu môn này mà.



Rồi làm sao để Duy Khải làm báo cáo bây giờ?

Nếu Duy Khải không chịu làm thì chắc chắn cô sẽ không có điểm 15 phút môn này.

Mỹ Linh nghe Hạ An nói thì cũng thấy có lý, nên gật đầu: "Cậu nói cũng đúng! Duy Khải từ đó đến giờ khó tính, khó gần. Cậu thấy trong lớp cậu ta có chơi thân với ai đâu cộng thêm chuyện cậu ấy đã không chịu học nữa, hết hy vọng!"

Hạ An tưởng Mỹ Linh sẽ nói lời nào đó an ủi cô, ai dè nói xong càng khiến Hạ An thêm tuyệt vọng.

Trời ơi! Cái tình huống gì đang xảy ra với cô vậy?

* * *

Giới thiệu chương sau.

Hạ An: "Bài báo cáo hóa tôi với cậu vào chung một nhóm đấy. Cậu biết là tôi rất dở mấy môn này mà, cậu có thể chỉ tôi làm được không?"

Duy Khải: "Cậu nói tôi hạng 40, cậu hạng 39. Tôi không có cùng tầng lớp với cậu mà."

Hạ An: "Duy Khải tốt bụng! Cậu không phải kiểu người thấy chết mà không cứu đúng không? Cậu giúp tôi lần này đi! Tôi hứa sẽ mang ơn cậu suốt đời."

Duy Khải: "Cậu mang ơn tôi suốt đời?"

"Nhưng mà Hạ An à! Nói cho cậu biết trước, tính của tôi không được tốt cho lắm. Tôi không thích người ta mang ơn tôi mà chỉ nói suông bằng lời. Tôi thích người ta trả ơn cho tôi hơn, trả ơn bằng hành động thực tế ấy. Cậu làm được không?"