Chung Phòng Cách Vách

Chương 55




Cô ngồi chờ thêm một lúc nữa, mà Duy Khải vẫn không xuống.

Nói không ăn là không ăn thật à?

Sao lại giống như mấy đứa con nít thế không biết?

Hễ giận lên là không thèm ăn cơm mẹ nấu, bắt phải đi năn nỉ mới được.

Hạ An bước lên phòng gõ gõ vào cửa vài cái, không thấy động tĩnh gì bên trong.

Cô thử để tay lên tay nắm cửa mới chợt nhận ra là cửa phòng không có khóa. Nhớ đợt trước, lần nào Duy Khải giận cô đều sẽ khóa cửa phòng lại không cho cô vào. Lần này chắc anh ta quên khóa cửa phòng rồi nhỉ?

Hạ An bước vào thì thấy Duy Khải đang nằm trên giường bấm điện thoại, vừa nhìn thấy cô là anh liền xoay mặt vào trong vách tường.

Hạ An bước thêm vài bước đến gần chỗ Duy Khải, nhưng vì sợ anh nổi giận nên cô đã lùi lại.

Cô nói: "Thật ra lúc đó là Mỹ Linh gọi Gia Bảo lại chỉ bài giúp hai đứa tôi thôi. Tôi cũng không nói chuyện gì nhiều với cậu ấy."

"Nhưng cậu ngồi gần." Duy Khải bực bội lên tiếng.

"Cái đó.. cậu ấy ngồi gần là để chỉ bài hai đứa tôi thôi mà. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"

"Không được! Tôi không thích nó, cậu ngồi gần nó tôi cũng không thích cậu." Duy Khải chỉ buộc miệng nói, khi nói xong lại cảm thấy hơi hối hận. Nhưng tính sĩ diện của anh khá cao cho nên không muốn nói lại.

Hạ An biết từ trước đến giờ Duy Khải không thích cô và mẹ của cô, nhưng khi nghe anh nói thẳng thắn ra như thế không hiểu vì sao lại khiến cô cảm thấy hơi đau lòng.

"Tại sao cậu lại không thích Gia Bảo vậy?" Hạ An rất muốn tìm ra nguyên nhân Duy Khải không thích Gia Bảo.

Cô đã ở cùng với Duy Khải được một khoảng thời gian khá lâu, nên cô hiểu được tính cách của anh tuy có hơi xấu, là người thù rất dai, hay cáu gắt, nạt nộ người khác nhưng mà lại hoàn toàn không có ác ý gì cả, chỉ toàn lớn tiếng để hù cho người ta sợ thôi cứ cũng chẳng làm gì.

Cũng như chuyện của cô và mẹ, tuy anh không thích hai mẹ con cô ở trong nhà của anh. Bình thường cũng không nói được một lời nào đàng hoàng với mẹ cô cả, luôn miệng nói là sẽ làm khó mẹ con cô, sẽ đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà nhưng thật ra đến tận bây giờ hai mẹ con cô vẫn ở trong nhà anh đó thôi, mấy trò mà anh nói là làm khó này nọ thật ra cũng chẳng tính là gây chuyện lớn gì.

Nhưng khi thấy cái cách Duy Khải nhìn Gia Bảo, ghét Gia Bảo đến mức không muốn ai lại gần, không muốn dòm mặt như thể gặp đâu là sẽ đánh Gia Bảo ở đó thì chắc chắn đã có chuyện gì rất lớn giữa hai người họ.



Duy Khải nói: "Chuyện của tôi nói ra cậu cũng không giúp được gì."

Hạ An khẽ thở dài một hơi.

Duy Khải thật sự rất cứ đầu dù có cại miệng anh ra vẫn không chịu nói cho cô nghe.

Thôi thì, cô đành xuống nước một chút vậy: "Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không lại gần Gia Bảo. Cậu đừng giận tôi nữa được không?"

Duy Khải vẫn im lặng xoay mặt vào vách tường.

"Nè Duy Khải, cậu đừng có giận dai như vậy chứ." Hạ An có hơi bực bội trong lòng, rõ ràng là cô đã xin lỗi rồi mà.

"Tôi giận dai sao? Cậu để Gia Bảo chỉ bài cho cậu, còn tôi nói muốn giúp cậu làm bài thì cậu nói là không cần." Duy Khải rất ấm ức cái vụ này từ nãy giờ.

Hạ An thở dài không biết nói sao nữa, rồi cô quyết định nói thẳng luôn: "Thì tại Gia Bảo học giỏi hơn cậu mà."

"Cậu.." Duy Khải tức quá liền quay mặt ra nhìn Hạ An chằm chằm.

Cái này không trách Hạ An được.

Tại vì nhìn bộ dạng này của Duy Khải thật sự không thể khiến cô đặt niềm tin vào nổi.

Duy Khải vừa nói vừa chỉ tay ra hướng cửa phòng: "Đi ra ngoài!" Thái độ của anh xem ra là đang rất giận dữ.

Nhưng Hạ An không đi, dường như ở chung với Duy Khải riết rồi cô cũng quen với cái tính nóng nảy, cọc cằn này của anh luôn rồi, không còn sợ nữa: "Cậu xuống nhà ăn cơm đi!" Cô còn nói thêm một câu: "Ăn xong rồi giận cũng được."

Duy Khải vừa đặt cái lưng xuống giường thì bị câu nói của Hạ An làm cho ngồi bật dậy, nhìn Hạ An phẫn nộ nói: "Cậu muốn tôi giận cậu lắm đó hả?"

Hạ An liền trả lời: "Không muốn!"

"Không muốn?" Ánh mắt của anh nhìn cô càng sắc bén hơn: "Vậy mà nói tôi ăn cơm xong rồi tiếp tục giận, ý của cậu là muốn để cho tôi giận cậu như thế này mãi có phải không? Cậu không muốn dỗ tôi có phải không?"

Hạ An xua tay nói: "Không phải như vậy." Ý của Hạ An là sợ anh vì giận dỗi cô mà không chịu ăn cơm sẽ bị đau dạ dày nên cô mới đành nói đại như vậy để cho anh ăn cơm, ai mà ngờ anh lại hiểu sai ý của cô.

"Không phải cái gì mà không phải? Tôi thấy cậu là không muốn dỗ tôi hết giận mà." Duy Khải bực bội không thèm dòm Hạ An.



Hạ An bị Duy Khải làm cho rối cả lên không biết phải giải thích cho anh như thế nào nữa: "Tôi không có ý đó.. tôi không muốn cậu giận tôi.. tôi nói như vậy là vì muốn cậu xuống nhà ăn cơm thôi."

Duy Khải nằm xuống giường xoay mặt vào vách tường, im lặng không nói một lời nào nữa.

Hạ An càng sốt ruột hơn.

"Vậy phải dỗ như thế nào cậu mới hết giận?" Hạ An thật sự không biết làm như thế nào để Duy Khải hết giận.

Duy Khải không trả lời.

Hạ An đứng rất lâu, nhưng vẫn không thấy Duy Khải có động tĩnh gì nữa.

"Duy Khải.." Cô khẽ gọi.

"..."

Vài phút sau, cô lại gọi: "Duy Khải.."

"Ngủ rồi, đừng có kêu tên tôi nữa." Duy Khải bực bội nhắm mắt nói.

"Cậu đang nói dối có phải không? Ngủ rồi sao còn nói chuyện được." Hạ An chống hai tay lên giường, ghé sát lại gần Duy Khải xem coi anh có đang nhắm mắt thật hay không.

Bất chợt, Duy Khải ngồi bật dậy, cái trán của hai người đập thẳng vào nhau.

Sau cú va đập chấn động cả hai cùng nhăn mặt, lấy tay xoa trán.

Trong cơn đau đầu Duy Khải gặn ra hai chữ: "Hạ! An!"

Hạ An bị Duy Khải dọa cho hoảng hồn vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Được vài giây sau lại quay trở lại, nhưng cô không dám vào phòng vì sợ lại chọc cho Duy Khải giận lên nên chỉ đứng ở ngoài cửa rồi ló cái đầu vào.

"Tôi có để cơm ở trên bàn, nếu cậu đói thì xuống ăn." Nói xong, cô vội đóng cửa phòng lại nếu không sợ là nếu còn nán lại thêm một giây nào nữa thì Duy Khải sẽ đánh cô đến ba má nhìn không ra luôn đấy.