Chung Phòng Cách Vách

Chương 53




Bây giờ là đầu tháng mười rồi, những tia nắng gay gắt của mùa hạ đã không còn nữa, và sắp tới sẽ phải đón nhận những cơn gió bấc lạnh buốt của mùa đông thổi đến.

Chuyện học hành của Hạ An dạo này rất suôn sẻ.

Mỗi ngày về nhà cô đều chăm chỉ học bài, làm bài, tuy mấy bài kiểm tra gần đây không phải giỏi đến mức lên hàng chín, mười điểm, nhưng tám điểm thì Hạ An vẫn có thể lấy được chỉ cần cô chăm chỉ một chút thì không quá khó nữa.

Mặc dù vậy, Hạ An vẫn còn rất lo lắng về việc học hành của mình, với năng lực bây giờ của cô thì không thể thi đậu vào lớp 10 được.

Mấy bạn cùng trang lứa như cô điều được ba mẹ cho đi học thêm từ lúc hè lận kìa. Người ta bây giờ đã học hết chương trình lớp 9 đang ôn thi vào lớp 10 luôn rồi, mà trong khi đó cô còn chưa chuẩn bị gì cho việc thi cử cả, mỗi ngày lo lắng làm sao qua được bài kiểm tra đã đủ nhức đầu rồi.

Có mấy lần cô cũng xin đi học thêm, nhưng ở trong đó người ta dạy toàn nâng cao không à.

Với một đứa ngay cả cái cơ bản còn quên trước quên sau như cô thì làm sao theo kịp người ta, vào học thì cũng bị bỏ lại phía sau thôi.

Thế là cô bỏ cuộc không có ý định đi học thêm nữa.

Giờ ra chơi, Hạ An tranh thủ lấy mấy bài tập lý ra làm.

Nhưng cô vẫn mãi không hiểu, người ta chỉ cần có được cái công thức là tự động biết thế số cho ra kết quả, làm từ bài này đến bài kia chỉ cần một cái công thức là ra. Còn cô mặc dù có cái công thức ở trước mặt luôn rồi như vẫn không biết sài, không thế số vô.

Hạ An ngồi nghiệm nghiệm một hồi cuối cùng cũng bó tay. Cô lấy tay khều khều Mỹ Linh đang ngồi ăn bịch bánh tráng trộn ở trước mặt, nhờ Mỹ Linh giúp.

"Mỹ Linh, cậu chỉ giúp mình làm bài này được không? Mình không biết làm."

Mỹ Linh quay xuống vừa nhai miếng bánh tráng trong miệng vừa nhìn bài tập của Hạ An: "Trời, bài này dễ ẹt để mình chỉ cho."



Mỹ Linh chỉ cô rất tận tình, giảng đi giảng lại cho Hạ An, rất dễ hiểu, sau một hồi cô cũng không thấy quá khó nữa.

Nhưng kiếp nạn chưa dừng lại ở đó, Hạ An làm được hết ba bài đến bài thứ tư tương đối khó cả Mỹ Linh cũng không biết làm luôn.

Cả hai đang chăm chú nhìn vào bài tập để tìm cách giải, nhưng vẫn không thể tìm được, bài này thật sự rất khó.

Cùng lúc này Gia Bảo đi ngang qua chỗ họ, Mỹ Linh liền hô to, vẫy vẫy tay ngoắc Gia Bảo lại.

"Gia Bảo.. Gia Bảo lại đây."

Gia Bảo đi lại chỗ hai người họ.

Mỹ Linh chỉ tay vào bài tập mà nãy giờ hai người không làm được: "Chỉ tụi tui giải bài này đi!"

Trong lớp Gia Bảo là người học giỏi, lại năng nổ nhiệt tình, bạn nào không biết làm bài tập Gia Bảo đều chỉ hết.

Gia Bảo nhìn vào bài tập rồi nói: "À, bài này đó hả? Bài này thì hai cậu không thể giải theo công thức có sẵn này được đâu mà phải vận dụng thêm công thức của năm lớp 8 nữa."

"Cái gì mà rắc rối dữ vậy?" Mỹ Linh nhăn mặt nói.

"Không có rắc rối đâu, dễ lắm." Gia Bảo nói.

Nhìn thấy chỗ bên cạnh Hạ An còn trống Gia Bảo liền ngồi xuống để tiện cho việc chỉ bài hơn.



Hạ An chăm chú ngồi nghe chỉ cách làm bài mà không để ý đến việc cô vô tình ghé sát đến gần Gia Bảo.

Cảnh tượng này vừa đúng lúc bị Duy Khải bắt gặp được.

Hàng chân mày của anh cau lại, trong con ngươi màu đen hiện lên tia khó chịu thấy rõ.

Thậm chí lần này anh còn cảm thấy khó chịu hơn lần trước khi thấy Hạ An và Gia Bảo đi cùng với nhau nữa.

Anh thật sự chỉ muốn đi lại tách hai người đó ra xa nhau thôi, càng xa càng tốt.

Duy Khải bước lại chỗ của mình ngồi, lại lần nữa anh quay đầu nhìn về phía Hạ An và Gia Bảo. Hạ An lúc này chỉ chăm chú nghe giảng bài hoàn toàn không nhận thức được Duy Khải đang nhìn mình.

Bị người ta ngó lơ, Duy Khải nổi nóng lấy cuốn sách giáo khoa văn đập một cái "bộp" xuống bàn.

 Ai cũng biết rồi đó cuốn sách giáo khoa văn khá dày lại cộng thêm lực của Duy Khải nữa nên tiếng vang rất lớn.

Cả lớp đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau thì bỗng nhiên nghe tiếng "bộp" phát ra từ chỗ của Duy Khải, không hẹn mà gặp cả lớp đều tự động im re hết không ai dám phát ra tiếng động nào cả, có lẽ một phần là vì bị giật mình, phần khác là sợ Duy Khải.

Ông kẹ của lớp bữa nay tâm trạng không tốt nên kéo theo nguyên lớp không dám hó hé một tiếng nào cả.

Thậm chí có cậu bạn định mở chai nước ngọt ra uống mà bây giờ cũng không dám nữa vì sợ phát ra tiếng động, đành phải ngậm ngùi cất vào trong hộp bàn.

Nhóm của Hạ An ngồi ở dưới cũng bị giật mình một phen.

Khi Hạ An ngước lên nhìn Duy Khải thì anh đã quay lưng lại, không còn nhìn cô nữa rồi.