Chung Phòng Cách Vách - Phần 2

Chương 59




Rồi nói với cô:" Sao? Có muốn lấy lòng tôi nữa không? "

Anh ta xoay qua nhìn cô, đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới.

Bộ dạng chẳng hề có một chút đứng đắn nào.

Hạ An cảm thấy bất an trong lòng hỏi:" Anh có ý gì? "

Duy Khải bật cười:" Cô đừng có giả vờ ngốc nghếch trước mặt tôi nữa. Bộ mặt thật của cô, tôi nhìn thấu rồi. "

Anh ta bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh cho Hạ An:" Bước lại gần đây! "

Cô sợ hãi nói:" Anh muốn làm gì? "

Thái độ của Duy Khải càng nóng nảy hơn, trừng mắt nhìn cô:" Đừng để tôi phải nói đến tiếng thứ hai! "

Hạ An mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn phải bước lại gần anh ta. Cô không dám đứng quá gần vẫn còn chừng khoảng tầm ba, bốn bước chân mới tới chỗ Duy Khải.

Duy Khải lấy tay búng vài cái lên hồ sơ của cô, rồi không đứng đắn mà nói tiếp:" Sếp với nhân viên…thân phận này thật đúng là khích thích lắm đúng không? "

Còn chưa nói dứt câu Duy Khải đã vươn tay ra kéo Hạ An ngã nhào vào trong lòng anh.

Rồi khẽ thì thầm bên tai cô:" Chẳng phải em đang trong quá trình thử việc sao? Nếu như, em làm cho anh vui vẻ thì anh sẽ kết thúc thời gian thử việc của em sớm hơn thời hạn, sẽ nhận em chính thức vào trong đây làm. Thấy có được không? "

Hạ An còn chưa kịp tiêu hết mấy lời thì thầm ấy, thì cằm đã bị nâng lên, ngay sau đó anh ta cúi đầu xuống điên cuồng hôn lên môi cô.

Hạ An không khỏi bị kinh ngạc trước hành động sỗ sàng này của Duy Khải.

Lúc trước, lần nào hôn cô, anh cũng rất dịu dàng mà.

Đâu phải kiểu điên cuồng, manh động như lúc này, cứ để mặc cho cô vùng vẫy cũng không chịu buông.

Duy Khải dùng tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, khiến cô không khỏi đau đớn, không thể vùng vẫy.

Càng không thể ngờ được là, anh ta đã dùng một tay còn lại luồng vào trong áo của cô, tháo dây áo ngực, sau đó không ngừng sờ soạng vào những nơi nhạy cảm.

Hạ An trợn to mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.

Đây không phải là chàng thiếu niên ấm áp của cô!

Chàng thiếu niên ấy sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy.

Hốc mắt của Hạ An bây giờ đã đỏ lên, nước mắt cũng trào ra.

Người đàn ông kia thấy vậy nhưng cũng không chịu buông tha cho cô mà còn làm mạnh tay hơn.

Hạ An làm liều mà cắn mạnh vào lưỡi anh ta.

Duy Khải bị đau liền buông người con gái đang ở trong lòng ra.

Hạ An nhân cơ hội này đứng dậy, vội vàng dùng một tay ôm ngực, tay còn lại không hề chần chừ mà tát thẳng vào mặt anh ta.

Cô phẫn nộ hét lên:" Anh bị điên à? "

Duy Khải bị tát một cái rõ đau, liền ngồi im bất động.

Nước mắt cô đã giàn giụa, không thèm nhìn đến sắc mặt của người kia bây giờ khó coi đến mức nào rồi, mà chạy vội ra khỏi phòng giám đốc.

Nhìn bộ dạng lôi thôi của mình lúc này, cô không dám về lại phòng Thiết kế mà chạy vào nhà vệ sinh của công ty chỉnh sửa lại quần áo.

Ở phòng giám đốc lúc này.

Đăng Khoa có vài tài liệu cần Duy Khải xem qua, vì thấy cửa phòng không đóng lại nên cũng không thèm gõ cửa mà vào thẳng luôn.

" Sếp, tài liệu này…"

Đăng Khoa vừa nói thì bỗng nhưng có một món đồ trang trí bằng gỗ trên bàn giám đốc, bay thẳng đến chỗ anh.

Đương nhiên không phải nó tự bay tới mà là có người ném nó.

Cũng may, Đăng Khoa đã né được cú đó.

Ê, nhìn vậy thôi chứ hội khoẻ phù đổng ở dưới cấp 2, Đăng Khoa là thủ môn chụp bóng ghê lắm đó nha.

Nhờ vào việc, anh dùng gương mặt của mình để cản quả bóng của đối phương nên đã giúp đội nhà gỡ được một bàn thua trông thấy đó.

Nhưng mà hiện giờ, cái này không phải banh, không chụp được.

Khi cái đồ trang trí vừa tiếp đất thì cũng là lúc tiếng của cái người đang nổi quạu đó vang lên:" Biến ra chỗ khác! "

Đăng Khoa sợ hãi, giơ tay lên trời đầu hàng trước đối phương rồi từ từ lùi ra ngoài.

Cũng sẵn tiện đóng cái cửa ở phòng giám đốc lại để không có thằng nào xui xẻo mà xông vào giống như anh lúc nãy, nếu không là mắc công ôm đầu đi vào bệnh viện may lại mấy mũi như chơi.

Bên phòng Thiết kế bây giờ nhốn nháo cả lên.

" Ê, hồi nãy tao thấy ông trợ lý của giám đốc không biết làm gì mà ổng chửi dữ lắm, còn lấy đồ chọi nữa. "

Có người không tin hỏi:" Thiệt không vậy ba? "

" Thiệt một trăm phần trăm. Tại tao thấy con bé phòng mình nó đi lâu quá, nên tao lại phòng giám đốc rình thử, mà hỏng thấy con nhỏ đâu chỉ thấy ông trợ lý của ổng bị chửi rồi đuổi ra khỏi phòng luôn. "

Cả phòng bất chợt cảm thấy ớn lạnh rồi.

" Ê, tới trợ lý thân cận của ổng từ Hà Nội theo vào đây mà còn bị ổng chửi, ổng đánh. Vậy bọn mình sẽ ra sao tụi bây?"

Cả phòng chợt rơi vào một nốt trầm yên lặng.

Đúng lúc này, Hạ An bước vào phòng.

Quần áo đã được cô chỉnh sửa lại, không còn xộc xệch như lúc nãy nữa. Nhưng mắt vẫn còn đỏ, do không dám ở trong phòng vệ sinh quá lâu nên cô mặc kệ mà đi ra luôn.

Thành ra, trong phòng ai nhìn vào cũng biết là cô vừa mới khóc.

Có người liền xì xầm bàn tán:" Chắc con nhỏ bị sếp chửi dữ lắm nên mới khóc như vậy? "

" Ê, không chừng hồi nãy tao qua phòng sếp mà hỏng thấy nó là bởi vì vừa bị sếp la xong cái nó buồn, nó tủi, nó đi kiếm chỗ ngồi khóc đó bây. "

" Tội nghiệp, con nhỏ mới vào làm chưa được bao lâu nữa mà gặp phải thằng sếp khó ở. "

" Tính ra con nhỏ có bùa may mắn luôn đó, mà nó lại là người xui nhất cái phòng này. "