Chung Phòng Cách Vách - Phần 2

Chương 103: Ngoại truyện




Hạ An còn nhớ ngày hôm đó là một buổi chiều hạ lộng gió, Duy Khải đã quỳ xuống cầu hôn cô ở ngay chính mảnh đất mà tình yêu của hai người nảy mầm.

Anh đã nói rằng:"Hạ An, anh biết anh không phải là một người hoàn hảo, tính tình rất xấu, cọc cằn, hung dữ… nhưng mà anh rất nghe lời của em, sẽ cho em làm nóc nhà, dù em có la mắng thì anh cũng sẽ im lặng không cãi lại.Em đồng ý lấy anh nha. "

Giờ phút ấy, Hạ An xúc động đến mức không nói được lời nào.

Ánh mắt của anh bây giờ còn ấm áp hơn cả nắng hạ tháng bảy, làm trái tim cô khẽ rung lên, loạn nhịp vì anh.

Sau đó, cô đã gật đầu đồng ý.

Duy Khải nhanh tay đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô như thể sợ nếu chậm trễ thì cô sẽ đổi ý mất.

Rồi anh nắm lấy tay cô, cùng nhau đi dạo trên cánh đồng lúa của quê hương mình.

Cánh đồng lúa vàng tươi, rộng lớn, thơm ngào ngạt mùi bông lúa chín. Rồi cả hai nhìn lên bầu trời, ở đó có những cánh diều đang bay lượn trong gió chiều mùa hạ.

Nhìn cánh diều ấy, bao nhiêu kí ức tuổi thơ của cả hai lại ùa về, kí ức về một thời hồn nhiên, nô đùa ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được.

…. Truyện Khác

Hôn lễ của hai người được tổ chức tại một bãi biển ở Phú Quốc, bạn bè và người thân điều có mặt rất đông đủ để cùng chung vui với hai người họ.

Hạ An mặc một bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, bên cạnh là ba đang nắm lấy tay cô từng bước từng bước đi đến trao cho Duy Khải.

Vào cái lúc mà bàn tay của cô chạm vào lòng bàn tay anh, anh đã nắm lấy rất chặt, sẽ chẳng bao giờ buông tay ra.

Hôn lễ của hai người còn có sự xuất hiện của một cậu nhóc kháu khỉnh, đang chập chững bước lại đưa nhẫn cưới cho ba mẹ.

Hạ An sinh được một bé trai vô cùng đáng yêu. Duy Khải đặt tên cho con trai là Khải An, tên đầy đủ là Nguyễn Vũ Khải An.

Khải An càng lớn thì Hạ An phải công nhận mình là kiếp đẻ thuê thật rồi.

Không hề có một chút nào giống cô mà y sì đúc Duy Khải luôn, giống đến mức nếu đem đến bệnh viện xét nghiệm thì thế nào cũng sẽ bị bác sĩ đuổi về.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ An và Duy Khải nán lại Phú Quốc vài ngày, xem như hưởng tuần trăng mật ở đây luôn.

Nhưng chỉ ở lại được vài ngày thôi vì công việc vẫn còn rất nhiều, phải trở về thành phố để giải quyết

Showroom ô tô của Duy Khải làm ăn khá tốt, anh còn mở thêm mấy chi nhánh nữa, ở cả thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội.

Mặc dù bây giờ đã là ông chủ của mấy cái showroom ô tô, nhưng Duy Khải vẫn không thể chữa được bệnh lười biếng của mình, lâu lâu lại không chịu đi làm mà ở nhà ôm vợ ngủ, quấn lấy vợ không chịu buông.

Càng lớn tuổi Duy Khải càng không thích vẻ xa hoa náo nhiệt ở chốn thành thị này nữa, mà muốn trở về sống ở dưới quê.

Khi Khải An trưởng thành, Duy Khải để lại showroom cho nó quản lý rồi cùng dắt Hạ An về quê.

Duy Khải đã có bàn trước với cô rồi, cứ để ngôi nhà của ba mẹ lại cho Duy Anh, hai người sẽ mua một miếng đất nhỏ gần với nhà của ba mẹ, rồi xây một căn nhà vừa đủ để hai vợ chồng sống thôi.

Cứ thế, hai người trở về những ngày tháng giống như lúc còn nhỏ. Sống cuộc sống ở một vùng quê yên bình.

Trước sân nhà có một mảnh vườn nhỏ, sáng nào hai vợ chồng cũng ra vườn tưới rau, buổi chiều thì đi ra ngoài đồng ngồi xem bọn con nít trong xóm chơi thả diều, có khi Duy Khải còn hăng hái nhập hội chung với mấy đứa nó nữa.

Lâu lâu Duy Khải còn nổi hứng xách xe máy chở cô đi hẹn hò. Nói ra cũng thật mắc cười, đã là vợ chồng với nhau, có đứa con luôn rồi nhưng vẫn đi hẹn hò như mấy đứa con nít lần đầu biết yêu, hết đi xem phim thì lại đi uống trà sữa.

Hai người cứ thế ngồi ngắm nhìn đường phố, không phải chen chúc hối hả nữa, cuộc sống cứ êm đềm như thế đấy.