Chung Nhà Với Em

Chương 29




Qua tới nơi anh ở, cô bấm mật mã mà anh đã nói với cô, nhẹ nhàng bước vào không làm phiền anh. Cô nghe tiếng anh đang họp ở trong phòng, cô mang giỏ đồ ăn lên bàn bếp, khẽ mở cửa ló đầu vào.

Tiêu Thần ngẩng mặt lên, ánh mắt ngạc nhiên như không thể tin được, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, anh bấm bấm gì đó trên laptop rồi đứng lên đi về phía cô. Hai tay anh ôm ngang hông cô, cả cơ thể anh dí sát cô vào tường. Khẽ hỏi, hơi thở nam tính phả vào người cô:

“Sao qua mà không nói anh?”

Một tay cô nắm đường khuy áo sơ mi, tay kia đặt lên má anh: “Muốn tạo bất ngờ cho anh. Sáng giờ anh không ăn gì sao?”

Khẽ gật đầu, tiếng “ừm” phát ra từ cổ họng: “Em thành công rồi đó, ở lại đây với anh được không? Anh họp cũng sắp xong rồi.”

“Em có mang cơm qua cho anh, cùng ăn nhé?”

“Được, anh phụ em chuẩn bị.”

“Không cần đâu, anh cứ họp tiếp đi, em tự làm rồi mang vô cũng được.”

“Đang tạm nghỉ 30 phút, anh ngồi ăn với em.”

Cô gật gật như đứa trẻ, anh chớp thời cơ hôn lên má cô một cái, rồi ôm cô vào lòng. Tuy mới không gặp cô có một ngày mà anh đã nhớ cô điên cuồng đến vậy rồi.

Hai người ngồi ăn cơm chung vui vẻ, sau đó anh vào họp tiếp. Cô thì đi pha nước rồi đem vào cho anh. Khi cô đặt ly nước xuống bàn cho anh, đang định đi ra ngoài ngồi thì bị anh kéo lại ngồi dựa vào người anh. Cô định vùng vẫy thì anh tắt camera, nói nhỏ:

“Ngồi đây với anh một lúc đi.”

“Nhưng mà anh đang còn họp mà, người ta nhìn thấy thì kì lắm.”

“Không để em lọt vào khung hình đâu, yên tâm.”



Cô đành thỏa hiệp với anh, ngồi quay lưng lại với anh, một tay anh vừa gõ bàn phím vừa viết, một tay đặt ngang eo cô. Cô ngả đầu vào vai anh, anh thuận thế lại hôn cô cho vui nhà vui cửa. Cô đánh vào tay anh thì lại bị anh chộp lấy, bất lực chẳng làm được gì. Cô bấm điện thoại cho đỡ buồn, cô nói khẩu hình với anh là muốn mượn cặp tai nghe còn lại của anh, anh hơi nghiêng người với tủ lấy. Trước khi đưa cho cô thì anh lại kiếm cớ hôn má cô cái nữa, cô hơi khó chịu:

“Anh này, tập trung làm việc đi, cứ hôn em hoài.”

Anh bật cười vói lời trách móc của cô, nhưng mà vẫn thấy cô rất là đáng yêu cơ. Nên cho dù cô có khó chịu thế nào thì anh vẫn sẽ hôn trộm cô mà thôi.

Ngồi được một lúc thì cô mỏi lưng, anh ôm máy tính ra ngoài sofa, đặt máy tính lên bàn cao rồi ngồi xuống, kéo cô nằm lên chân anh. Gác đầu lên chân anh cũng là cảm giác là lạ với cô, nhưng mà cũng rất thích. Anh thì thuận thế hết vuốt tóc thì đến vuốt má cô, tay thì thuận thế đặt lên người cô. Cô phát hiện ra anh rất thích ôm ấp cô trong tay mình.

Khoảng gần 2 tiếng sau thì anh cũng đã họp xong, cô vừa quay lại sau đi lấy nước uống thì lập tức anh vươn vai vươn người rồi thuận thế nằm xuống đùi cô. Anh than thở với cô:

“Haizzz, hơn 12 tiếng họp hành, cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi rồi.”

“Sao tự dưng anh nằm lên chân em?”

“Có qua có lại.”

Cô tức xì khói mà không thể làm gì được, hình như anh bị nhiễm thói hư tật xấu của mấy thể loại có bồ rồi. Cô gõ gõ trán anh hỏi:

“Anh, anh có bị du nhập những điều không được hay lắm vào trong người không đấy?”

“Anh ngoan mà, dễ gì lây được vào anh.”

“Em thấy anh đang nhiễm ba cái kiểu giống các cặp đôi rồi á nha.”

“Có nhiễm thì cũng có sao, anh chỉ thể hiện ra với em thôi mà.”



Cô đứng hình, cạn lời với anh bạn trai thông minh, đẹp trai, nhà giàu này.

Gần đêm anh lại đưa cô về nhà, hai người vẫn nắm tay nhau như hôm trước. Tới cổng nhà, cô nắm tay anh, lắc lắc:

“Cuối tuần sau, anh sang nhà em ăn cơm nhé!”

“Có chuyện gì sao?”

“Ra mắt nhà bạn gái, lý do này hợp lý chưa?”

Anh dứt khoát lắc đầu, cô chau mày tỏ vẻ không vui: “Anh lắc cái gì? Em nói sai hay sao mà lắc nhiệt tình vậy?”

“Danh xưng này, anh không nhận đâu.”

“Danh xưng gì? Anh bị gì vậy?”

“Em chỉ là bạn gái anh thôi à?”

“Thì em đang là bạn gái anh mà. Có sai gì đâu.”

“Sai, phải là người phụ nữ của anh.” – dứt lời anh hôn lên má cô, không kịp để cô phản ứng.

Anh nói tiếp: “Em yêu, anh nhất định sẽ tới.”

Mặt cô đỏ ửng lên khi nghe anh gọi như vậy, nhất thời không thích ứng kịp, lần nào cũng bị đứng hình trước anh. Còn anh thì khỏi phải nói, độ khoái chí có thừa, vì cô ngây người ra như vậy mà anh luôn được thừa cơ lấn tới.

Cô líu ngíu đi vô nhà, còn quên cả không nói lời tạm biệt cũng như chúc anh ngủ ngon, anh thì mãn nguyện tản bộ về lại nhà mình. Cả hai người vẫn lại tiếp tục ngủ với những giây phút hạnh phúc trong tình yêu, kể từ hai họ mở lòng ra đón nhận tình cảm của đối phương.