Tính đi tính lại cô cũng thấy là cô gặp cũng không ít các chàng trai từ giàu có đến khá giả đến đủ sống, nhưng ai cũng làm cô cảm giác không có thiện cảm nổi. Giàu có thì lại chảnh rồi sinh bệnh biến thái tùm lum, khá giả thì trên mặt hiện ra nguyên chữ tham vọng, đủ sống thì cứ tự tin mà không dám nhìn cô cách trực diện.
Đúng là với gia thế của cô thì ai cũng mong muốn trở thành chồng cô, nhưng xui cho họ khi mà cô đã ý thức được vấn đề này từ rất sớm, cô luôn chuẩn bị tâm thế sẽ bị lợi dụng và phản bội. Do đó, đối với con trai cô thường rất khó khăn để chọn bạn bình thường chứ chưa nói đến người yêu. Cũng chính vì điều đó mà cô đã ép bản thân mình trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ai ở bên cạnh cô cũng sẽ cảm nhận được khí chất đó tỏa ra từ cô.
Thiên Tinh vẫn tiếp tục chạy dòng suy nghĩ về gu người đàn ông tương lai của cô…
Thật sự cô không cần chàng hoàng tử và con ngựa trắng, cũng không cần chàng nghèo một bước hóa tiên. Cô đơn giản chỉ cần người đó ấm áp, biết chia sẻ, đứng về phía cô mỗi khi cả thế giới chống lại cô, chung tình, có ý chí cầu tiến, không bị tham vọng và tiền bạc che mờ mắt, biết luân thường đạo lý là được. Cô tự hỏi không lẽ tiêu chuẩn này quá khó hay sao?
Gia thế của người đàn ông cô yêu không hề quan trọng, nhan sắc ưa nhìn thôi cũng là đủ. Còn nếu không có nhan sắc thì cô sẽ cho người ta đi trùng tu cho đẹp hơn, cô sẽ không tiếc bất cứ điều gì với người đó cả. Chỉ là cho đến bây giờ, vẫn không có người đàn ông nào dám bước tới chinh phục cô…
Chìm đắm với dòng suy nghĩ đó cả đêm mà cô đã thiếp đi lúc nào không hay. Ánh sáng của tia nắng mặt trời đánh thức cô chào đón ngày mới. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng chung với tất cả mọi người rồi cô cũng lên đường đi làm.
Hôm nay có buổi gặp gỡ đối tác tài trợ cho sự kiện cuối năm mà cô đang ấp ủ – một chương trình âm nhạc vô cùng hoành tráng. Đây là ước mơ của cô khi thành lập ra công ty giải trí này, hiện tại cô luôn theo đuổi mục tiêu này. Tạo ra thành tựu sáng chói cho sự nghiệp kinh doanh của cô.
Nhà đối tác này chướng tai gai mắt vô cùng, từ ngày cô đăng bài nhận tài trợ cho chương trình thì đã có rất nhiều đối tác muốn được tài trợ cho cô nhưng số vốn rót vô không đủ để vận hành. Hôm đó, cô đã đánh liều sang công ty đó để thuyết phục. Ma xui quỷ khiến thế nào mà chủ tịch tập đoàn Supra không có ở trong nước.
Cô đành trao đổi công việc với anh chàng thư ký để nhờ truyền đạt lại.
Sau đó hai tuần, hai bên hẹn nhau ở công ty cô để khảo sát và bàn chiến lược, cô cùng các nhân viên quần quật suốt 3 ngày trời chuẩn bị để đón tiếp thì người tới không phải là chủ tịch công ty mà lại là đoàn kiểm tra giám sát chất lượng. Lúc ấy cô lầm bầm chửi rủa, chỉ là phòng chất lượng qua thôi mà ra mấy chục cái tiêu chí cho người ta làm, quá đáng vừa thôi. Tưởng làm chủ tịch tập đoàn lớn là ngon chắc, xí, bà đây không cần mấy người cũng có thể làm nên cơm cháo nhá.
Cách hôm nay 4 ngày thì lại cho Giám đốc qua bàn bạc, vặn vẹo hỏi cô đủ đường, nào là chương trình chạy quảng cáo làm sao, nhân viên trình độ thế nào, phát sóng trực tiếp ở đâu… ôi trời đủ các thể loại. Trước khi đi về ông chú đó còn nhắn lại là: Chủ tịch chúng tôi sẽ gặp cô tại văn phòng của công ty chúng tôi lúc 8h sáng trong 4 ngày nữa, vui lòng chuẩn bị các giấy tờ bản demo final cho chủ tịch xem xét và ký duyệt.
Cái tập đoàn trời hành đó đã dày vò cô cả 2 tháng liền rồi, hôm nay mà không ký nữa thì cô nổi khùng lên cho xem, bất chấp hình tượng luôn.
Xe hơi của cô dừng trước mặt tiền sảnh của tập đoàn, hít một hơi thật sâu rồi sải bước hiên ngang bước vào. Vừa bước gần tới thang máy thì có một lễ tân chạy ra hỏi cô đi đâu và tìm ai, cô cũng giải thích thì họ yêu cầu đăng ký ở quầy thì họ mới sắp xếp cho lên. Thiên Tinh hơi chau mày lại, đầu thầm chửi cái tập đoàn màu mè, hẹn người ta rồi mà giờ còn bắt đi đăng ký, bực hết cả mình.
Sau khi đăng ký xong thì lễ tân hướng dẫn cho cô lối lên phòng chủ tịch. Cô bước vào thang máy, bấm số tầng đã được cung cấp rồi chờ lên tới nơi. Đang đi được nửa chừng thì thang máy đột nhiên dừng lại, cửa mở ra, có một người đàn ông mặc vest khôi ngô, tuấn tú, cao ráo lịch sự bước vào khẽ gật đầu với cô. Cô cũng lịch sự chào lại, cửa thang máy vừa đóng thì cô có điện thoại từ cô bạn thân của mình.
Cô bắt máy, không biết đầu dây bên kia đã nói gì nhưng cô đã đáp một tràng:
“Đang ở bên Supra group, sáng nay phải lết xác qua đây trình kí với chủ tịch. Không biết cha nội chủ tịch này bị khó ở sao mà hai tháng nay chưa ngày nào đích thân qua bên công ty gặp mình. Toàn là cử đại diện đi không à, đấy nhá, đại diện qua cũng không vừa đâu, vặn vẹo mình đủ đường hết. Hôm nay mới chịu xuất hiện gặp mình, thiệt á chứ, nếu nay mà không chịu kí nữa là mình cạch mặt rồi châm lửa đốt cái tòa nhà này luôn á…bực ghê…”
Đang nói hăng say thì cô mới ý thức lại là nhân viên của họ đang ở trong thang máy với cô, nói xấu chó phải nể mặt chủ chứ, nhẹ giọng lại:
“Thôi, tối qua nhà mình rồi mình nói chuyện sau nha, bye”
Vội vàng cúp máy, nở một nụ cười gượng với người đàn ông đó để che đi sự sỗ sàng lúc nãy của cô. Nhưng mà cô thầm nghĩ chắc là nhân viên nên cũng sẽ không nhiều chuyện đâu để trấn an bản thân cô. Thang máy dừng ở tầng 49, người đàn ông đó khẽ quay lại gật đầu nhẹ với cô thêm lần nữa rồi mới cúi đầu rời đi. Cửa thang máy đóng lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào mặt cho tỉnh táo để chuẩn bị chiến đấu giành tài trợ cho công ty.