“Thả tôi ra…không được…huhu…”
Trong đầu Thiên Tinh lúc này chỉ mong chờ sẽ có một tia hy sáng lóe lên nơi góc tối, hy vọng sẽ có người tới giải cứu cô khỏi tên cường bạo này. Nhưng càng chờ càng tăng thêm thất vọng. Cô nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gọi tên Tiêu Thần, cầu xin với trời báo hiệu cho anh biết cô đang gặp nguy hiểm.
Với cô lúc này, chỉ mong chờ Tiêu Thần đến cứu cô. Cô chỉ tin tưởng vào một mình anh mà thôi. Chí ít ra, người có thể dạy cho tên ác ôn này một bài học nhớ đời chỉ có thể là anh.
Ngồi chờ 15 phút chưa thấy cô quay trở lại, dự cảm chuyện chẳng lành, Tiêu Thần đứng lên, ra dấu tay ngoắc Tôn Thất và Trần Hiền đi theo. Anh chạy nhanh về phía nhà vệ sinh ở cuối đường, hy vọng cô không xảy ra chuyện gì. Chạy đến trước cửa nhà vệ sinh, anh nói Trần Hiền vô tìm xem có thấy cô hay không.
Trợ lý Hiền bước vô tìm rồi vôi chạy ra báo: “Lục tổng, không thấy cô Triệu trong đây.”
Anh càng nóng lòng hơn, xoay người lại thì anh đạp trúng một thứ gì đó nhọn lên. Anh cúi xuống nhặt lên, là một chiếc bông tai. Anh nhớ lại là hôm nay Thiên Tinh đeo đôi bông tai này, tại sao nó rớt ở đây? Cô ấy vốn là người cẩn thận mà, không thể nào lại có thể làm rơi mà không biết. Chiếc bông tai này không hề nhẹ để mà không nhận ra được khi nó rớt khỏi tai.
Tràn ngập lo lắng cho cô, đột nhiên anh nhìn về hướng cửa thoát hiểm, bình thường nơi đây sẽ có điện, tại sao đằng sau đó lại tối như vậy.
Thư ký Thất nói: “Sếp biết chủ nhân của món trang sức này sao?”
“Là của Thiên Tinh.”
“Sao cô ấy làm rơi ở đây? Đi vệ sinh ra không để ý sao?”
Trần Hiền nhanh miệng: “Sếp, lúc cô ấy đi ra ngoài thì có một tên đàn ông cũng đi ra, trông như kẻ háo sắc vậy. Tôi không nghĩ là chuyện này trùng hợp đến như vậy đâu.”
“Tôi cũng nhìn thấy, mà cô ấy đã đi lâu như vậy rồi mà chưa trở lại, mới khiến tôi phải sinh nghi.”
Nhìn về hướng cửa thoát hiểm lần nữa, cất chiếc bông tai vào túi áo, anh lạnh lùng:
“Tôi phải kiểm tra thử bên đó.”
Nói rồi anh bước đến gần cửa thoát hiểm, đầy cửa ra, anh nghe tiếng cầu cứu quen thuộc ở dưới tầng cầu thang, anh lớn tiếng:
“Trần Hiền, đi gọi bảo vệ. Tôn Thất, anh theo tôi.”
Hai người đồng thanh “dạ” rồi cứ theo lệnh của Tiêu Thần mà làm. Anh chạy như bay xuống 2 tầng cầu thang, dùng sức đẩy tên biến thái kia ra, cho hắn một cú đấm chí mạng ngay mặt. Khang Chính choáng váng không đỡ được, lập tức té xuống, tay ôm mặt máu me đau đớn.
Thiên Tinh khi nhìn thấy Khang Chính bị đánh ngã ra, cô lờ người ngồi sụp xuống, mặc cho quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, nước mắt lăn dài trên má, tâm trí rối bời, cả người cô run lên bần bật vì sợ.
Tiêu Thần đang đánh hăng thì quay qua nhìn cô như vậy, hất mặt ra hiệu với Tôn Thất, anh vội cởi áo khoác của mình ra khoác vào cho cô, che đi những những sự không chỉnh chu vừa bị tên bệnh hoạn này chạm vào. Cô nhìn vào mắt anh không nói câu nào, nhưng anh hoàn toàn hiểu ý cô muốn gì. Anh giang tay ôm cô vào lòng mình, vỗ về để cô bình tĩnh lại. Anh xoa đầu, vuốt vuốt tóc cô, miệng cứ thì thầm bên tai cô:
“Bình tĩnh, Thiên Tinh, không sao rồi, có anh ở đây.”
Nghe được những lời này của anh, cô hoàn toàn buông lỏng cơ thể, khóc trong lòng anh như một đứa trẻ, vừa khóc vừa nói cho anh nghe:
“Tiêu Thần, sợ, hức…hức…rất sợ…”
“Anh biết rồi, đừng sợ, có anh rồi.”
Tiêu Thần xót xa cho cô, quay qua ném ánh mắt hình viên đạn tóe lửa cho tên bệnh hoạn Đường Khang Chính kia, vừa bị Tôn Thất cho vài đường quyền muốn loạn ruột gan lên:
“Đừng coi phụ nữ là đồ chơi, bệnh hoạn như anh thì ra đường kiếm gái gọi, chứ đừng ăn mặc sạch sẽ rồi giở thói cướp sắc con gái người ta.”
Tên kia gượng dậy, vẫn còn già mồm: “Thiên Tinh, tôi phải có được cô, nếu cô không chủ động đến với tôi, Thiên Triệu sẽ bị phá hủy…hụ hụ…”
Hắn còn đang ho vì đau đớn thì Trần Hiền chạy tới:
“Lục tổng, cô Triệu, cô có sao không?”
Lục tổng gằn giọng: “Gọi bảo vệ chưa?”
“Dạ rồi sếp, họ đang ở ngoài chờ lệnh.”
Nghe hắn sỉ nhục Thiên Tinh trước mặt anh như vậy, anh cũng muốn lập tức cho hắn thêm một trận nhừ tử. Nhưng vì Thiên Tinh đang run sợ trong lòng anh, hai tay cô ôm lấy anh mà anh phải kìm hãm. Anh chỉ “ừ” từ cổ họng rồi quay sang nhìn hắn. Giờ thì hay rồi, Trần Hiền đến đúng lúc, anh đỡ cô đứng dậy, rồi đưa cô cho Trần Hiền đỡ, anh căn dặn trợ lý:
“Đưa cô ấy đi tắm, cô canh ở ngoài, gọi Kha Lam đến ứng phó, sau đó đưa cô ấy về xe của tôi.”
“Dạ sếp, cô Triệu, ta đi thôi.”
Đột nhiên, Thiên Tinh nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Thần, giọng cô vẫn còn sợ:
“Tiêu Thần, tôi…tôi không có mang thêm quần áo…để tôi về nhà anh thay cũng được.”
“Em cứ đi tắm đi, Hiền, nói nhân viên khách sạn mang đồ đến cho cô ấy, tôi thanh toán, đi đi.”
“Dạ sếp, em biết rồi, cô Triệu, đi thôi.”