Chung Nhà Với Em

Chương 12




“Dạ, chứ con tưởng mẹ biết rồi, sao nhìn mẹ ngạc nhiên dữ vậy?”

“Thảo nào mẹ thấy con bé cứ quen quen, à con trai, tán thử đi con, mẹ thấy con cũng cưng chiều con bé đó lắm.”

Lục tổng trầm ngâm không trả lời, vì hết nói nổi với mẹ mình.

“Mẹ nghe nói dạo này con có sự thay đổi không hề nhẹ đâu.”

“Con có thay đổi đâu, con vẫn bình thường mà…”

“Thằng này cứ cãi mẹ, làm sao con có thể nhận ra được, mẹ đây sinh con ra từ bụng mẹ, thói quen hay quy tắc gì đó ai rành bằng mẹ. Tán tỉnh con bé đi con, mẹ ủng hộ á. Cần mẹ giúp gì để dụ cá vào lưới thì cứ nói với mẹ.”

“Để con suy nghĩ đã.”

“Cái gì mà cần suy nghĩ, nguyên cái mặt con đã hiện ra là khoái con bé lắm rồi mà giả vờ.”

Tiêu Thần khẽ nhếch khóe miệng lên không nói.

“Thôi, mẹ về đây, lo mà tìm người rước giùm mẹ đi, ngày nào cũng gặp cái mặt lạnh băng của con mẹ chán lắm rồi.”

Vừa dứt lời bà quay lưng đi về, Tiêu Thần ngồi ngẫm lại lời mẹ nói, ánh mắt anh dừng lại ở phòng riêng, nơi mà cô gái đầu tiên mà anh dẫn về nhà riêng đã ở trong đó. Anh tự cảm thấy hài lòng vì đã dần kéo cô xích lại gần hơn với mình. Hình như anh thích cô thật, cũng muốn trở thành người đàn ông để cô có thể dựa vào…

Nhưng vì cô quá mạnh mẽ, cô còn có những vướng mắc bên trong, cô có thế giới quan của mình, cô luôn giữ khoảng cách phù hợp với anh, được cô xem là bạn bè ở hiện tại thì với anh cũng mãn nguyện lắm rồi.

Anh sẽ không chọn cách đánh nhanh thắng nhanh, anh sẽ sử dụng tuyệt chiêu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén để cưa cẩm cô. Biết cô gần nửa năm trời, tính ra anh cũng hiểu cô được chút chút, anh tự tin anh có thể chuyển hóa từ best friend thành perfect love được với cô. Quan trọng là thời gian…

4h chiều,



Cô đang chuẩn bị trang điểm và thay đồ cho tiệc mừng công. Ban đầu cô định tự trang điểm nhưng Lục tổng đã đưa chuyên viên trang điểm ruột của chị gái đến để giúp cô, tránh mất thời gian nhiều.

Anh cũng hiểu vì sự có mặt của anh cũng như các nhà tài trợ nhỏ lẻ khác mà cô phải chắc chắn rằng mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo. Do đó, anh đã gọi điện nhờ Gia Nghi đưa người đó đến, để cô không cần vừa trang điểm vừa kiểm tra.

Sau khi thợ trang điểm đã về, anh đang đứng căn chỉnh là đồ của mình thì nghe thấy tiếng cô, mang chút buồn:

“Hôm qua mới xem là đêm nay sẽ có chuyến bay đến đó, giờ lại bị dời tận hai ngày sau mới có là sao?”

“Sao vậy? Đặt vé máy bay hả? Thử tìm nhà bay khác xem sao, cứ bình tĩnh…”

“Tôi tìm hết rồi, chuyến sớm nhất là 11h trưa ngày kia, đi vậy được có hai ngày là về lại đây rồi, còn gì hào hứng nữa đâu.”

“Thôi cũng đừng buồn, nếu tối nay bên sân bay không có thay đổi gì thì tôi sẽ tìm cách đưa cô đến chỗ của nhà cô. Yên tâm, bây giờ cho tôi biết, mấy giờ cô sẽ đến bữa tiệc?”

“6h là tôi phải có mặt để kiểm tra một lượt cũng như là chào đón khách trước, từ đây qua đó cũng gần mà.”

“Tôi lái xe đưa cô đi, dù sao tôi cũng đi mà…”

“Không được” – cô vội ngăn cản anh – “…mọi người sẽ nghĩ chúng ta có gì đó với nhau, tôi tự đặt xe rồi, không cần phiền anh.”

“Sao lúc nào cô cũng chuẩn bị trước tất cả vậy?”

“Tôi giữ thể diện cho anh thôi, cứ để tôi đi xe ngoài cũng được.”

“Vậy thì tùy cô.”



“Tôi đi đây, hẹn gặp anh ở tiệc mừng công.”

Nói xong, cô đeo khẩu trang, khoác một chiếc vest mỏng, vừa đi vừa tạm biệt anh. Anh nhìn bóng dáng cô vội vã, anh thấy khoảnh khắc đáng yêu của cô khi vẫy tay chào anh khiến anh rất hạnh phúc. Anh cũng vẫy tay lại với cô, kèm theo nụ cười đẹp trai hiếm thấy của mình.

Rồi chợt anh cũng nhận ra, hình như anh chưa từng mỉm cười với bất kì ai ngoại trừ gia đình, anh đã lạnh lùng từ hồi còn đi học rồi, nhưng mà gần đây lại xuất hiện người đặc biệt trong cuộc sống của anh. Cho dù anh có đóng băng hay lạnh lẽo thế nào, chỉ cần nhìn thấy mọi hành động của người đó là anh vui lại bất ngờ.



7h tối, tại phòng VVIP của nhà hàng X

Tiêu Thần đã đến, vừa tới thì thư ký và trợ lý của anh tới hỏi han anh vài câu này kia. Anh ra hiệu cho họ cứ tiếp tục làm việc. Vài nhà đồng tài trợ vàng và bạc nhận ra bóng dáng anh liền tới chào hỏi, theo phép lịch sự thì anh vẫn nói đôi ba câu.

Khi họ rời đi hết thì anh đến bên một bàn rượu, lấy cho mình một ly rượu nhẹ, vừa nhấm nháp vừa đảo mắt tìm Thiên Tinh. Đột nhiên, một người đàn ông trẻ bước đến chỗ anh, cụng ly với anh rồi nói:

“Xin lỗi, không biết anh đây có phải là chủ tịch của tập đoàn Supra không? Tôi nhìn anh trông rất quen.”

“Đúng, chính là tôi, thật thất lễ, cho tôi xin quý danh của anh đây là gì được không?”

“Ồ, không sao, xin tự giới thiệu với anh, tôi là Đồng Khang Chính, giám đốc của văn phòng luật sư Đồng Vân, tôi cũng đã từng giúp Supra trong vụ kiện trăm triệu hồi đầu năm đó.”

Nghe giọng huênh hoang của anh ta thì Tiêu Thần đã đoán được tên luật sư này cũng không phải dạng vừa gì rồi. Thấy Tiêu Thần chỉ gật đầu một cái rồi im lặng, luật sư Đồng lại cất tiếng lên để xóa tan bầu không khí:

“Nghe danh anh đã lâu. Tôi cũng nghe mọi người trong giới làm ăn kinh doanh đồn thổi là chủ tịch Lục không bao giờ xuất hiện ở tiệc mừng công của đối tác bao giờ. Không biết cái công ty giải trí nhỏ bé là có uy lực gì mà có thể đưa anh tới đây? Đi cửa sau sao?”

Nghe tới đây, Tiêu Thần thấy chói tai rồi, anh vẫn đoán ra được tên luật sư này có vẻ không ưa Thiên Triệu hoặc Thiên Tinh, nói mấy câu dò hỏi:

“Sao một đại luật sư như anh Đồng đây lại có mặt ở tiệc mừng công của một chương trình giải trí vậy? Theo như tôi được biết thì bên các anh chỉ chuyên kiện tụng tranh chấp hay sao?”