Chứng Minh Rằng Em Yêu Tôi

Chương 49: Phát điên




Lúc chiều vậy cô đã đi từ hồi chiều rồi sao, lòng anh càng lo lắng hơn, Vương Hàn Trạch mở điện thoại ra dò định vị của cô, rất nhanh anh đã tìm thấy và kêu thuộc hạ của mình đi theo, cô định bỏ đi sao cô đi mà không nói với anh lời nào à, dù có chết anh cũng không để có thoát khỏi tay mình, vệ sĩ đưa anh đến công viên mà cô đang ở đó, tất cả đều xuống tìm bởi vì buổi có rất nhiều người đến công viên chơi.

- HÂN NHI.

Anh lên tiếng gọi cô, thấy đằng xa bóng lưng cô ngồi trên tay còn cầm một hộp thức ăn để ăn, hình dáng người con gái anh yêu cho dù xa cách mấy anh vẫn nhận ra được, Cố Thư Hân nghe giọng nói quen thuộc thì ngay lập tức xoay đầu lại, nhìn thấy anh đang đứng cách mình không xa cô lập tức hoảng hốt, anh sao lại tìm được cô, anh đến đây để đưa cô đến bệnh viện phá đứa bé sao, không nghĩ ngợi nhiều tay cô với lấy chiếc túi bên cạnh sau đó nhanh chân chạy đi, cô không để anh bắt được mình.

- Đuổi theo, phải đưa thiếu phu nhân về đây cho tôi.

- Vâng thiếu gia.

Đám vệ sĩ nhanh chóng đuổi theo, cô vừa chạy vừa xoay đầu nhìn bọn họ, dáng người nhỏ con của cô nên chạy khá nhanh với lại ở đây đông người rất dễ cho cô, cô chỉ biết cắm đầu chạy nhìn xung quanh chả có một chiếc taxi nào cả cô phải làm sao đây, cô cũng không thể chạy mãi như thế được, hình như ông trời đang giúp cô, Thư Hân thấy có xe màu đen dừng ở đó cô không do dự gì mà mở của ngồi vào trong, cô chỉ muốn tránh mặt bọn người của anh mà thôi. Nào ngờ đâu cô gặp người quen khiến bản thân mình như vớ được con thuyền lớn trên đại dương vậy.

- Anh Hách anh mau cho xe chạy giúp em với.

- Thư Hân em có chuyện gì sao, sao trông em hoảng loạn vậy.

- Anh cho chạy đi…em sẽ nói sau.

Lăng Hách nghe lời cô cho xe lăn bánh thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, trên trán cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng chưa gì cơn đau bụng lại truyền tới, Thư Hân liền ôm bụng khuôn mặt cô cũng trở nên nhăn nhó, sao lại đau bụng không lẽ…không xong rồi…con của cô…

- Thư Hân…em sao thế?

- Bụng…bụng em rất đau làm ơn hãy cứu con em.

- Chạy đến bệnh viện nhanh cho tôi.

- Đừng, em không muốn đến đó, xin anh đừng đưa em đến đó.

- Chạy về biệt thự, liên hệ với bác sĩ phải có mặt tại nhà trong vòng 10 phút.

- Vâng thiếu gia.

Thấy Cố Thư Hân như vậy Lăng Hách cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều chỉ làm theo lời cô mà thôi, cô nghĩ ra điều gì đó rồi lấy điện thoại trong túi xách ra ném thẳng ra bên ngoài, không thể nào mà Vương Hàn Trạch tìm ra cô nhanh như vậy được, chắc chắn là anh cài định vị trong máy cô vì không muốn anh biết cô đang ở đâu nên cô mới hành động như vậy.

Khoảng chừng 10 phút sau Thư Hân được đưa đến nơi, cô được người làm dìu vào trong và bác sĩ cũng đã ở đây đợi sẵn, nghe tin bác sĩ nói và dặn dò thì mới yên tâm được một chút.

- Chỉ bị động thai nhẹ do khi nãy cô vận động mạnh nên ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, những tháng đầu thai kì cô nên cẩn thận một chút.

- Cảm ơn bác sĩ, tài xê tiễn bác sĩ về giúp tôi.

- Thư Hân em mang thai con của chủ tịch Vương sao? Hai người cũng tiến triển nhanh quá rồi đó.

Cố Thư Hân cũng không giấu gì Lăng Hách, cô kể đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe vì sao cô phải chạy bạt mạt như vậy, Lăng Hách nghe xong thì thật sự rất xót cho đưa em gái này, anh an ủi cô rồi kêu cô ngủ một giấc thật ngon chuyện gì ngày mai hãy tính, trong khi cô ngủ say anh đã lén lấy một cọng tóc của cô mang ra ngoài nhờ người đi làm giám định ADN.

- Ba mẹ, cô gái con vừa mang về chính là đứa em gái con nghi bị thất lạc đó ạ!

- Con nói sao, là con bé đó hả?

Lăng Hách lần này về nước T có dẫn theo ba mẹ của mình qua, bọn họ là muốn xem đó có phải con gái của mình không rồi sẽ nhận lại cô, nào ngờ ông trời phụ hộ cho cô gặp bọn họ sớm như vậy, nhưng Lăng Hách vẫn phải đi làm xét nghiệm sẽ tốt hơn cho tất cả, nếu như có nhầm lẫn thì sẽ làm cô tổn thương. Ngồi nói chuyện với ông bà Lăng một hồi thì họ cũng hiểu hết hoàn cảnh của cô, thì ra con gái họ phiêu bạt bên ngoài hơn 20 năm qua, giờ đây còn có thai thật khổ cho con bé, đợi nhận lại con bé họ sẽ mang con bé về London để bù đắp.

Lúc này Vương Hàn Trạch như tức điên lên vậy, hắn dành cả mấy tiếng đồng hồ để tìm cô khắp thành phố nhưng không hề có một chút tin tức nào, cô đã đi đâu cơ chứ, tín hiệu điện thoại cũng không tìm thấy lòng anh lúc này lo lắng không nguôi, cô thì không quen biết ai ở nơi này, có mẹ thì anh đã gọi hỏi rồi cũng cho người xuống kiểm tra rồi, còn ở chỗ anh em Hứa Vân Trì anh cũng chạy qua nhưng không có cô ở đó, ngược lại còn bị Hứa Vân Trì đấm cho một trận cái tội không tin tưởng cô, không chăm sóc tốt cho cô.

Vương Hàn Trạch đã nghe anh em Hứa Vân Trì kể đầu đuôi câu chuyện hôm đó tại sao họ lại tới bệnh viện rồi, anh đúng là ngu đúng là hấp tấp vội vàng không tin tưởng cô mà, anh bất lực quay về biẹt thự, vừa đặt chân vào phòng khách thì anh đã đập phá đồ đạc trong nhà, ngay lúc này anh rất muốn giết người để hả cơn giận trong lòng mình, những người làm và quản gia Phúc cũng không dám lên tiếng bọn họ hiểu tính của anh như thế nào mà.

- CỐ THƯ HÂN, EM ĐANG Ở ĐÂU?