Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 8 - Chương 37: Mẹ ơi, bọn con măc áo ngủ ra ngoài còn hơn…




Xán Xán không nhớ là mình thiếp đi lúc nào, mơ màng cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Xán Xán, mau mở cửa ra! – Là giọng Triệu Noãn Noãn, nghe rất gấp gáp.

Cô cuốn chăn bò từ trên giường dậy, hai mắt lèm nhèm mở toang cửa, ngái ngủ nhìn đổng hồ treo tường, mới có 5 giờ.

- Sao thế ạ?

Triệu Noãn Noãn mặt tái ngắt, chộp lấy tay cô:

- Mau thay áo đi! Mẹ anh ốm rồi!

- Cái gì?

Xán Xán giật mình, lập tức tỉnh như sáo:

- Lần trước tới đây bác vẫn khỏe mà? Sao lại ốm rồi?

- Anh cũng không biết, bố anh bỗng gọi điẹn thoại bảo chúng mình tới ngay, bố nói… nói là đợi không kịp nữa. – Mắt Triệu Noãn Noãn đỏ ngầu, giọng nói run rẩy.

Nhìn anh đau khổ như thế: Xán Xán chợt thấy tim mình bị bóp nghẹt, cô nắm chặt tay anh:

- Đi! Chúng mình đi luôn đi! – Không thay quần áo, hai người mặc nguyên quần áo ngủ phi ra cửa.

Trong xe, bàn tay nắm vô lăng cùa Triệu Noãn Noãn nổi đầy gân xanh, mặt cắt không còn giọt máu.

- Đừng lo lắng, bác gái không sao đâu!

- Xán Xán không kiềm chế nổi đưa tay ra. Bàn tay nhỏ bé của cô úp lên bàn tay lạnh ngắt của anh. Cô muốn truyền hơi ấm từ cô tới anh. Trái tim Triệu Noãn Noãn đang cuống quýt cũng dần dần nguội lại.

- Anh đừng nóng ruột… Bây giờ y học phát triển lắm, không bệnh gì không chữa được mà… Bác gái… Bác gái nhất định sẽ khỏe lại… – Cô an ủi cũng ngốc nữa, thực ra tim cô đang đập hối hả.

Làm sao Xán Xán không nóng ruột cho được? Bác gái đã chăm sóc cô từ nhỏ tới lớn. Cô vốn coi bác gái như mẹ mình, nay bỗng nhiên bác bị ốm, lại còn nghiêm trọng nữa, cô cũng thấy lo lắng lắm. Nhưng sợ hãi có làm gì được đâu? Việc đã đến nước này chỉ còn cách đối diện với nó, với lại không phải là không có hy vọng mà.

Cô nắm chặt tay Triệu Noãn Noãn, cố giữ vẻ bình tĩnh:

- Không có việc gì đâu, không đâu… – Cô rì rầm tự an ủi mình, cũng là để an ủi Triệu Noãn Noãn.

- Ừ! Nhất định không sao đâu! – Anh đặt tay lên tay cô, siết chặt, tuy không nhìn vào mắt cô nhưng tim anh đang yên trở lại…

Tia nắng sớm soi vào xe, chiếu lên đôi tay đang nắm trong nhau, họ đang vỗ về trái tim nhau.

Nhưng khi Triệu Noãn Noãn dắt tay Xán Xán căng thẳng chạy vào, họ thấy bà mẹ họ Triệu đang thong dong ngồi bên bàn ăn, uống trà và đọc báo.

- Ui chà, con trai với con dâu sao lại đến thế này? – Bà mẹ buông tờ báo, tâm trạng rất hớn hở, đột nhiên chau mày – Hai đứa, đây là bộ cánh tình yêu mốt mới đấy à?

Xán Xán luống cuống cúi xuống, trên mình đang khoác áo ngủ màu phấn hồng, nhìn sang Triệu Noãn Noãn, cũng mặc áo ngủ màu xanh, cả hai đang xỏ chân trong giày ngủ nữa. Đúng là trang phục tình yêu!

- Mẹ! Mẹ không sao chứ? – Triệu Noãn Noãn xô tới nâng mẹ, nhìn kỹ càng.

Bà mẹ đập vào tay con:

- Con nói gì thế? Mẹ đang ở nhà đọc báo thưởng trà, có việc gì được?

- Bố gọi cho con nói… nói mẹ…

- Á à! – Bà mẹ ra vẻ giật mình hiểu ra. – Tôi hôm qua mẹ bảo bố con gọi điện thoại bảo hai đứa tới, nhưng mà… – Bà mẹ nhìn đồng hồ. – Hai đứa tới sớm quá thể?

- Mẹ! Mẹ đùa kiểu gì vậy? – Triệu Noãn Noãn nổi cáu – Mẹ muốn bọn con tới cũng không cần nói là mẹ ốm chứ? Bọn con thích đùa lắm hay sao? Mẹ có biết con với Xán Xán lo lắng thế nào không?

- Cái gì? Mẹ ốm hả? – Bà mẹ ngờ vực nhìn ông bố ngổi bên cạnh đang xem báo – Ông già kia, ông nói gì với bọn nhỏ hả?

Ông bố họ Triệu ngẩng lên, đẩy đẩy gọng kính, từ tốn nói:

- Chẳng phải nói những gì bà bảo tôi à?

- Tôi bảo ông nói gì?

- Bà bảo tôi gọi bọn nhỏ mau đến, bà sắp không đợi được nữa rồi.

Bà mẹ nhất thời dẩu môi:

- …ông gọi điện thoại lúc nào?

- Vừa mới rồi, bà bảo muốn bọn nhỏ đến lúc 6 giờ… – Ông bố rất đắc ý đã làm việc thật hiệu quả.

- Tôi nói là 6 giờ tối! Sớm thế này ông gọi cho bọn nhỏ làm gì? Ông điên à? – Bà mẹ nổi giận, già sắp xuống lỗ rồi mà còn tước đoạt cả thời gian tạo ra cháu đích tôn của bọn nhỏ nhà bà à? Thật quá lắm rồi đấy!

Ông bố mặt ngẩn ra:

- Vậy hả? Tôi lại cứ nghĩ là sáng…

Bà mẹ rốt cuộc gầm lên:

- Ông nghĩ ai cũng dậy sớm như ông hả?

Thây bà vợ nổi cơn lôi đình, ông bố cũng chẳng vội gì, cứ thong thả hạ kính xuống:

- Thế thì đến tôi tôi gọi lại là được chứ gì…

- Bọn nó đến đây rồi, còn gọi cái mông ông nữa à!

Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán đứng một bên nghe mà mặt mày bí xị, nhìn nhau thở dài ngao ngán. Hai ông bà này, đúng là hết thuôc chữa!

***

Sáng sớm nay, Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán trải qua một việc, ban đầu rất kinh hãi, quá trình rất đau khổ, kết cục rất ấm ớ. Mà cái người gây ra sự việc ấm ớ này lại là ông bố bà mẹ tuyệt đỉnh potay.com.

Sau khi thở dài ngao ngán, Triệu Noãn Noãn đành ấm ức hỏi:

- Thế rốt cuộc mẹ tìm bọn con có việc gì? Tại sao lại nói là đợi không kịp?

- Chắng phải là vì việc hôn lễ của hai đứa sao? – Bà mẹ vừa dứt lời cằn nhằn ông chồng đã chuyển ngay hướng vào cậu con trai đáng thương. Thoắt cái, trong đôi mắt đang đeo kính lão của ông bố lóe lên tia sáng hạnh phúc, rốt cuộc cũng thoát được lưới trời!

- Mẹ nói đến thế mà sao mãi con chưa để tâm vậy? Lễ cưới này chẳng lẽ không phải dành cho con sao! Con cứ thử ở vào vị trí của mẹ xem, từ ngày con lấy vợ, mẹ chẳng được một cú điện thoại hỏi thăm nào của con nữa! Xán Xán là vợ con, sao con không sốt ruột hả? – Bà mẹ nổi cơn tam bành làm một lèo như bắn pháo.

Ông bố ngồi một bên đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi gật gù:

- Noãn Noãn con, mẹ con nói có lý đấy…

Được hường ứng, bà mẹ càng hào hứng:

- Con xem đấy, đến cả bố con cũng sốt ruột, mà sao con cứ bình chân như vại thế nhỉ? Cô con dâu này rốt cuộc là con lấy hay mẹ lấy đây?

- Mẹ mẹ đừng như thế! – Triệu Noãn Noãn không biêt làm sao quay sang Xán Xán – Bọn con chẳng phải đã đăng ký rồi à, lễ cưới cứ từ từ đã…

- Từ từ, từ từ cái gì! Cái đầu con ấy! Còn dám từ từ, mẹ con không còn sống mà trông nữa đâu! Chẳng lẽ con muốn bưng bát hương của mẹ trong lễ cưới hả? – Vừa nói vừa vỗ đùi, khí thế kinh thiên động địa lắm rồi đấy. – Sao tôi lại đẻ ra đứa con bất hiếu thế này hả giời… Giời ơi…

Được lắm, mạnh mẽ lắm! Xán Xán đứng một bên mồ hôi ròng ròng, không thốt ra được câu nào, so với bố mẹ cô ở nhà, bà cụ này quả nhiên công phu hơn hẳn. May quá, may quá…

-Mẹ ơi, sao mẹ lại dằn vặt mình như thế… – Triệu Noãn Noãn tái xám mặt mày. – Mẹ… mẹ thực lòng muốn làm khó con sao?

Bà mẹ dừng lại vỗ đánh đét vào đùi, trừng mắt nhìn con trai, mặt mày nghiêm túc:

- Thế này sao lại bảo là làm khó? Chẳng lẽ con không muốn đón Xán Xán vào nhà à?

Lời nói ra, bốn bề lặng ngắt.

Xán Xán không kiềm nổi ánh mắt về phía Triệu Noãn Noãn, anh cũng đang nhìn vê phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Xán Xán đột nhiên nuốt nước miếng. Trong lòng có có một cảm giác sâu xa nào đó, đầu óc trở nên trông rỗng, cứ trân trân nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác, lại có chút gì trông đợi nữa!

Triệu Noãn Noãn nhìn xong, trịnh trọng phát ngôn:

- Đương nhiên con muốn.

Tim dần trở lại nhịp đập bình thường, rõ ràng đó là nói cho qua chuyện, nhưng cớ sao cô thây có cảm giác được yên lòng?

- Con nói rồi đây nhé, con trai mẹ mẹ biết, không nói ra lời nhưng trong lòng còn nóng sốt hơn mọi người mà! – Bà mẹ thoắt cái cười rạng rỡ – Mẹ thấy thế này, đằng nào hai đứa cũng đến rồi, tốt nhất là đợi một lúc nữa rồi đi chọn nhẫn cưới luôn!

- Con còn phải đi làm mà…

Bà mẹ lạnh lùng nhướn mày:

- Đi làm cái gì? Con không phải Giám đốc sao? Lập tức gọị điện thoại báo nghỉ đi! Nói là mẹ Giám đốc bảo thế!

Im lặng…

Xán Xán thây tình thế không hay, lập tức nhảy vào.

- Mẹ ơi, nhẫn cưới tất nhiên phải mua, nhưng anh Noãn Noãn phải đi làm là quan trọng lắm. Thêm nữa, mẹ thấy đây, bọn con đang ăn mặc thế này… – Cô phất phơ ống tay áo ngủ trước mặt mẹ chồng – Phải đi thay quần áo đã chứ ạ?

- Úi giời, con dâu mẹ kỹ tính quá! Việc nhỏ thế này mẹ giải quyết được…

- Nói rồi, bà mẹ đánh mắt cho ông bố. – Ông ơi, bộ quần áo lần đầu tiên tôi với ông hẹn nhau còn không? Mau mang ra đây?

- Có ngay! – Ông bố bỏ tờ báo xuống, từ tốn đi vào phòng ngủ.

Đợi bố mang đồ ra, Triệu Noãn Noãn và Xán Xán nhìn rồi như hóa đá, nhưng bị ánh mắt của bà mẹ uy hiếp, hai người bất đắc dĩ phải đi thay đồ. Hai phút sau.

Phải nhịn! Nhịn đi! Nhất định phải nhẫn nhịn! Nhịn, nhịn, nhịn không nổi…

Ha ha ha…- Xán Xán ôm bụng, tay chỉ vào Triệu Noãn Noãn đang đứng trước mặt, cười ha hả. Buồn cười quá!

Triệu Noãn Noãn mặc trên người một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo đại cán màu xanh lam, bên dưới là chiếc quần tây màu xám kéo cao đến lưng, vì số đo chênh lệch nên rất cộc cỡn, lại thêm đôi bít tất màu trắng dưới chân lộ ra đôi giày da đen, hiệu quả… thật vô cùng khó tả!

- Đừng cười nữa! Triệu Noãn Noãn mặt lúc đỏ lúc tái, đanh mặt thốt ra mấy chữ. – Em cũng hay lắm đấy…

Nhất thời, nụ cười của Xán Xán cứng đơ lại.

Triệu Noãn Noãn nói không sai, cô cũng đâu có không buồn cười! Bên ngoài áo vải trắng là một chiếc khăn len hồng, rồi chiếc quần màu xanh đen rộng thùng thình, bước đi là kêu sột soạt…

- Ông nhìn hai đứa này, giống chúng mình hồi trẻ nhỉ? – Bà mẹ mặt mày hớn hở, gật đầu lia lịa.

Ông bố cũng gật gù đầy ý nghĩa:

- Tuổi trẻ thật đẹp…

Ba hoa ba hoa, hai người đều đắm đuối.

- Mẹ ơi, bọn con mặc đồ ngủ đi ra ngoài tốt hơn ạ… – Xán Xán mặt mũi méo xệch, ăn mặc thế này đừng nói là đi gặp ai, tự soi gương cũng thấy khó coi rồi!

Triệu Noãn Noãn đứng bên cạnh cũng phụ họa:

- Mẹ à, bọn con đi đến đây không kịp mang theo tiền, tốt nhất là về đã…

- Ông ơi, tiền! – Bà mẹ vẫy tay, ông bố cung kính cẩn thận dâng lên thẻ ngân hàng.

- Cầm lấy! Mật khẩu là sinh nhật con, cứ dùng thoải mái, mẹ chịu trách nhiệm! – Bà đưa thẳng thẻ ngân hàng vào tay con, còn không quên vuốt thêm một câu – Trước buổi trưa mà tôi không nhìn thấy nhẫn cưới thì đừng có nhận tôi là mẹ!

Lời đã nói ra, Tô Xán Xán và Triệu Noãn Noãn chỉ còn cách cúi đầu cung kính lĩnh ý chỉ mà đi. Xán Xán cứ cúi gằm bước xuống lầu, Triệu Noãn Noãn sải bước theo sau. Xuống đến sân lại gặp đúng một bà già đang bế cháu, cô bé còn chưa biết nói, mắt mở tròn xoe, bàn tay mũm mĩm chỉ trỏ u ơ.

- Đẹp… đẹp…

Bà già liền dạy cháu:

- Cháu tôi thông minh quá, cô ây sắp làm cô dâu đấy!

Mặt Xán Xán càng thê thảm, chỉ còn nước lẳng lặng mà chuồn nhanh.

Đúng là mất mặt quá!