Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 7 - Chương 30: Không những đẹp trai mà còn hoc vấn cao, nói đơn giản là Einstein trong đám mỹ nam




Khi Xán Xán chạy đến quảng trường trung tâm, Nhan Như Ngọc đã đợi sẵn ở đó. Nhìn cách phục sức của Xán Xán, Nhan Như Ngọc gật gật:

- Được lắm, được lắm!

Nhưng Xán Xán lại không chút yên tâm:

- Như Ngọc, nhất định phải đi sao? Tớ sợ lần này lại…

- Sao nào! – Lập tức nhận được sự cắt ngang quyết đoán của Nhan Như Ngọc, cô vỗ vào lưng Xán Xán an ủi. – Cậu yên tâm, hôm nay là hàng đỉnh trong số đỉnh đây!

Chính vì hàng đỉnh mới đáng sợ đấy! Sắc mặt Xán Xán có phần mơ hồ. Thấy vẻ mặt khổ sở của bạn, Nhan Như Ngọc cũng có chút lo lắng, vội nhìn đi chỗ khác, giục giã:

- Đi thôi! Sắp đến giờ rồi, đừng đế người ta đợi.

Xán Xán miễn cưỡng nghe lời, rảo bước đi theo.

Địa điểm gặp mặt là quán ăn kiểu Pháp mới mở tại quảng trường trung tâm, nhiều comment trên mạng đánh giá rất tốt. Đến cửa, Xán Xán chợt thấy trong người dịu hẳn lại. Quá đẹp, quá sang trọng! So với cái quán trà hồi trước thì gấp vạn lần. Không phải thế à? Bỗng dưng cô nghĩ đến điều gì đó, vội quay lại hỏi:

- Như Ngọc, ăn ở đây có đắt quá không?

Nhan Như Ngọc lẳng ra một cái nhìn khinh khỉnh, ý là cậu không thấy phong cách ở đây có thể rẻ được sao?

- Tớ không đi đâu! – Xán Xán quay mình định chạy.

- Quay lại! – Chưa được mấy bước, đã bị Nhan Như Ngọc nhanh chóng tóm chặt tay – Tô Xán Xán, cậu đừng có như vậy, đã nói rồi thì đừng có đi!

- Không phải là tớ không muốn… – Xán Xán khổ sở – Nhỡ người ta đòi tiền ai nấy trả thì sao? Tớ không mang nhiều tiền đến thế… – Cô là người cùng khổ mà! Trăm phần trăm cùng khổ!

- Làm gì có kiểu tiền ai nấy trả?

- Lần trước cái người ấy chẳng… – Bóng dáng Kim Thành Thác Tai vẫn cứ ám ảnh Xán Xán.

Vừa nói đến chuyện ấy, sắc mặt Nhan Như Ngọc củng hụt hẫng, cô nghiến răng:

- Nếu người ta đòi tiền ai nấy trả, thì tớ sẽ trả cho cậu!

Chơi đẹp rồi đấy.

- Thật chứ?

- Quá thật ấy chứ!

Nhan Như Ngọc mà cũng xông xênh đến thế? Một linh cảm không lành nảy ra trong đầu Xán Xán:

- Như Ngọc, cậu nói cái người này…

- Lạc tiên sinh!

- Lạc tiên sinh người…

- Vừa khỏe vừa đẹp giai!

- Không phải vừa béo vừa xấu đấy chứ?

… - Nhan Như Ngọc mặt tôì sẩm lại. – Tớ… tớ sao có thể… giới thiệu cậu… với loại người ấy…

- Thế sao cậu lại xông xênh thê?

- …

Lại còn… – Bỗng nhiên Xán Xán nghĩ đến lúc vừa bước tới cửa nhà hàng, có một chiếc xe gắn máy dừng ở cửa. – Vừa rồi, chẳng phải có xe máy sao?

Sao thế được! Nhan Như Ngọc vội vàng phủ nhận, rồi nói tiếp – Cậu yên tâm, tớ ước chừng ít nhất người này cũng phải đi xe hơi…

Xán Xán:

- …

Sau vài câu, Xán Xán thấy nản hẳn, Nhan Như Ngọc, đúng là cậu hại tớ!

- Tớ không đi nữa! – Xán Xán quả quyết, quay mình bước đi.

- Đừng mà! – Nhan Như Ngọc cuống lên, giơ tay kéo lại.

“Bụp” một tiếng, đây là cú ngã vô cùng đẹp mắt.

Thử nghĩ mà xem, trong sảnh nhà hàng sang trọng như thế, một cô gái mặc váy đột nhiên ngã quay lơ sẽ kéo theo bao nhiêu ánh mắt? Mọi người có mặt đều đô dồn lại nhìn. Mất mặt! xấu hổ quá lắm!

Lúc này, cái đau thân thể có đáng gì, cô chỉ hận là không có lỗ nẻ để chui xuống. Cô đang muốn lập tức đứng dậy để trốn cho mau thì một cánh tay chắc chắn đưa ra trước mặt cô.

- Không sao chứ?

Tiêng nói ấm áp, Xán Xán ngẩng vội nhìn, đột ngột thân hình cao lớn khiến cô giật cà mình. Vẻ mặt cương nghị và ân cần, nụ cười mỉm, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu thăm, thần thái rạng rỡ như ánh mặt trời. Tóm lại cô chi nhìn rồi thốt lên một câu: Đẹp trai!

Xán Xán nhất thời rưng rưng lệ, cú ngã này thật đáng giá!

- Có dậy được không?

Chàng đẹp trai mở miệng, âm thanh cũng khác người thường, Xán Xán bỗng chốc xúc cảm, ba hồn báy vía mau chóng nhập thân, thoắt cái nhận ra cánh tay người ta vẫn đang chìa ra trước mặt mình. I

- Được, được… – Cô đỏ mặt, níu lấy cánh tay người ấy.

Cánh tay mạnh mẽ và ấm nóng, dường như chỉ rât nhẹ nhàng đã kéo dậy được cả trọng lượng của Xán Xán. Cô cũng nhờ sức kéo cúa anh mà đứng vững, nhận ra hai người đang ở sát gần nhau, nguồn nhiệt nóng ấm từ cánh tay anh truyền tới khiến cô cảm giác mình sắp chao đảo.

- Cảm ơn… – Cô cúi đầu, ra vẻ e thẹn.

- Sau này phải cẩn thận một chút.

Cẩn thận để không gặp được giai đẹp à! Nhưng người ta nói thế, gái nhà lành phải gật đầu, ngoài ra còn thêm chút thẹn thùng nữa.

- Xin hỏi cô có phải là Tô tiểu thư không?

Tô tiếu thư? Xán Xán có chút ngạc nhiên:

- Em họ Tô, nhưng… – Nhưng không biết có phải là Tô tiểu thư mà người ta vừa nhắc tới.

- Xin chào cô, tôi họ Lạc, là Lạc Thiếu Tuấn.

Lạc… Xán Xán choáng cả người, đây chẳng phải là người mà Nhan Như Ngọc nói sao: là sự kết hợp vẻ đẹp của những người đàn ông đẹp nhất, lịch sự đạo mạo và điển trai cao ráo, không những đẹp trai mà học vấn còn cao, nói cho vuông là Einstein của giai đẹp. Lạc tiên sinh!!! Cảm giác choáng váng càng không lời nào tả được.

Cô nhìn về phía Như Ngọc với ánh mắt mơ hồ, thấy Nhan Như Ngọc cũng đang hối hận. Đây là người mà Vương Bảo Bảo giới thiệu cho mình cơ mà? Sớm biết thế thì đã giữ cho bản thân rồi. Nhưng hối tiếc không còn kịp nữa, hôm qua cô đã quyết định giới thiệu người này cho Xán Xán, gửi cả ảnh rồi. Bây giờ cô chỉ là bà mối, nên chỉ có thể âm thầm rút đi thôi.

- Tô tiêu thư quên rồi sao? Chúng ta hẹn nhau ở đây, tôi đã gặp cô qua ảnh, mà ngoài đời cô cũng xinh đẹp y như vậy.

Hay ghê, câu này tuy cô chưa hiểu hết nhưng riêng hai chữ xinh đẹp thì cô nghe rõ mồn một. Trên đời này, người nói cô xinh đẹp chỉ đếm chưa hết năm đầu ngón tay, mà chính xác là chỉ có ba người: bà, bố, và bác hàng xóm, trong đó bác hàng xóm là người khiếm thị. Hôm nay, bỗng dưng có thêm một người nói đến từ ấy, đặc biệt hơn người ấy rất đẹp giai, đương nhiên Xán Xán cảm động khôn xiết.

- Tô tiểu thư đã dùng bữa chưa? Chúng ta lên lầu trò chuyện đi! – Nói rồi Lạc Thiếu Tuấn đưa tay mời.

- Vâng! – Xán Xán gật đầu, dựa vào hai chữ xinh đẹp vừa rồi, mối quan hệ này coi như là ok!

* * *

Trên lầu là khu dành cho khách quý, các cô tiếp viên đứng ngay ở cầu thang.

- Kính chào quý khách, xin hỏi quý vị đi mấy người?

Lạc Thiếu Tuấn gật đầu:

- Hai người.

- Dạ, xin mời qua đây.

Với sự đưa dẫn của tiếp viên, hai người tiến vào, Xán Xán nhìn chung quanh, cực kỳ kinh ngạc. Trang trí so với tầng dưới sang trọng hơn nhiều, giữa các bàn được ngăn bằng kính mờ, trên đường đi, thấy khách khứa đều trang phục rất sang trọng, đi nhẹ nói khẽ. Trên sân khấu có trình diễn piano, không gian miễn chê.

Nói thực lòng, từ bé đến giờ cô chưa đến nơi nào sang trọng thế này, nên không tránh khỏi căng thẳng.

- Mời cô ngồi! – Lạc Thiêu Tuấn đến trựớc mặt, đưa tay dẫn lối cho cô.

Quá lịch sự! Xán Xán vội nói cảm ơn rồi ngồi xuống. Hai người đã ổn định chỗ ngồi, thực đơn liền được đưa tới.

- Xin hỏi hai vị chọn món gì?

Lạc Thiêu Tuấn cười mỉm, đưa tay tỏ ý nhường phụ nữ. Phòng ăn cao cấp, thái độ tiếp viên không có gì phải phàn! Xán Xán kiềm chế sự xúc động, nhìn qua thực đơn, mổ hôi túa ra. Đây, đây đều là tiếng Anh! Cô tốt nghiệp đại học đã bao nhiêu năm, sao có thể đọc hiểu được? Ngấng lên nhìn Lạc Thiếu Tuấn, người ta đang mỉm cười nhìn cô, biết nói sao để người ta hiểu là cô không đọc nổi thực đơn?

Xán Xán lại cúi xuống nhìn kỹ. Cái món này có vẻ quen quen, I cái này cũng quen… Đau cả đầu. Cô đành ngẩng lên nhìn về phía người phục vụ:

- Xin hỏi, ở đây có đặc sản gì?

Câu hỏi khiên người phục vụ sáng rỡ hai mắt, cơ hội kiếm tiền đây rồi!

- Thưa cô, đặc sản ở chỗ chúng tôi có nhiều lắm, như là tôm sú nướng muối, tôm sú là đặc sản từ Úc tới, vô cùng tươi ngon. Lại có cả ba ba mới được đưa từ Bắc hải của Nhật Bản tới. Có cả gan cá mập, cá mập từ Pháp tới đây ạ…

Cô tiếp viên nói rành rọt lưu loát, Xán Xán càng nghe càng choáng, rốt cuộc ở đây là ăn thực phẩm hay là ăn vé máy bay vậy? Liếc mắt qua chỗ duy nhất cô hiểu là các con số, cô mới định thần trở lại. Thực ra cô chỉ cần ăn cơm rang trứng là đủ.

- Xin hỏi có rau không? Tôi muôn ăn thanh đạm một chút. – Hay quá, rau lúc nào chả rẻ hơn thịt.

Cô tiếp viên chưng hửng một lát rồi đáp liền:

- Quý cô thật may mắn, nhà hàng chúng tôi vừa mới đưa ra món gà trộn nấm thông cực ngon, lại rất đẹp da.

Nấm thông? Có cùng loại với nâm rơm không nhi? Thịt gà? Ở đâu chả có, chắc là không cần phải đi máy bay từ đâu đẩu đầu đâu tới!

- Vậy tôi chọn món này.

Cô tiếp viên lập tức tươi cười:

- Đây là nấm thông hạng nhất nhà hàng chúng tôi vừa đặt từ Nhật Bản tới, quả nhiên quý cô thật tinh tường!

Xán Xán dẩu cả môi.

- Gà là giống được đưa từ Đức tới, chúng tôi đã thay đổi cho ngon hơn, nuôi theo cách

dùng sữa bò nên thịt rất tươi ngon, rất thích hợp cho chị em phụ nữ.

Miệng Xán Xán càng nhọn hơn.

- Nhà hàng chúng tôi lại mời đầu bếp giỏi nhất từ Pháp tới nên hương vị vô cùng đặc biệt.

Nghe xong, Xán Xán không nhịn được nữa, chỉ mong có một trận gió ào tới thổi cô đi, đi cho mau…

Vì đoán sai, chọn phải món ăn xa xỉ như thế nên tâm trạng Xán Xán trở nên phiền muộn.

- Xem ra Tô tiểu thư không vui? – Lạc Thiếu Tuấn đột nhiên cất lời.

Có thể vui sao? Chọn đi chọn lại một hồi chọn đúng món cháo gà nấu nấm, bực cả mình.

- Có lẽ món ăn không hợp khẩu vị? Tôi có thể gọi tiếp viên tới để chọn món khác.

- Không cần, không cần đâu ạ! – Xán Xán vội xua xua tay, đồ đắt như thế, dù có bưng ra cả mâm đầy cô cũng không ngon miệng đâu mà. Nhắm mắt nuốt một miếng, trong khoảnh khắc ấy,

cô bỗng nhớ Triệu Noãn Noãn, lúc này cô muốn ăn món gì do chính tay anh nấu.

Lạc Thiếu Tuấn cười nhẹ:

- Nếu Tô tiểu thư thích món ăn gì, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới ăn ở đây.

Một lần là đủ rồi, lại còn thường xuyên… đợi đấy! Anh ta vừa nói gì nhỉ? Thường xuyên? Cái này… điều này chẳng lẽ có ý, sau này họ sẽ tiếp tục quan hệ?

- Lạc tiên sinh nói là sau này… – Xán Xán nghi ngờ nhìn anh, trong ấn tượng của cô, hẹn hò chẳng phải chỉ là chuyện vô bổ hay sao!

- Tô tiểu thư khách khí quá, cứ gọi tôi là Thiếu Tuấn thôi.

Cao Vũ cũng thường cười, nhưng nụ cười bao giờ cũng che đậy âm mưu; Noãn Noãn cười thì rất âm áp, nhưng anh không hay cười; còn cái anh chàng Lạc Thiếu Tuấn này, cái nụ cười luôn treo bên mép, dịu dàng như gió xuân khiến người ta không kiềm chế được sự thư thái trong lòng.

- Thiếu Tuấn… – Cô mở miệng một cách vô thức.

Lạc Thiếu Tuấn gật gật đầu:

- Vậy tôi gọi cô là Xán Xán có được không?

- Vâng… – Xán Xán đã sắp đổ gục rồi.

Nhưng, một tràng âm thanh phá vỡ giả tưởng của cô. Theo quán tính cô quay nhìn về phía ấy, đột nhiên ngây người.

Sao, sao hai người này lại tới? Mà họ lại ngồi ngay bàn bên cạnh, thế mà đến giờ cô mới phát hiện ra.