Chứng Đói Khát Da Thịt

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sàn nhà bằng gỗ tỏa ra mùi nhiều năm không sửa chữa, dưới ánh trăng lúc hai giờ sáng, tông màu ảm đạm cũng sáng lên như đáy mắt bốc lửa.

Sàn gỗ được trải khắp nhà là do cha Chúc Nhiên lúc còn trẻ tuổi đắc ý lắp đặt, vào thời điểm đó thì kiểu sàn này khá được chào đón. Tuy nhiên, sau khi mẹ Chúc Nhiên mất thì nơi đây cũng suy sụp theo.

Chúc Nhiên quỳ ở cuối giường, há to miệng, cúi đầu ngậm thằng em của Chung Uyên vào sâu trong họng. Bản thân Chúc Nhiên vẫn luôn tự thấy mình là một người bạn tình tốt, đêm nay là cậu châm lửa nữa nên kiểu gì cũng sẽ phục vụ cho tiểu gia hỏa này sung sướng lên mây.

Chúc Nhiên khẩu giao không tệ, được mút cho thế này mà vẫn không nhúc nhích thì quả là khó khăn. Chung Uyên cố kìm nén tiếng thở dốc, ngón tay len vào nắm chặt lấy mái tóc đen của người kia. Tính khí đang được phun ra nuốt vào càng ngày càng nóng, mãi đến lúc Chúc Nhiên bị đỉnh sâu đến sặc nước bọt, miệng nhỏ mới buông lỏng vật đang ngậm ra.

Chúc Nhiên ngồi trên sàn nhà, ngước mắt lên nhìn Chung Uyên đang thở dốc trước mặt, cậu thẻ đầu lưỡi ra liếm khóe môi. Sau đó từ sàn nhà bò lên giường, nghiêng người tới, ngồi đè lên Chung Uyên. Cuối cùng Chúc Nhiên cũng đạt được ưu thế về chiều cao, đầu lưỡi mạnh mẽ xông vào cuốn lấy cuống lưỡi của Chung Uyên: "Cậu tự nếm thử mùi vị của mình đi."

Chung Uyên để mặc cho cậu mơn trớn, chỉ hơi nhíu mày lại.

Suốt nụ hôn, hai người không ai nhắm mắt, dục vọng bùng cháy, phía trước vẫn vô cùng cứng rắn. Khuôn mặt Chung Uyên hồng hồng, hàng mi dài buông xuống run rẩy, phủ lên một bóng đen nhỏ dưới mi mắt.

Mẹ nó, không biết Chung Uyên được sinh ra kiểu gì mà mỗi thứ thuộc về hắn đều rất vừa ý cậu, như là được sinh ra theo sở thích của cậu vậy.

Một chân Chúc Nhiên chống trên giường, chân còn lại kẹt ở giữa hai chân Chung Uyên, vươn tay muốn cởi cúc áo của hắn thì bị Chung Uyên bắt lấy cổ tay.

Chúc Nhiên nhíu mày, cúi đầu hôn lên ngón tay của hắn: "Không muốn làm?"

Chung Uyên suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi buông lỏng ngón tay, ngắn gọn súc tích nói: "Làm."

Có thể tiếp tục.

Chúc Nhiên cuối cùng cũng thành công cởi ra áo sơ mi của Chung Uyên, cơ thể thiếu niên đẹp đẽ hệt như mong đợi, Chúc Nhiên cúi người vừa muốn tới gần thì bị Chung Uyên che môi lại, cậu nhìn hắn, mặt mày Chung Uyên trông vô cùng bình tĩnh: "Cậu không cởi?"

Chúc Nhiên giở trò lưu manh, người lùi về phía sau, từ trên cao nhìn xuống người nằm dưới: "Cậu giúp tôi đi."

Chung Uyên hạ mi xuống "Ừ" một tiếng, ánh trăng qua cửa sổ phủ trên đầu ngón tay hắn. Hắn đưa tay ra bắt đầu từ từ chậm rãi cởi từng nút áo một cho Chúc Nhiên.

Chúc Nhiên mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu đỏ sẫm*, sắc đỏ nằm nổi bật trên làn da, cởi được một nửa, vai áo lỏng lẻo, hững hờ nằm vắt vẻo trên bờ vai thon gầy của cậu. Chung Uyên ngửa đầu nhìn cậu,từ  thân thể cho đến đầu ngón tay của Chúc Nhiên đều một màu trắng muốt, từ đầu vai, xương quai xanh, ngực và bụng cho xuống tới đường nhân ngư* mơ màng, dụ người,...

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa nha mấy má. Chúc Nhiên chắc k mặc kiểu hoa lá hẹ này đâu, nhưng cơ mà lúc tui đang kiếm ảnh cho cái áo của Chúc Nhiên thì gặp được anh dai đẹp trai quá mức này <<:

chapter content



*Đường nhân ngư: Đường nhân ngư hay còn được gọi là nhân ngư tuyến, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. (Hót hòn họt luôn nhá)

Bọn họ được ánh trăng ôm vào lòng.

Chung Uyên nhìn cậu, đáy mắt cũng chứa ánh trăng, ngón tay từ yết hầu vuốt thẳng xuống, lướt theo chiều dài áo rồi biến mất dưới lớp áo sơ mi, ấn Chúc Nhiên vào lồng ngực mình.

Chúc Nhiên ngàn tính vạn tính cũng không tính được lực sát thương của Chung Uyên tới làn da mình, bị va chạm da thịt như thế khiến cậu kêu "hứm" một tiếng, eo nhỏ mất đi sức mạnh, tê liệt ngồi trên đùi người kia. Môi hắn sượt qua lồng ngực cậu, không ngờ tới giây tiếp theo người này lại cắn ngực cậu một cái. Đầu lưỡi so với đầu ti mẫn cảm mà nói thì thô ráp hơn nhiều, xúc cảm thô ráp thoải mái khiến Chúc Nhiên như người sắp chết đuối thở gấp liên tục. Môi bị lấp kín, Chúc Nhiên như đang nắm lấy hy vọng sống mỏng manh, cúi đầu ôm vai Chung Uyên dùng sức hôn.

Chúc Nhiên bị hôn đến thần hồn điên đảo, cảm thấy tình hình thế này đối với mình không ổn cho lắm nên tập trung chút sức lực còn lại, đẩy cái tay của Chung Uyên đang đặt trên lưng mình một cái, nói: "Cho anh mày xuống..."

Chung Uyên ngẩng đầu nhìn nhau với cậu một: "Được."

Chữ "Được" còn chưa nói hết thì Chúc Nhiên đã thấy tầm mắt bị xoay chuyển, trước mắt chỉ còn một mảng trần nhà xám xịt.

"Đệt, anh mày là muốn xuống, không phải bảo mày đè lên..." Chúc Nhiên mắng được một nửa bỗng nhiên hiểu rõ đây là làm gì, bật cười một tiếng: "Không phải chứ, Chung Uyên? Cậu muốn đè tôi?"

Chung Uyên chống hai cách tay xuống giường vây lấy cậu, lúc này Chúc Nhiên đã mất đi ưu thế duy nhất, Chung Uyên mò tay xuống, nắm lấy cúc cu của cậu, nói: "Cậu như vậy thì có thể chịch ai?"

Bé chim đã sớm cương cứng dán trên bắp đùi của Chung Uyên, nhưng khi được ngón tay của Chung Uyên nắm lấy qua hai lớp vải, Chúc Nhiên vẫn không nhịn được cả người run mạnh lên.

Chúc Nhiên thiếu chút nữa đã bị câu nói này làm nghẹn chết ở trên giường, lại hận bản thân không có sức lực lật kèo. Cuối cùng chỉ có thể trợn trắng mắt, rút ra cái chân đang bị đè, đạp vào chân Chung Uyên một cái, hừ lạnh nói: "Số người anh mày từng ngủ qua còn nhiều hơn số người chú em từng thấy đấy."

Không đá trúng được, cổ chân còn bị Chung Uyên nắm chặt lấy, vẻ mặt của Chung Uyên như thường, chỉ để chân cậu sang một bên rồi đè lại, sau đó cạch một tiếng, cởi thắt lưng của Chúc Nhiên ra.

Hơi thở nóng bỏng dồn dập tới gần, Chúc Nhiên nghe được giọng nói bên tai: "Vậy, mong được chỉ dạy nhiều hơn, tiền bối."

Rèm cửa được kéo xuống, chỉ để lại một mảnh ánh trăng.

Chung Uyên là người làm màn dạo đầu tốt nhất mà Chúc Nhiên từng trải qua, không làm tốt bằng người ta nên Chúc Nhiên chỉ có thể tình tứ cười cười, hai chân quấn lấy eo người nọ: "Chủ tịch nhỏ, cậu có được thật không đấy?"

"Tiền bối, dậy em đi." Chung Uyên cũng không bực, ngón tay ung dung cọ tới cọ lui chỗ miệng huyệt nhỏ: "Dùng chỗ nào chịch?"

"Ngu ngốc... Dùng chỗ đó..."

Ngón tay đã sắp vạch mở nộn huyệt, đột nhiên rút lại vào thời khắc mấu chốt, Chúc Nhiên bị trêu chọc đến không chịu nổi nữa. Bên tai còn vang lên giọng nói trầm thấp của hắn, ngày thường muốn hắn nói nửa chữ cũng như cắt mất miếng thịt, bây giờ ở trên giường thì hết tiếng này đến tiếng khác, chăm chỉ hơn bất cứ ai.

"Ở đâu?"

Chúc Nhiên không chịu được nữa, nằm trên gối, đưa tay nắm lấy tay hắn, cắn khẽ môi, nảy sinh ý nghĩ tự ngược đâm sâu ngón tay của hắn vào miệng nhỏ của mình: "Mẹ cậu, chỗ này."

Trước giờ Chúc Nhiên chưa từng nằm dưới thân người khác, đau đến run rẩy một hồi, thế nhưng vách tràng lại rất dịu dàng bao bọc lấy ngón tay người kia, còn phun ra một bãi nước dâm. Chung Uyên cũng không an ủi Chúc Nhiên quá nhiều, chỉ cúi đầu tóc đen xuống, hôn hôn lên môi cậu, ngón tay càng ngày càng đẩy sâu vào.

Chỉ với một ngón tay mà Chúc Nhiên đã sướng đến quắp cả ngón chân.

Chúc Nhiên rất muốn chửi đổng lên.

Nếu như chỉ với một ngón tay mà đã bắn thì cậu cũng quá mất mặt rồi.

"Chung Uyên..." Vừa mở miệng, thanh âm đã đứt quãng giữa những tiếng thở dốc khiêu gợi: "Chịch tôi đi."

"Đang."

Chúc Nhiên nằm dưới thân hắn, nhìn cái mặt mày lạnh lùng băng tuyết của hắn, khó chịu thở ra một hơi nóng rực: "Không phải cái này."

Chung Uyên dừng động tác: "Hả?"

"Đừng giả ngu với anh mày..." Lúc nói chuyện, ngón tay đã mò đến điểm mẫn cảm nhất của cậu, khóe miệng không người truyền ra tiếng rên rỉ. Chúc Nhiên nhíu mày, cắn cổ tay mình một cái, "chậc" một tiếng, bóp vai người kia, mượn sức của hắn để kéo thẳng người mình lên.

Cuối cùng, Chung Uyên cũng bị cậu áp xuống.

Áo sơ mi đỏ sẫm vẫn chưa được lột ra, treo lơ lửng trên bờ vai, theo động tác của cậu mà lay động. Một tay cậu tách ra khe mông của mình, một tay khác cầm lấy dương v*t nhắm ngay huyệt nhỏ, từng chút từng chút một ngồi xuống.

Hơi thở của hai người hòa vào làm một, len lỏi vào hơi thở của người còn lại.

Ái dục giống như đang hủy diệt mọi thứ, đầu óc trống rỗng của Chúc Nhiên bị dục vọng chi phối, bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều ý tưởng kéo đến tựa như đèn kéo quân*. Khiến cậu nghĩ có khi nào mình sẽ chết trong cuộc ân ái này, hoa anh đào, pháo hoa, màu sắc rực rỡ diễm lệ, bé trai 5, 6 tuổi đứng khóc trước cửa sổ, cùng với cậu giờ phút này, như một hình ảnh mông lung mơ hồ chồng chéo lên nhau.

*Đèn kéo quân: Lồng đèn kéo quân có 6 mặt, ngoài vuông trong tròn, khi thắp nến, những hình ảnh trong đèn sẽ xoay tròn như rối bóng.

"Chung Uyên." Trong bóng tối, Chung Uyên nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của người con trai đang ngồi trên người mình. Không biết có phải do đau quá không mà lại nói: "Mau sờ tôi."

Chung Uyên vẫn im lặng, vuốt ve cậu từng chút một.

Miệng sau đã hoàn toàn nuốt trọn hung khí, Chung Uyên ngày càng quá đáng, sau khi nuốt hết vào được thì hắn liên tục đỉnh mạnh đến mức Chúc Nhiên suýt chết, ưỡn người về phía sau, mà người bên dưới lại phối hợp đẩy đẩy thắt lưng. Dương v*t ma sát qua lại ở thành vách mang đến khoái cảm tê dại, kích thích liên hồi khiến nước mắt và tinh dịch của Chúc Nhiên cùng lúc vọt ra. Sau cơn cực khoái điên cuồng, cậu nhóc nhỏ cuối cùng cũng đã kiệt sức, nằm trên vai Chung Uyên thở dốc, rơi vài giọt nước mắt.

"Cậu có vẻ rất thích." Chung Uyên thong thả đỉnh eo, cho Chúc Nhiên mới bắn xong thời gian để nghỉ, vừa nói ngón tay vừa xoa eo cậu, nhéo nhẹ một cái.

"Tôi vẫn thích chịch cậu hơn... Nhưng cậu không đồng ý... A..."

Âm cuối đột ngột bổng lên.

Chung thối tha mặc kệ hạ thân hai người vẫn đang dính chặt, xoay người cậu chuyển góc độ, dương v*t thô dài xoay một vòng nhỏ, động qua tất cả mọi chỗ trong hành lang ướt át mẫn cảm một lần, chuẩn xác đâm vào sâu bên trong.

Chung Uyên đè cậu dưới thân, nhấc hai chân cậu lên gấp vào trước ngực, thiếu niên không có chút kỹ năng làm tình nào cả, chỉ biết mạnh mẽ dứt khoát đỉnh mạnh vào. Mỗi cái đâm đều khiến người ta đê mê đến mức không thở được, tiếng dính nhớp bạch bạch do da thịt đập vào nhau, chẳng mấy chốc Chúc Nhiên đã bị ** cứng lên lần nữa.

"Chung Uyên..." Đêm nay Chúc Nhiên liên tiếp bại trận, cậu cảm thấy mình lại sắp ra trước Chung Uyên rồi, không khỏi vươn tay ra tính tuốt cúc cu của mình, nhưng vẫn cảm thấy hơi thiếu một chút — cậu không làm được, vậy thì đành nhờ người đang chịch cậu thôi. Cậu không nhịn nữa, mở miệng ưm ưm a a rên rỉ: "Tôi sắp được rồi... Mạnh chút nữa..."

Người trên vậy mà dừng lại.

Chung Uyên được cho cơ hội, sao có thể bỏ qua việc trêu chọc cậu cơ chứ.

Chúc Nhiên mắng một tiếng, tuy cái kiểu mắng chửi này không mang lại bất cứ lực sát thương nào nhưng hậu huyệt đang đói khát thì mang lại uy hiếp cực lớn.

Chúc Nhiên hít sâu một hơi, nâng eo lên, ghé sát vào tai Chung Uyên, giọng nói mềm nhũn kéo dài: "Anh ơi, nhanh chút đi."

So với Aspirin* còn nhanh hơn, có thể thấy được hiệu quả ngay lập tức.

*Aspirin (Acid acetylsalicylic) có tác dụng làm giảm đau, hạ sốt và chống viêm có sự hấp thu nhanh với mức độ cao.

Trong lần say sưa này, đến cùng vẫn là Chung Uyên thua.

Chúc Nhiên tắm xong, ôm lấy Chung Uyên đang quay lưng lại với mình, vuốt ve đến khi thấy vừa lòng mới thôi. Đối với cậu mà nói, Chung Uyên giống như viên kẹo ngọt ngào khổng lồ, dù chỉ nằm trong chăn trò chuyện với hắn cũng đủ khiến những giấc mộng đêm đó của của cậu tốt hơn nhiều.

Rất đặc biệt.

*

Ngày hôm sau, Chung Uyên cầm di động lắc lắc trước mặt cậu: "Anh mắc bệnh này à?"

Một câu "Cậu mới có bệnh" của Chúc Nhiên kẹt cứng trong cổ họng chưa kịp phun ra khi nhìn thấy 5 chữ nổi bật trên màn hình.

— Chứng đói khát da thịt.

Chúc Nhiên liếc mắt đọc qua trang web, khóe miệng nhếch lên: "Không."

Chung Uyên nhướng mắt nhìn, người kia cười như chẳng để bụng chuyện này.

"Giữa tôi với cậu, không phải có tình yêu."