Lâm Dịch cười hắc hắc, đưa viên nội đan cho La Á xong mới quay đầu lên nhìn sắc trời một chút, khuôn mặt thu liễm lại, lập tức nói:
- Ta phải đi đây.
La Á hơi ngẩn ngơ, nhăn mặt nói:
- Gấp vậy sao?
Lâm Dịch gật đầu.
Một lúc lâu sau, La Á mới nói:
- Được rồi, ta cũng không lưu lại ngươi lâu nữa...Ngươi chỉ cần nhớ trong đại lục Bạch Đế này lúc nào cũng có người coi ngươi là huynh đệ là được...Để ta bảo Dương nhi đưa ngươi đi truyền tống môn.
- Hắc hắc, yên tâm đi, ta sẽ không quên được ngươi.
Lâm Dịch vừa cười vừa nói.
- Đi thôi.
Lâm Dịch và La Á nhảy xuống đất, quay lại trong chính đường.
Bây giờ còn là sáng sớm, nhưng trong chính đường đã có không ít người, chính là đám hậu bối của La Á.
Khi La Á và Lâm Dịch tiến tới, cả đám đều đứng lên kính cẩn hành lễ, La Bích Dương tất nhiên cũng ở trong đó.
La Á gọi La Bích Dương một tiếng, phân phó cho hắn dẫn Lâm Dịch đi Võ Môn sử dụng truyền tống trận ly khai.
La Tư đứng bên cạnh La Á nghe thấy Lâm Dịch phải ly khai, nhất thời lộ ra thần sắc không muốn nhìn Lâm Dịch...Tuy rằng vị nghĩa phụ Lâm Dịch này nàng mới chỉ gặp mặt có hai lần, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ thân cận, lúc này vừa mới gặp mặt mà Lâm Dịch đã phải ly khai...Chờ đến khi gặp lại cũng không biết phải đến lúc nào nữa, cũng khó trách vì sao La Tư lại không muốn như vậy.
- Phụ thân...
La Tư đi tới trước mặt Lâm Dịch, thần sắc có chút do dự, không nỡ.
Lâm Dịch liếc mắt nhìn nàng cười khẽ:
- Cách con nghĩ là chính xác, yên tâm đi. Việc kia phụ thân đã biết, hãy tin tưởng phụ phân. Việc này rất dễ giải quyết!
Dứt lời, Lâm Dịch khẽ rũ tay áo xuống, trong bàn tay xuất hiện một một vòng sáng màu bạc, sau đó đưa vào bàn tay nhỏ bé của La Tư.
Thanh âm của Lâm Dịch tiếp tục vang lên bên tai La Tư:
- Hai khỏa nội đan này, con dùng một khỏa, một khỏa cho mẫu thân. Sau khi phục dụng hãy bế quan một thời gian cũng đủ cho phụ thân đạt tới Đại Tinh Vị.
Vẻ mặt La Tư chấn kinh nhìn Lâm Dịch. Nàng mặc dù biết cha nuôi cũng mình không phải bình thường nhưng loại thuyết pháp này cũng không khỏi quá kinh thế hãi tục rồi. Một khỏa nội đan...liền có thể để cho một người thoáng cái đạt tới Đại Tinh Vị?
Lâm Dịch đưa cho nàng đều là hai khỏa nội đan tam giai. Kỳ thật thì nội đan tam giai công hiệu cũng không kém, chỉ là các nàng không có công pháp tu hành của Thiên Giới cho nên trong lúc hấp thu sẽ có đại bộ phận năng lượng bị lãng phí mất, nếu có thể hấp thu toàn bộ thì cũng có thể đạt tới trình độ Đại Tinh Vị.
Không phải Lâm Dịch không thể đưa cho các nàng nội đan cao cấp hơn, cũng không phải hắn không có mà chỉ là dùng cường độ thân thể của các nàng thì tam giai nội đan đã là cực hạn rồi.
Lâm Dịch cũng không có ý định đem gia đình hắn toàn bộ đưa tới Thiên Giới. Đi qua Thiên Giới một lần rồi nên hắn biết rất rõ, Thiên Giới so với đại lục Bạch Đế còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Tuy hiện nay thực lực của hắn đã gần như Thần Cấp nhưng ở Thiên Giới hắn không căn cơ gì. Mặc dù muốn dẫn những hảo hữu và người thân của mình tới thì cũng phải chờ khi hắn có nhất định căn cơ ở đó rồi mới tính. Cho nên hắn cũng không có cho bọn họ công pháp tu hành gì khác.
La Tư sau khi sững sờ thì cảm kích nhìn Lâm Dịch rồi thu hai khỏa nội đan vào không gian thủ trạc thứ thần khí mà năm xưa chính Lâm Dịch đã tặng cho nàng.
- Cha nuôi, người phải bảo trọng!
Lâm Dịch kìm lòng không được sờ sờ đầu La Tư, nhẹ cười rồi gật đầu quay sang nói với Ám Tương:
- Tương Tương, vậy ta cáo từ trước!
Ám Tương lườm mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi luôn nói đến là đến, nói đi là đi. Lần sau trước khi đến nhớ thông báo trước một tiếng có được không?
- Ách...
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười khổ! Ám Tương này vẫn không khác gì trước đây, mở miệng là không hề buông tha ai.
- Thiên Giới thực sự khủng bố như ngươi nói sao? Đã như vậy thì hai vị đệ muội của ta đều là đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như hoa như ngọc, ngươi phải bảo vệ cho tốt đó. Nếu các nàng xảy ra chuyện gì thì đừng nói người là cái gì cường giả Thần Cấp, lão nương cũng sẽ không buông tha cho ngươi!
Ám Tương lại lần nữa hùng hổ nói.
Khóe miệng Lâm Dịch hiện lên một nụ cười, nói:
- Yên tâm đi! Vậy ta đi cáo từ đây!
- Đi đi!
Ám Tương phất phất tay.
Lâm Dịch ôm quyền với La Á rồi quay người đi ra đại môn. Bên ngoài La Bích Dương đang đứng chờ sẵn.
Mặc dù chỉ ở nơi này có một ngày nhưng Lâm Dịch xác thật đối với nơi này cũng có chút hảo cảm. Đồng thời cũng âm thầm vì La Á có được cuộc sống như hiện nay mà đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Đám vãn bối của La Á khi gặp hắn cũng phải cung kính hô mọt tiếng "gia gia".
- Lâm thái gia" khiến cho trên mặt hắn không khỏi vui vẻ cười một cái.
Bất quá, tam giai nội đan trên người hắn cũng không có bao nhiêu, có thể tìm được ba khỏa cùng thuộc tính với mấy người La Á đã là phi thường không tệ rồi. Về phần trang bị thì trong không gian giới chỉ của hắn cũng chỉ có vài thứ rác rưởi ngoài Hư thần khí thôi.
Cho nên hắn cũng không có cách nào đưa cho mấy hảo hữu của hắn nơi này thêm chỗ tốt nào cả.
Ly khai La gia, dùng nửa giờ thời gian, Lâm Dịch cùng La Bích Dương lần nữa trở lại chỗ cổng truyền tống.
La Bích Dương dò hỏi:
- Lâm gia gia, ngài muốn đi tới địa phương nào?
- Thành Khắc Nhĩ, hành tỉnh Lạc Khắc!
Lâm Dịch hít sâu một hơi nói. Ở Thiên Giới nhiều năm như vậy, hắn cũng rất tưởng nhớ người thân ở đại lục, mà thành Khắc Nhĩ là thành thị gần nhất với Cổ Văn.
- Thành Khắc Nhĩ, hành tỉnh Lạc Khắc? Lâm gia gia xin chờ một chút để con kiểm tra một chút.
La Bích Dương sau khi xác nhận xong thì có chút áy náy nói với Lâm Dịch.
Lâm Dịch mỉm cười gật đầu. La Bích Dương thấy vậy lập tức quay người ra khỏi mật thất, một lát sau cầm vào một cái ngọc giản cổ xưa đi vào.
Thành trì ở đại lục Bạch Đế đâu chỉ có ngàn vạn cho nên không ai có khả năng có thể nhớ hết toàn bộ phương vị của các tọa độ truyền tống cả. Bởi vậy, mỗi nơi đều có ngọc giản chuyên môn ghi chép lại những tọa độ truyền tống này.
Đương nhiên, bởi vì ma thú công thành rất nhiều lần nên những ngọc giản tư liệu này cũng thường xuyên phải đổi mới liên tục. Bất quá tộc độ đổi mới cũng không phải là rất nhanh.
Đây cũng không có cách nào khác. Ai bảo đại lục này lại rộng lớn như vậy chứ?
Sau một lát vùi đầu vào kiểm tra trong ngọc giản, La Bích Dương vui mừng nói:
- Con đã tìm được điểm truyền tống tiếp nối cho người rồi!
Lâm Dịch gật gật đầu. La Bích Dương lập tức chạy tới trước truyền tống trận, để tay lên truyên tống trụ.
Vầng sáng bạc lóe lên, những ký hiệu trên cổng truyền tống cũng sáng lên, ngân quang nhộn nhạo xao động một lút rồi một khuôn cửa trống rỗng hiện ra bên trong.
Một thân ảnh lạ lẫm xuất hiện trong khuôn cửa. Nhìn người này, Lâm Dịch thầm than, sau ba trăm năm thì có lẽ Vũ Môn môn chủ cũng đã thay người rồi.
- Xin chào, cho hỏi chỗ ngài chính là thành Khắc Nhĩ ở hành tỉnh Lạc Khắc sao?
La Bích Dương khách khí hỏi.
- Vâng, xin hỏi tôi có thể trợ giúp gì cho ngài?
Vũ Môn môn chủ kia cũng rất khách khí.
- Ta là Vũ Môn chủ của thành Vân ở hành tinh Khắc Lâm. Ở đây có một vị đại nhân muốn mượn dùng truyền tống trận của các ngươi nên làm phiền các hạ tiếp đãi một chút.
La Bích Dương tự giới thiệu rồi nói rõ ý tứ của mình.
Vũ Môn môn chủ bên kia thần sắc lập tức nghiêm chỉnh nói:
- Hảo, ngài để cho vị đại nhân kia tới đi!
- Cảm ta.
La Bích Dương khách khí cảm ơn, vị Vũ Môn chủ đầu bên kia gật gật đầu một cái, ngân quang lại nhộn nhạo một hồi, sau đó thân ảnh hắn biến mất.
Lúc này, La Bích Dương mới nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Lâm gia gia, chúc ngài lên đường thong thả, mong ngài thường tới thăm La gia chúng con.
- Ta sẽ trở lại, tạm biệt!
Lâm Dịch cười gật đầu.
Hồng quang trên người La Bích Dương bỗng nhiên đại thịnh, ngân quang trên truyền tống trận cũng lập tức phát sáng lên. Lâm Dịch cười cười bước vào trong rồi biến mất.
Chỉ một thoáng sau, Lâm Dịch đã xuất hiện tại thành Khắc Nhĩ.
- Môn chủ Vũ Môn thành Khắc Nhĩ hoan nghênh đại nhân quang lâm.
Bên tai Lâm Dịch lại vang lên thanh lâm của Vũ Môn môn chủ thành Khắc Nhĩ.
Lâm Dịch nhìn hắn cười gật đầu:
- Làm phiền rồi!
Vị Vũ Môn môn chủ có chút thụ sủng nhược khinh cười nói:
- Đại nhân khách khí rồi, tiểu nhân đã bảo thủ hạ chuẩn bị yến hội, thỉnh ngài đi theo tiểu nhân!
- Không cần, ta hiện tại rời đi luôn!
Lâm Dịch nhẹ nhàng cự tuyệt hảo ý đối phương rồi cất bước ra khỏi mật thất.
Vũ Môn môn chủ kia thoáng giật mình một cái rồi vội vàng chạy theo sau Lâm Dịch đúng một bước chân.
Với nhãn quang của hắn thì căn bản nhìn không ra sâu cạn của Lâm Dịch cho nên hắn càng trở nên cung kính.
- Cáo từ, ngươi trở về đi!
Tới trên hành lang, Lâm Dịch nói với Vũ Môn môn chủ kia một tiếng, không đợi đối phương đáp lời, thần hình hắn đã hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt đã vô tung vô ảnh!
Vũ Môn môn chủ kia ngốc trệ một lúc lâu, rồi mới giật mình, thầm nghĩ:
- Đây là cường giả Thánh cấp sao? Không biết tới khi nào ta mới có thể tiêu sái như vậy?
Vừa nghĩ hắn vừa nhìn theo hướng Lâm Dịch rời đi một lúc nữa rồi mới quay người rời đi.
Trên hải dương, Lâm Dịch nhắm thẳng hướng Cổ Văn bay đi.
Trên đầu là trời xanh, dưới chân cũng là biển xanh nhìn về phía xa như hòa lại làm một, những đàn chim nhỏ thỏa thích bay lượn trong ánh mặt trời, một hồi gió biển tạt ngang qua mang theo vị nồng của biển khiến cho tâm tình Lâm Dịch cũng vui vẻ thoải mái không thôi.
Tốc độ của Lâm Dịch cũng không nhanh, thật tế thì tâm tình của hắn lại có chút khẩn trương.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng tắp về phía trước có chút lo lắng, có chút kích động...tóm lại lại rất phức tạp.
Ba trăm nắm trước hắn để lại Mộng Nhi và Linh Lung mà đi, việc này đã để lại một cái gai trong tâm hắn, một cái gai mà hắn luôn một mực trốn tránh. Lúc đó hắn còn không có cảm giác gì nhưng sau khi tới Thiên Giới, thời gian vô tình trôi qua, loại cảm giác này lại ngày càng mãnh liệt.
Ở Thiên Giới, hắn lại cùng với Lâm Phỉ phát sinh tình cảm...tuy nói là nam nhân trong lúc cô đơn sẽ cần một loại tình cảm ký thác nhưng bất kể thế nào thì việc này đối với Mộng Nhi và Linh Lung cũng là không phải.
Tự hỏi lòng, nếu như trong ba trăm năm này Mộng Nhi và Linh Lưng vì tịch mịch mà đem lòng yêu mến nam nhân khác...Lâm Dịch hắn có thể chấp nhận được sao? Đáp án tất nhiên là không! Cho nên, Lâm Dịch cũng không cho rằng bởi vì mình là nam nhân mà có thể làm chuyện có lỗi với đối phương như vậy được.
Cái này đại khái có thể gọi là "cảm giác chịu tội" a! Tuy đã có ý định làm mặt dày nhưng lúc này Lâm Dịch vẫn nhịn không được có chút khẩn trương. Cảm giác khẩn trương lúc này so với lúc đối diện với cường giả Thần Cấp còn mạnh mẽ hơn một chút.
Nhớ tới một bóng hồng khác hiện tại vẫn đang ở một nơi hẻo lánh trên đại lục, Lâm Dịch không khỏi cười khổ. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- chuyện cảm tình của ta quả thật là rối rắm a!
Lâm Dịch hít sâu một hơi rồi đột nhiên đẩy nhanh tốc độ bay đi.
Bất quá, chỉ một lát sau, thần sắc Lâm Dịch khẽ động, ở phía trước truyền tới từng đợt năng lượng chấn động như có như không. Một thoáng sau nữa, Lâm Dịch đã thấy một bóng mờ cực lớn xuất hiện trên mặt biển.
Trên mặt Lâm Dịch không khỏi lộ vẻ kích động! Cổ Văn! Hơn ba trăm năm ngày nhớ đêm mong...rốt cục cũng đã tới rồi!
Lâm Dịch khẽ siết song quyền, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng áp chế được sự kích động trong lòng:
- Mộng Nhi, Linh Lung...
Lâm Dịch nhẹ giọng kêu tên hai nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong trong suốt ba trăm năm qua rồi thân thể lập tức bắn nhanh tới trước.
Một rặng núi cực lớn hiện ra trước mắt hắn, những tẩu thú, những thực vật ở nơi này so sánh với Thiên Giới thì kém rất xa nhưng so với cả Bạch Đế đại lực này thì tuyệt đối là hiếm có. Ngọn núi kia thẳng tắp như chọc thủng tầng may, sừng sững đứng đó tỏa ra hỏa quang bảy màu đem trọn hòn đảo bao phủ bào trong.
Năm xưa khi thấy cảnh tượng này, Lâm Dịch có cảm giác rất hùng vĩ!
Nhưng sau ba trăm năm, hôm nay trở lại nơi này, một lần nữa nhìn cảnh tượng trước mặt, Lâm Dịch chỉ khẽ cười. Tuy màn hào quang này vẫn hùng vĩ như xưa nhưng lấy thực lực và nhãn quang của hắn hiện nay thì lại không chịu nổi một chiêu.
- Trong Hư Thần khí thì Bổn Nguyên Tháp này cũng tuyệt đối có thể xếp vào hàng đỉnh phong. Đã nhiều năm trôi qua, nó thậm chí đã có thể trở thành Chân khí.
Lâm Dịch thầm cảm thụ năng lượng của Bổn Nguyên Tháp này, khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Có Bổn Nguyên Tháp này, truyền thừa của tam đại thế lực cùng với hoàng tộc đế quốc rất quan trọng, cơ hồ không có khả năng bị phá hủy.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch lại cấp bách muốn nhanh chóng gặp được Mộng Nhi và Linh Lung.
Trong tay hắn đột nhiên lập lòe ngân quang, hai khỏa tinh thể bảy màu đột nhiên xuất hiện, hắn đã không thể phân biệt được trong hai khối tinh thể này, khối nào là Cổ Văn, khối nào là Cổ Thuật. Bất quá, chỉ một lúc sau, một khỏa tinh thể trên tay hắn đột nhiên lóe lên hào quang bảy màu nồng đậm, phóng ra lao tới trước kết giới bảy màu trước mặt làm cho màn hào quang nơi này nhộn nhạo một hồi rồi hiện ra cảnh sắc bên trong.
Khóe miệng Lâm Dịch kéo lên một nụ cười, nhưng đột nhiên nụ cười của hắn khựng lại, trong mắt toát lên một vẻ kinh nghi!
Ánh mắt của hắn lập tức ngưng tụ lại giống như điện mang nhằm thẳng Bổn Nguyên Tháp nhìn tới thì thấy ở trước Bổn Nguyên Tháp đang có một đám người điên cuồng tiến công. Những luồng năng lượng chấn động vô cùng kịch liệt tỏa ra, thậm chí dư âm còn lan tới cả chỗ hắn đang đứng.
Hai mắt Lâm Dịch đột nhiên trừng lớn lên! Bởi vì hắn đã phát hiện ra trong đám người kia có bốn người tỏa ra năng lượng chấn động đã hoàn toàn vượt xa cường giả Đại Tinh Vị thượng giai bình thường.
- Người Thiên Giới?
Lâm Dịch không kịp nguy ngẫm nữa, bởi vì hắn đang lo lắng cho sinh tử của ai đó...thân thể hắn trong nháy mắt hóa thành một đạo tinh mang bắn thẳng tới trước...
Giữa không trung trước Bổn Nguyên Tháp nhìn xuống thì thấy bên trong đỉnh núi bị lõm vào có một tòa thành thị lúc này đã trở thành phế tích, bên trong dâng lên từng trận tiếng kêu khóc thảm thiết. Quảng trường rộng lớn ở giữa thành đã sớm biến thành từng khối liệt thạch vươn vãi khắp nơi. Phòng ốc toàn bộ đã sụp đổ, từng cái khe sâu hoắm uốn lượn trên đường phố. Tòa thành thị tường hòa năm nào hôm nay đã trở thành luyện ngục trần gian.
Thư Mộng cắn chặt hàm răng ngà, trong tay nắm vững một thanh trường kiếm màu xanh da trời dài nhỏ, ánh mắt chắm chú nhìn về đối thủ phía trước. Bên cạnh nàng, Thủy Linh Lung, khóe môi cũng đồng dạng rỉ máu, bộ dáng thê mỹ, lông mày dựng ngược lên, trong mắt đầy sát khí.
Sau lưng các nàng là một đám người sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Trong mắt họ lúc này tràn ngập cừu hận và sát khí, tất cả đều chằm chằm nhìn về một phía. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chỉ sợ đám người bị ánh mắt bọn họ nhìn tới đã sớm biến thành một đống thịt nát rồi!
Chỗ ánh mắt bọn họ tập trung là một tên thanh niên mặc tử y, bộ dáng vo cùng âm nhu. Trên mặt tên thanh niên âm nhu này hiện tại đang nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, so với bộ dáng chật vật của hai người Thủy Linh Lung và Thư Mộng thì hắn có vẻ như vô cùng nhẹ nhõm. Trên y phục của hắn thậm chí còn không có chút tổn hại nào!
- Hảo một mỹ nữ bạo lực ha ha...Không ngờ ở một vị diện rách rưới thế này mà còn có mỹ nhân cực phẩm như vậy, đúng là khiến ta kinh ngạc a! Nhưng mà...đáng tiếc!
Khóe miệng tên thanh niên âm nhu hiện lên nụ cười xinh đẹp đến yêu dị.
Cặp lông mày đang dựng ngược của Thư Mộng thoáng nhíu lại, ánh mắt thêm nhiều sát khí nhìn chằm chằm đối phương.
Tên thanh niên âm nhu kia tiếp tục nói:
- Đáng tiếc...đã không còn là xử nữ!
Trong mắt Thư Mộng đầy lửa giân, nói:
- Bại hoại!
Tên thanh niên âm nhu phảng phất như không nghe thấy lời Thư Mộng nói, hắn liếc mắt nhìn Thủy Linh Lung bên cạnh nàng, nói:
- Nhưng cũng không sao, tuy không có khả năng làm thê tử của ta nhưng dùng bộ dáng của các ngươi vẫn có thể làm tình nô cho ta...Ráng đợi ta một lát nữa, đợi sau khi ta đem cái tháp chướng mắt này đập nát ra sẽ mang theo hai mỹ nhân các nàng đi...ha ha ha...
Tên thanh niên âm nhu nói xong thì bật lên tràng cười ha hả. Ngón tay nhỏ gọn như đàn bà của hắn đưa lên che duyên trên miệng, trông bộ dáng cực kỵ yêu mị...
Một nam nhân cười yêu mị? Loại hình dung này thật khó mà tưởng tượng được nhưng sự thật lại đang diễn ra như thế!
Thân hình Thư Mộng và THủy Linh Lung đều run lên nhè nhẹ, trong mắt đầy hàn quang, nhưng lập tức ánh mắt hai nàng lại nhìn sang chiến cuộc gần đó.
Cách các nàng khoảng gần một dặm đang có mấy đạo thân ảnh đang giao chiến kịch liệt trên không trung. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Năng lượng va chạm cường hoành bộc phát ra những tiếng "Ầm! Ầm!...
liên tiếp giống như sấm sét giận dữ gầm thét! Bầu trời như đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn mây đen tụ tập, bên trong là những luồng điện xa màu tím lượn lờ...uy thế kinh người.
Tên thanh niên âm nhu cũng hướng mắt nhìn về phía đó rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời như tự hỏi, đột nhiên hắn lại mở miệng cười nói:
- Được rồi, không nên đùa nữa, cũng tới lúc tiễn bọn họ đi rồi!
-...
Những tiếng "Ầm! Ầm!...
vang vọng khắp nơi, sáu tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên, thoáng cái sau lưng tên thanh niên âm nhu kia xuất hiện ba người. Ba người này cũng đồng dạng mặc tử y hoa lệ, dáng ngươi bất đồng, có béo có gầy.
- Đến lúc rồi sao?
Một thanh âm như tiếng sấm rền vang lên sau lưng thanh niên âm như, người mở miệng là một mãnh hán cao lớn, trên mặt có một vết sẹo rất dữ tợn kéo dài từ lông mày bên trái tới tận cằm.
Tên thanh niên âm nhu khẽ nhíu mày, nói:
- Man Ngưu, ta đã nói nhiều lần với ngươi rồi, không được ở bên cạnh ta nói lớn tiếng, nếu còn lần sau nữa thì ta sẽ giết ngươi!
Ngữ khí hắn tuy là bất mãn nhưng thanh âm lại rất nhu hòa. Tên Man Ngưu kia nghe hắn nói vậy thì lập tức đưa tay gãi gãi đầu, thanh âm cũng lập tức nhỏ lại:
- Xin lỗi, nhất thời ta hưng phấn nên quên mất!
Tên thanh niên âm như bất mãn liếc hắn một cái, nhưng ánh mắt lập tức lại tập trung về phía hai người Thư Mộng.
Bởi vì lúc này chỗ hai người Thư Mộng đã nhiều thêm ba người, một người chính là phụ thân của Lâm Dịch - Lâm Cường.
Thân thể của hắn đã sớm biến thành bộ dáng Bạch Hổ chiến văn. Bộ lông hắc bạch bao trùm toàn thân, thân thể vốn gầy gò lúc này lại phồng lớn lên, so với khi Lâm Dịch biến thân vẫn còn chút bất đồng, bởi vì hai mắt hắn vẫn còn là màu đen.
Cặp lông mày hắn lúc này nhíu chặt lại, hai mắt gắt gao nhìn về bốn tên mặt tử y hoa lệ phía trước.
Bên cạnh Lâm Cường là một thân bạch y bạch y như tuyết Vân Băng, chỉ là lúc này bạch y của Vân Băng đã có chút hỗn loạn, mái tóc như thác nước của nàng hơi rối bời, trên trán đầy mồ hôi...bạch y của nàng cũng dính đầy máu tươi lấm tấm như những đóa mai đỏ.
Bên cạnh nàng là một hán tử khôi ngô, trên người cũng đồng dạng gia trì một tầng chiến văn như lân giáp bao phủ toàn thân, hiện ra màu vàng đất. Trên trán hắn có một khối Quy văn lộ ra hết sức rõ ràng. Dung mạo hắn nhìn có vài phần chất phác nhưng trong vẻ chất phác của hắn lúc này lại mang theo một tia khắc nghiệt...
Người này chính là người được đề bạt lên làm Huyền Vũ khi đám người Lâm Dịch rời đi.
- Thật không ngờ trong cái vị diện rác rưởi này cũng có được chiến sĩ tiếp cận thực lực tam giai, đúng là đầy kinh ngạc a!
Tên thanh niên âm như cười nói nhưng ánh mắt lại tập trung hết lên người Lâm Cường.
Lâm Cường ở trong này thời gian ba trăm năm, thực lực đã sớm vượt qua cực hạn ở mức cao nhất, nhưng khoảng cách phá hư vẫn còn một đoạn. Nhưng gia trì chiến văn lên, cũng đã tiếp cận chiến sĩ tam giai Thiên Giới.
Dù sao, đạt tới trình độ chiến sĩ tứ giai, đã có thể trực tiếp phá hư rồi.
Ánh mắt Lâm Cường ngưng trọng nhìn tên thanh niên âm nhu đang cười nói, trong lòng của hắn trầm trọng, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện một gia hỏa Tứ giai. Thực lực lại mạnh tới mức ngoài sức tưởng tượng...Nhưng hiện giờ trên mặt của bọn họ vẫn mang theo nụ cười, quần áo cũng không mất trật tự. Chiến đấu vừa rồi, thê tử cùng Huyển Vũ, hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
- Rốt cuộc các ngươi làm gì? Tại sao phải phá hư bổn nguyên chi tháp? Chẳng lẽ các ngươi không biết bổn nguyên chi tháp bị phá hư sẽ xảy ra chuyện gì à?
Ánh mắt Lâm Cường ngưng trọng, con mắt nhìn chằm chằm vao thanh niên âm nhu yêu mị kia, âm thanh trầm trọng nói ra.
Dựa theo tình huống trước mắt, cũng không cần phải nói nhảm làm gì. Nhưng Lâm Cường vẫn bắt buộc bản thân mình tỉnh táo lại...