Chung Cực Truyền Thừa

Chương 632: Tức giận




Nhưng tốc độ Lưu Phong lại quá nhanh, tuy rằng tốc độ vạn đạo kim mang này cũng nhanh nhưng vẫn chênh lệch một khoảng. Cho nên hắn cũng đã tránh được.

Đây là lần đầu tiên hai người giao phong từ xa. Và đều tránh được công kích của nhau.

Nhưng lông mày Mâu Quân lập tức nhíu lại. Phá Tàng Kiếm này sở dĩ được gọi là gần với Thần Khí nhất, nên không thể có lực công kích đơn giản như vậy. Lần công kích vừa rồi, ít nhất cũng có mấy trăm đạo kình. Nhưng vừa rồi lại không có một tia ám kình nào.

Đến tột cùng chuyện quan trọng như thế nào?

Mâu Quân nghi hoặc, tâm tư xoay chuyển thật nhanh.

Quan sát một hồi, sắc mặt lập tức biến đổi.

- Không tốt, mục tiêu của hắn là...

Chỉ thấy vết rách không gian cực lớn sau lưng Mâu Quân kia, chỉ không lâu sau liền ầm ầm bắn về hai bên phân biệt với thế sét đánh không kịp bưng tai. Mà hai phương hướng kia, chính là hướng Lạc Kỳ và Việt Nhược.

- Mục tiêu của hắn là cứu người!

Lâm Quân mở to hai mắt ra nhìn, lập tức trầm giọng quát:

- Đáng chết!

Lập tức, không gian liền chấn động một hồi. Cả không gian đều ngưng tụ lại.

Nhưng mà, súc tích một thời gian dài như vậy, uy năng Phá Tàng Kiếm bộc phát ra là một loại khổng lồ như thế nào? Tuy rằng Lĩnh vực của Mâu Quân cường đại, nhưng thực sự hoàn toàn không có cách nào đông cứng lại.

Nhưng nơi cỗ năng lượng kia đi qua, không gian đều vì rung động mà lắc lư bóp méo. Lạc Kỳ và Việt Nhược gặp cơ hội như thế này. Như thế nào còn không rời đi?

Thực lực Lạc Kỳ và Việt Nhược tự nhiên cũng không kém, nếu không thì lần này cũng không được Lưu Phong gọi theo. Chỉ là không nghĩ tới Lĩnh vực của Mâu Quân đã cường hãn đến trình độ này. Hơn nữa cũng không ngờ bốn trong sáu vương giả Phần Thiên lại có mặt tại tổng bộ. Chỉ cần hai người bọn hắn rời xa khỏi Mâu Quân một chút, liền có thể bộc phát ra thực lực bản thân.

Hiện giờ, gặp phải cơ hội như thế này, thân hình bọn hắn lập tức phụ thuộc theo cỗ năng lượng kia, vọt ra hướng xa xa.

- Ngăn bọn hắn lại!

Mâu Quân hô lên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vương Úc và Diệp Nhuận một mực ở bên ngoài xem cuộc vui liếc nhìn nhau, Vương Úc Vi nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi chọn bên nào?

Diệp Nhuận cười ói:

- Lạc Kỳ là thuộc tính Thổ, ta vừa vặn khắc chế hắn. Nhưng Việt Nhược kia lại là thuộc tính Hỏa, lại vừa vặn khắc chế ta. Cho nên ta đuổi theo Lạc Kỳ, ngươi đuổi theo Việt Nhược a.

Vương Úc nhẹ gật đầu, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, lập lòe mà đi. Mà Diệp Nhuận cũng hành động, hai người bọn hắn truy kích về hai phía. Về phần tên cường giả Luyện Cách Kỳ, hiện giờ đã không có thời gian chú ý hắn rồi.

- A, tại đây có vẻ như không còn chuyện của ta rồi. Vậy ta đi trước đây, không cần tiễn đâu.

Lâm Dịch nhìn chung quanh một chút, đột nhiên cười hì hì, mở miệng nói ra. Nói xong, thân hình liền muốn bay đi.

Nhưng mà Cơ Nghiên lại lắc người một cái, chắn trước người hắn, khuôn mặt âm trầm nói:

- Ngươi không thể đi.

Lâm Dịch ngạc nhiên, nói ra:

- Vì cái gì mà ta không thể đi, hiện giờ trên người ta cũng không có Lộng Viêm Thảo. Ta cũng không phải là người Phần Thiên ngươi, cũng chả phải người Phiêu Miểu Thiên. Ta ở lại chỗ này cũng chả có ý nghĩa gì, đúng không?

Một hồi lam sắc quang mang đột nhiên xuất hiện trên người Cơ Nghiên. Một lát sau, lam linh lụa liền xuất hiện bên người của nàng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dịch, nói:

- Ước định của chúng ta là ngươi giao Lộng Viêm Thảo ra, sau đó ngươi có thể rời đi. Nhưng ngươi lại giao Lộng Viêm Thảo cho Phiêu Miểu Thiên, hiện giờ còn muốn rời đi sao? Hừ, đừng có nằm mơ!

Lâm Dịch không vui nói:

- Cho ta xin, dù ngươi là cọp cái nhưng cũng nói đạo lý một chút được không? Vừa rồi rõ ràng ta đã đưa cho ngươi, nhưng tay chân ngươi lại vụng về, phản ứng còn chậm trễ như vậy. Ta nghĩ ngươi nhất định có thể thu lấy, cho nên cũng không chú ý như thế. Nào ngờ bị Lưu Phong đoạt lấy từ khoảng cách xa như thế. Cái này cũng có thể trách ta sao?

Cơ Nghiên giận dữ nói:

- Ý của ngươi, cái này hoàn toàn là lỗi của ta sao?

Lâm Dịch nhún vai nói:

- Là ngươi nói như vậy a.

Cơ Nghiên nghe vậy, tức đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, duỗi ngọc thủ trắng nõn ra, chỉ vào Lâm Dịch, nhưng nửa ngày sau cũng không nói ra lời. Thật lâu sau, nàng hừ một tiếng, cả giận nói:

- Hừ, ngươi khua môi múa mép giỏi lắm. Nhưng trước khi chưa đạt lại Lộng Viêm Thảo, ngươi không được đi.

Nói xong, chỉ thấy thân thể nàng bỗng nhiên bắn ra lam sắc quang mang. Một lát sau, sau khi gia trì Chiến văn, thân thể nàng liền biến đổi.

Đôi tai màu đen của nàng như một con mèo nhỏ, cùng với bàn tay nhỏ bé như tay mèo cào. Nàng thở phì phì, trừng mắt nhìn Lâm Dịch, nhưng lại lộ ra tư thái lung linh hấp dẫn người khác, xinh đẹp khả ái nói không nên lời.

Nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, Lâm Dịch âm thầm cảm thấy tốt, trộm nhìn một chút. Chỉ thấy Mâu Quân và Lưu Phong đã chiến đấu lại cùng một chỗ, mà lực lượng Lĩnh vực kia cũng tụ tập về một hướng, cưỡng chế, giảm bớt tốc độ của Lưu Phong rất nhiều, lúc ấy Mâu Quân mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp. Bất quá cũng không phải là rơi vào thế hạ phong. Hoàng sắc quang mang giống như lưỡi dao kia lúc ẩn lúc hiện. Thực sự tạo thành phức tạp rất lớn cho Lưu Phong. Hai người lao vào nhau, nhưng một lát sau liền đều không có biện pháp gì.

Lại cảm ứng thoáng một chút. Tại hai nơi khác cách nhau khoảng trăm kilomet, cũng có năng lượng đang chấn động cực kỳ mãnh liệt. Trong hai đạo năng lượng bên trong kia, Lâm Dịch rất tinh tường một đạo, chính là Diệp Nhuận kia. Mà bên kia, không cần nhiều lời, tự nhiên là Vương Úc và một cường giả Ngưng Thần Kỳ Phiêu Miểu Thiên khác.

Nhìn năng lượng, tựa hồ lực lượng bọn hắn cũng ngang nhau.

Mà tại tràng diện, mấy trăm tên cường giả Luyện Cách kỳ tựa hồ không có chuyện gì để làm, đều mở to hai mắt ra nhìn Mâu Quân và Lưu Phong đang chiến đấu. Bởi vì trong Lĩnh vực, lực công kích của song phương đều bị hạ thấp rất nhiều. Khoảng cách cũng không tính là quá xa, cho nên trong lúc nhất thời, những người kia cũng không xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Lâm Dịch quét một vòng. Một lát sau lại khẽ thở dài một tiếng. Trong Lĩnh vực, tên thanh niên chính giữa năm người kia đã bỏ mạng. Nhìn bên ngoài, tử trạng của hắn cực thảm. Hoàn toàn bị chia năm xẻ bảy. Nếu không có tác dụng của Lĩnh vực, chỉ sợ hắn sớm đã rơi xuống.

Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Lâm Dịch lắc lắc đầu. Thiên Giới này là như thế, thời thời khắc khắc đều có người vì nguyên nhân này hay là nguyên nhân kia mà tử vong. Lâm Dịch cũng chỉ là có chút cảm khái mà thôi, cũng không phải là bi thương gì.

Sau đó hắn nhìn về phía Cơ Nghiên, cười thầm.

- Lần thứ nhất trước đó ta có thể thoát ly khỏi sự khống chế của ngươi. Lần này cũng có thể đấy. Cho nên ngươi căn bản không thể ngăn trở được ta. Để ta đi a.

Không nhắc tới thì thôi, nhưng khi nhắc tới, Cơ Nghiên lại cảm thấy tức giận, hừ nói:

- Hừ, ngươi dùng Thần Khí ăn gian thì có tính toán là bản sự gì? Có giỏi thì dựa vào bản sự chính thức của mình để thoát ly sự khống chế của ta a.

Lâm Dịch liền nói:

- Ai nói là Thần Khí, ngươi có chứng cớ không?

Cơ Nghiên bị hỏi đến á khẩu, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, nhưng cũng không nói được gì. Sau đó khẽ nói:

- Mâu đại ca nói ngươi dùng Thần Khí, như vậy thì chính là dùng Thần Khí. Nếu không thì ngươi dựa vào cái gì mà thoát khỏi thần trí của ta?

Lâm Dịch nhún vai, khinh thường nói:

- Trên thế giới này có rất nhiều người lợi hại hơn ngươi. Dựa vào cái gì mà không thể lập tức thoát ly khống chế của ngươi?

- Ngươi...

Cơ Nghiên tức giận.

Lâm Dịch cũng cảm thấy có chút xấu hổ trong nội tâm. Trung thực mà nói, nếu như không phải có hai kiện Hư Thần Khí mà nói, hắn thật đúng là không có biện pháp gì để đánh bại nữ hài nhi xinh đẹp này. Luận Thiên Đạo, hắn không phải là đối thủ của nàng. Luận năng lượng, đối phương cũng không yếu hơn hắn. Luận kỹ xảo công kích. Vì mình không tu hành chiêu thức nguyên bộ bên trong Hổ Thần Quyết. Nói không chừng còn không có chiêu thức tinh vi nào khác.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch vô cùng xấu hổ.

Ho khan hai cái, Lâm Dịch nói:

- Tốt rồi, không nói nhiều với ngươi nữa. Cọp cái tiểu thư, hẹn gặp lại.

Cũng không đợi nói xong. Thân hình hắn lập tức ầm ầm vọt về hướng bên trái.

Cơ Nghiên có chút ngơ nác, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, hô lên:

- Đừng hòng chạy.

Thân hình nàng kích bắn ra, Lam linh lụa cũng bắn theo.

Lam linh lụa mang theo uy năng vô cùng cường đại, bay thẳng về phía Lâm Dịch. Lâm Dịch quay đầu nhìn thoáng qua, tâm niệm khẽ động. Lập tức lấy Tiểu kiếm óng ánh từ trong Ý Thức Hải ra, nghênh đón tiếp lấy.

Dù không phải là Hư thần khí đệ nhất giao phong, nhưng dư âm ảnh hưởng của hai kiện Hư Thần Khí sau khi giao phong còn lại cũng y nguyên khiến Lâm Dịch có chút run sợ. Điều này có thể sao? So với công kích toàn lực của mình thì không yếu hơn bao nhiêu a.

Khó trách, ngay cả cường giả Ngưng Thần Kỳ cũng cực kỳ động tâm với Hư Thần Khí. Tiện tay huy động, đều có thể bộc phát ra lực công kích mạnh nhất, nói không động tâm mới là lạ.

Lâm Dịch lắc đầu, lại kích bắn ra ngoài lần nữa. Mà Tiểu kiếm kia tức thì bắt đầu xoắn xuýt với Lam linh lụa. Thoạt nhìn cấp bậc Tiểu kiếm so với Lam linh lụa thì cao hơn một chút. Lam linh lụa đang nỗ lực chống cự lại công kích của Tiểu kiếm, mà Tiểu kiếm thì lộ ra vẻ thành thạo.

- Hỗn đản.

Nhìn khoảng cách càng ngày càng xa. Cơ Nghiên vung tay lên, một đạo công kích Thiên Đạo lập tức cuồng áp về phía Lâm Dịch, đồng thời lớn tiếng hô lên:

- Mâu đại ca, mau ngăn Lâm Dịch lại.

Trong lúc kịch chiến, Mâu Quân nghe được tiếng la của Cơ Nghiên, trộm mắt nhìn lại, chỉ thấy Lâm Dịch đã chạy ra ngoài khoảng chừng mười dặm rồi.

Con mắt hắn liền nhảy dựng lên, lập tức nói nhỏ:

- Định.

Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cỗ chấn động không gian lập tức chớp động bên người. Lập tức cảm thấy toàn bộ không gian đều hoàn toàn đọng lại. Không thể lưu chuyển một chút nào. Mà một hồi chấn động năng lượng vô cùng bàng đại ở sau lưng đang ầm ầm cuồng áp đến.

Quay đầu lại nhìn, hắn lập tức mở to hai mắt ra. Chỉ thấy công kích Thiên Đạo của Cơ Nghiên đã tới người rồi.

- A.

- Oanh!

Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên. Thân thể rách rưới của Lâm Dịch bay ra xa vài kilomet, sau đó mới miễn cưỡng ngừng lại trên không trung.

Chỉ thấy khóe miệng của hắn mang theo một tia máu tươi. Da lông trên người cũng đã biến thành một đống, cực kỳ chật vật, nhìn bên ngoài chật vật không thôi.

Lâm Dịch cũng dựa theo Hổ Thần Quyết mà rèn thân thể cực kỳ cường hoành. Hơn nữa một chiêu công kích Thiên Đạo của Cơ Nghiên vừa rồi, cũng chỉ dùng năm sáu phần lực lượng mà thôi. Căn bản không có biện pháp khiến hắn trọng thương, cho nên hiện giờ hắn chỉ có có chút bị thương nhẹ.

Nhưng mà, hiện giờ Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn, trong mắt ngập tràn lửa giận.

Bị Lĩnh vực của Mâu Quân giam cầm lại mà ra nông nỗi này. Lúc này hắn đã nổi giận.

Hồi tưởng lại chính mình không hiểu thấu bị người khác lừa gạt đến Phần Thiên này, sau đó bị người uy hiếp một hồi, lại không hiểu thấu đánh một trận với người khác. Chính là vì cầm trong tay đồ vật của Phần Thiên?

Càng nghĩ càng giận, Lâm Dịch mắng to:

- Tốt, lão tử đều không có âm mưu gì với ngươi. Ngươi lại rõ ràng dám xâm phạm ta? Mẹ kiếp, lão tử sẽ khiến ngươi phải trả giá.

Nói xong, chỉ thấy đôi huyết sắc đồng tử của hắn lập tức biến thành màu xanh da trời. Chữ Vương màu đỏ như máu trên trán của hắn cũng hoàn toàn biến thành màu xanh trong nháy mắt.

- Chiến văn ẩn, Linh Vân hiện!

- Cái gì?

Cơ Nghiên chính đang bay về hướng Lâm Dịch, cho nên nhìn thấy tận mắt một màn này. Khi thấy con mắt màu đỏ của đối phương chuyển thành màu xanh, thân thể nàng run rẩy kịch iiệt một cái. Lần đầu tiên trong mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, sau đó lại giật mình.

Mà Lâm Dịch căn bản không có chú ý đến Cơ Nghiên, hiện giờ hắn vô cùng tức giận Mâu Quân. Mà đôi mắt sau khi biến thành màu xanh da trời, trong mắt vốn không có chút cảm xúc nào cũng lộ ra vẻ cười tà, giống như muốn trả thù.

- Hắc hắc, ngươi dám chơi lão tử, lão tử sẽ khiến ngươi phải hối hận.

Nhìn đúng thời cơ, Lâm Dịch quát nhẹ một tiếng.

Lĩnh vực lập tức bao khỏa hoàn toàn chung quanh vào bên trong.

Định" một tiếng, Lâm Dịch gia trì Linh Vân, tâm thần bạo tăng hơn trăm lần. Năng lượng không gian lập tức chấn động.

- Định" lúc này của Lâm Dịch đều hoàn toàn hướng về phía Mâu Quân. Mà Mâu Quân đang chuyên tâm đánh với Lưu Phong, căn bản không có chú ý.

Phá Tàng Kiếm của Lưu Phong ầm ầm bắn về phía Mâu Quân, nhưng Lĩnh vực của đối phương đã giảm mạnh tốc độ của nó. Sau đó hắn liền muốn né tránh.

Chợt, một tiếng định ẩn ẩn vang lên. Trong lúc hắn còn chưa biết rõ ràng xảy ra chuyện gì thì liền cảm thấy không gian chung quanh biến thành thể rắn trong nháy mắt, không có biện pháp động đậy nào, dù chỉ là một đầu ngón tay.

Nhìn Phá Tàng Kiếm đang bay đến trước mặt. Trong nháy mắt, Mâu Quân hoảng sợ đến mức hồn vía đều bay lên mây.

- Đáng chết, sao lại thế này?

Quá sợ hãi, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy. Trong nháy mắt bộc phát ra năng lượng toàn thân. Giống như mặt trời ầm ầm bộc phát. Nhưng Phá Tàng Kiếm của Lưu Phong vẫn đập lên người hắn.

- Hự!

Máu tươi bắn ra điên cuồng. Một Mâu Quân chưa từng bị thương trong chiến đấu, lúc này cứ như vậy rõ ràng bị thương?

Mà những cường giả Luyện Cách Kỳ ở chung quanh đang nhìn xem cũng giật mình, ngay cả Lưu Phong cũng có chút sửng sốt. Hắn căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, vô thức ngừng công kích lại.

Mà lúc này, Mâu Quân đã bay ra ngoài mấy ngàn thước mới có thể miễn cường ngừng lại. Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy. Bị Lĩnh vực của Lâm Dịch giam cầm, hắn đã lĩnh trọn một kích của Hư Thần Khí gần với Thần Khí nhất, Phá Tàng Kiếm. Dù là hắn cũng bị nội thương rất nặng.

Nhưng mà, ánh mắt của hắn lại không nhìn về phía Lưu Phong, mà là nhìn về Lâm Dịch đang ở ngoài mấy cây số. Trong mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Ngươi cũng là Lĩnh vực Dị năng giả?

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, nhổ một bãi nước bọt. Trong khi gia trì Linh Vân, hắn lộ ra dáng tươi cười đầy tà ý, nói:

- Con mẹ ngươi, không phải ngươi ưa thích chơi lén sao? Vậy chúng ta hảo hảo chơi a.

Nói xong, Lâm Dịch chậm rãi bay đến bên cạnh Lưu Phong. Nếu như có người chú ý mà nói, có thể mơ hồ phát hiện, mắt trái Lâm Dịch đã ẩn ẩn có chút đỏ lên. Đương nhiên hắn che dấu chút đỏ lên này rất ỹ, không cẩn thận thì không thể nhìn ra.

Sắc mạt Mâu Quân liền trở nên khó coi.

Hắn nghìn tính vạn tính, nhưng lại không thể ngờ Lâm Dịch cũng là Dị năng giả.

Trong lúc đối mặt với Lưu Phong, hắn đều sử dụng Lĩnh vực. Chỉ cần có Lĩnh vực, như vậy hắn có thể giảm tốc độ đối phương một cách không hạn chế, khiến đối phương không thể bộc phát ra công lực mạnh nhất.

Nhưng hiện giờ, đối phương lại có một Lĩnh vực Dị năng giả đồng dạng giúp đỡ.

Lĩnh vực có thể sử dụng chồng chất lên nhau. Cũng có nghĩa là, bên trong một Thiên, có thể dùng hai lĩnh vực. Mà hiệu quả lĩnh vực cũng không thể triệt tiêu lẫn nhau. Nói cách khác, nếu Mâu Quân giảm tốc độ của Lưu Phong đi, Lâm Dịch lại có thể tăng tốc độ của Lưu Phong trở lại.

Nhưng mà, hắn cũng có thể giảm tốc độ của Mâu Quân.

Lưu Phong có được Phá Tàng Kiếm. Nhưng lúc không có Dị Năng giả lĩnh vực hỗ trợ, hắn với Mâu Quân đánh cũng khó phân thắng bại. Nhưng hiện giờ đã có Dị năng giả Lĩnh vực hỗ trợ. Như vậy Mâu Quân đã cầm chắc thất bại rồi.

Sắc mặt Mâu Quân bất định. Hắn biết rõ, hôm nay đã không thể nào giữ đối phương lại nữa.

Có Dị năng giả Lĩnh vực hộ tống, lại có được Phá Tàng Kiếm. Lưu Phong hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất tại chỗ này. Mặc dù hắn tự tin Thiên Đạo của mình so với đối phương thì mạnh hơn một phần. Nhưng không có Hư Thần Khí, hắn căn bản không có biện pháp dùng cứng đối cứng với đối phương.

Cơ Nghiên đích thật có Hư Thần Khí. Nhưng mà...

Ánh mắt Mâu Quân nhìn về phía Lam linh lụa đang không ngừng dây dưa tới Tiểu Kiếm kia. Mi mắt không khỏi nhẹ rung động.

Hiện giờ, trong nội tâm hắn không khỏi bay lên một tia đố kỵ với Lâm Dịch.

Dù là vận khí, Chiến văn, Lĩnh vực, Thần Khí, Hư Thần khí. Cơ hồ tất cả đồ vật khiến toàn bộ cường giả Thiên Giới đều điên cuồng đều nằm trong tay hắn.

Ổn định cảm xúc bản thân thoáng một phát. Vẻ mặt âm trầm của Mâu Quân nhìn Lâm Dịch và Lưu Phong. Chậm rãi nói:

- Lưu Phong, Lâm Dịch. Ta sẽ nhớ kỹ lần này.

Sau đó, hắn quay đầu nới với người Phần Thiên:

- Rút lui.

Nói xong, liền quay người lại, dẫn đầu trở về tổng bộ Phần Thiên.

Những cường giả Luyện Cách Kỳ khác cũng đều lập tức hóa thành vô số đạo lưu quang, ầm ầm rút về.

Chỉ còn lại Cơ Nghiên đang ngốc ngốc nhìn đôi mắt đã biến thành màu xanh da trời của Lâm Dịch.

- Này cọp cái, ngươi còn không bỏ đi sao?

Lâm Dịch nhìn Cơ Nghiên này tựa hồ không có ý tứ rời đi, hung dữ quát lên.

Lúc này Cơ Nghiên mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Dịch, không khỏi tiến lên một bước, nói:

- Chiến văn của ngươi, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, lập tức phục hồi lại tinh thần. Biết rõ đối phương đang nói tới Linh Vân. Bất quá hắn chỉ sờ sờ cằm, nói:

- Có vẻ như ngươi rất hứng thú đối với bề ngoài Chiến văn của ta?

Trong mắt Cơ Nghiên hiện lên vẻ bối rối, nhưng lập tức trấn định lại, nói:

- Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Lâm Dịch nhíu mày, nhưng lại cười hắc hắc, nói:

- Ta không nói cho ngươi. Hiện giờ Mâu Quân đại ca của ngươi đi đã đi rồi, sao ngươi còn không đi?

Lúc này Cơ Nghiên mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy thành viên Luyện Cách kỳ Phần Thiên cũng đã bay về tổng bộ.

Nàng do dự một chút, nhưng lại liếc nhìn Lâm Dịch một cái đầy phức tạp.

Khẽ cắn răng, cuối cùng nàng cũng khẽ đạp một cước. Hóa thành một đạo lưu quang, bay về tổng bộ.

Lâm Dịch nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng lại lộ ra vẻ mỉm cười.

Không biết vì cái gì. Thương thế của hắn rõ ràng là do Cơ Nghiên gây ra, nhưng hắn lại không hề có chút hận ý nào với nàng. Ngược lại vì cảm giác lực công kích Thiên Đạo của nàng đã hạ xuống mà sinh ra nhiều hảo cảm hơn nữa với nàng.

- Chẳng lẽ mình thích nàng sao?

Lâm Dịch đột nhiên nghĩ đến, nhưng lại lập tức lắc đầu liên tục. Quẳng ý niệm vớ vẩn đến cực điểm này ra ngoài.

Mà lúc này, hai đạo lưu quang từ hai hướng ầm ầm phóng tới.

Tập trung nhìn lại, chính là Vương Úc là Diệp Nhuận kia.

Hai người đều có chút dừng lại tại cửa ra vào tổng bộ. Ánh mắt hai người đều nhìn thoáng về Lâm Dịch.

Vương Úc hơi gật đầu cười, Lâm Dịch tự nhiên cũng mỉm cười đáp trả. Nếu nói Phần Thiên này có người nào hắn có nhiều hảo cảm, đầu tiên chính là Cơ Nghiên, thứ hai thì không thể nghi ngờ gì, chính là Vương Úc mà chưa từng nói qua một câu nào với hắn này.

Mà ánh mắt Diệp Nhuận nhìn hắn lại có chút lành lạnh, Lâm Dịch có chút nhíu mày, nhưng vẫn cười vui vẻ.

Diệp Nhuận hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, tiến nhập vào tổng bộ kia. Vương Úc lại nhẹ gật đầu với Lâm Dịch và Lưu Phong, sau đó cũng quay người đi vào.

Một hồi đại chiến đã chấm dứt vì Lâm Dịch đã xác định lập trường. Khoa trương mà nói, Phiêu Miểu Thiên đã đại thắng.

- Chúng ta đi.

Lưu Phong lần đầu tiên nói với Lâm Dịch. Duùng trí thông minh của hắn, tự nhiên hiểu được vì sao Lâm Dịch làm như vậy. Nếu như không gia nhập Phiêu Miểu Thiên mà nói. Chỉ sợ hắn không có chỗ đứng tại Phiêu Miểu Thiên này rồi. Mà Phần Thiên thì luôn nghĩ cách giết hết hắn a.

Mà Lâm Dịch cũng gật đầu cười, đi theo sau lưng Lưu Phong. Bắn đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua thân thể tên cường giả Luyện Cách kỳ đã rơi vào biển mây vô biên kia. Lại khẽ thở dài một tiếng lần nữa.

Ở cái thế giới này, không có đủ thực lực, sẽ không có người nào nhìn thẳng vào ngươi. Không người nào.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, bộ lông trên người liền thối lui. Trở lại bộ dáng cũ.

Lưu Phong dùng thần thức thông tri cho hai người khác. Chỉ chốc lát sau, hai người đã chạy tới.

Trải qua một phen giới thiệu. Lâm Dịch biết rõ tên gia hỏa mập mạp như gian thương kia tên là Lạc Kỳ, là một gã tu hành hệ Thổ, đã đạt đến Ngưng Thần Kỳ, thực lực rất mạnh. Mà tên gia hỏa bộ dáng thanh niên bình thường kia tên là Việt Nhược, là một gã hệ Hỏa, thực lực cũng là Ngưng Thần Kỳ. Hai người này, chính là hai trong năm cường giả Ngưng Thần Kỳ của Phiêu Miểu Thiên.

Dưới sự dẫn dắt của Lưu Phong, bốn người hướng về phía đông, phá không mà đi.

Bên trong Phần Thiên.

Mâu Quân đang âm trầm ngồi tại vị trí của mình, không biết đang nghĩ gì.

- Đại ca.

Diệp Nhuận đi vào đại điện. Mâu Quân nhìn về phía hắn, khẽ gật đầu, nhưng lại không nói gì.

Hắn không khỏi nhíu mày nói:

- Đại ca, để bọn hắn rời đi như vậy sao?

Mâu Quân cắn răng, điềm nhiên nói:

- Nghìn tính vạn tính, nhưng lại không nghĩ đến tên Lâm Dịch kia lại là một gã cường giả Lĩnh vực. Hơn nữa Lĩnh vực của hắn lại thuộc hệ làm ta mệt mỏi nhất, nên ta hơi có chút thiệt thòi.