Chung Cực Truyền Thừa

Chương 416




Lâm Dịch có chút khó hiểu tại sao đột nhiên Lang Sa lại quan sát chính mình. Nhưng khi trong lúc thấy mắt nằng có vẻ không tin, lại đột nhiên vang lên chính mình còn đang dùng ẩn tức cất giấu thực lực của chính mình đây. Lập tức cười nói:

- Tiểu thư Lang Sa không tin vào tài năng của ta có thể ăn trộm được bí tịch sao?

Lang Sa không nói gì, nhưng vẻ mặt khẳng định đã nghe được Lâm Dịch nói.

Lâm Dịch bất đắc dĩ, nhất thời dừng lại ẩn tức, mà cùng lúc đó, khí tức trên người hắn, lại nhất thời bắt đầu biến hóa lên.

Vẻ mặt không tin của Lang Sa lập tức biến thành kinh ngạc, nàng xem được Lâm Dịch, thần sắc một đôi mắt to lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Dịch trong mắt nàng bỗng chốc hoàn toàn thay đổi, tuy rằng vẫn như cũ đứng tại chỗ cười tùy ý như vậy, cũng làm cho Lang Sa nóng lòng không được âm thầm run rẩy đứng lên...

Thật mạnh! Dường như, dường như sức mạnh giống như Nhị trưởng lão.

Lang Sa đã từng thấy cấp bậc Đại Tinh Vị ở nơi này, cũng chỉ có một người Nhị trưởng lão mà thôi. Vẻ mặt lập tức lộ ra sự kinh ngạc nhìn Lâm Dịch nói:

- Ngươi, ngươi là cường giả Đại Tinh Vị?

Lang Sa không dám xác định Lâm Dịch có phải là đạt đến trên đẳng cấp Đại Tinh Vị thượng giai hay không, nhưng Đại Tinh Vị là hoàn toàn có thể khẳng định rồi. Ban đầu thiếu niên kia so với chính mình trên con đường tu luyện còn yếu hơn một cấp, mà chỉ trong khoảng thời gian hơn hai mươi năm, rõ ràng đã đạt được trình độ Đại Tinh Vị rồi sao? Lang Sa hoàn toàn không dám tin, phải biết rằng, bản thân nàng chính là một người được gọi là thiên tài tuyệt thế.

Lâm Dịch nhìn sang cái miệng nhỏ nhắn vì kinh ngạc mà đang mở rộng ra của Lang Sa, trong lòng lại có chút đắc ý...Mặc kệ nói như thế nào, một khi thấy một người mỹ nữ tuyệt thế lạnh lùng, trước mặt của ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc hoàn toàn như vậy, có lẽ làm cho người ta có cảm giác thành tựu không hiểu.

Lâm Dịch cười hắc hắc, lập tức lần thứ hai vận chuyển ẩn tức, áp chế tới trình độ Hạ Tinh Vị trung giai, rồi trong miệng cũng cười nói:

- Hiện tại, tiểu thư Lang Sa nên tin tưởng ta có thực lực trước mắt ngươi trộm bí tịch rồi chứ?

Tinh thần Lang Sa trở lại chậm rãi, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, cảm thán nói:

- Lâm công tử quả nhiên có tư chất tự nhiên tốt...Trong thời gian vài chục năm ngắn như vậy, ngươi rõ ràng đã là cường giả Đại Tinh Vị rồi...

Trong khi nói chuyện, cũng toát ra vài phần buồn rầu.

Thật sự nếu lấy tư chất tự nhiên của Lang Sa, nếu như cũng cho nàng một điều kiện đầy đủ, nàng cũng tiến bộ tuy rằng khẳng định là so với Lâm Dịch còn kém, nhưng nhất định cũng không chỉ dừng lại ở trình độ trên đẳng cấp Hạ Tinh Vị. Đáng tiếc nội bộ Cổ Thuật tranh đấu, căn bản không phải nàng không có đủ khả năng thao túng. Hơn nữa không có cơ duyên giống Lâm Dịch, dẫn đến một thiếu nữ thiên tài tuyệt thế lúc đầu, đến bây giờ đã hoàn toàn bị Lâm Dịch đè xuống.

Trong lòng thiên tài chung quy là có sự kiêu căng, đây cũng là một nguyên nhân đến bây giờ Lâm Dịch bị Lang Sa nhớ kỹ nhất.

Thời gian ban đầu ở học viện Tông Phạm, Lang Sa không chỉ mạnh hơn Lâm Dịch một bậc. Nhưng mà đến thời gian Ma Nguyên Động Quật, hắn đã hoàn toàn ngang hàng với Lang Sa. Càng về sau, thậm chí bởi vì liên quan đến lĩnh vực dị năng, càng trở thành chủ lực trong toàn bộ đoàn người...Bình thường Lang Sa trầm mặc ít nói, nhưng trên thực tế trong lòng của nàng cũng không bình tĩnh được. Nhưng không có cách nào, đối phương là lĩnh vực dị năng giả, trời sinh chính là cường giả trong cường giả rồi. Tuy rằng Lang Sa có thể thông suốt nghĩ ra, nhưng tên Lâm Dịch này, lại càng bị nàng nhớ kỹ.

Nhưng mà tới lần thứ hai gặp mặt. Đối phương rõ ràng đã là cường giả Đại Tinh Vị, hắn hoàn toàn đem mình đẩy xuống dưới...Trong lòng Lang Sa cảm thấy hụt hẫng, cũng là chuyện bình thường thôi.

Trong mắt Lang Sa hiện lên vẻ cô đơn, cũng khó có thể tránh được con mắt của Lâm Dịch. Lâm Dịch hơi suy nghĩ một chút, liền có thể đoán ra suy nghĩ của đối phương. Chỉ là, hắn không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể giả cười giả không biết nói:

- Nếu tiểu thư Lang Sa tin, như vậy cũng nên biết mục đích của ta tới nơi này rồi chứ? Là ta gây ra đại họa, không có lý do gì để Lang Sa phải chịu khổ. Sở dĩ ta giết chết Hàn Thế, cũng đã đến nơi này...Lang Sa tiểu thư và ta đi ra ngoài chứ?

Lang Sa nghe vậy cũng im lặng, đầu lông mày của nàng hơi nhíu lại, lập tức lắc đầu chậm rãi nói:

- Ta không thể rời đi.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, rồi cũng hiểu rõ ràng. Cũng là, hiện nay Lang Sa thân mang tội, nếu đột nhiên nàng rời đi. Có thể chạy thoát sự truy sát của Cổ Thuật hay không là một chuyện...Chỉ sợ tộc người của nàng, cũng sẽ vì vậy mà bị đả kích sao?

Chỉ là trong thời gian ngắn. Lâm Dịch đã có thể cảm giác được quan hệ của dòng chính và phân hệ trong lúc này đang rất hỗn loạn. Hiện tại chính là dòng chính đang thiếu một cái cớ. Chỉ sợ trong lòng Hàn Vạn cũng mong chờ Lang Sa chạy trốn thôi? Bởi vì chỉ cần Lang Sa chạy trốn, lập tức hắn sẽ mượn cớ như vậy. Sở dĩ Lang Sa không có bị phong ấn sức mạnh, chỉ đem nàng nhốt ở nơi dễ dàng có thể đột phá Thạch Lao đi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch sờ sờ mũi có phần khó xử...Hắn ghét nhất là loại đấm đá nhau tính toán qua tính toán lại. Nửa ngày rồi buồn bực nhún vai nói:

- Nếu như vậy...Vậy ngươi chỉ có thể chờ thêm vài ngãy nữa rồi.

- Hả?

Lang Sa sửng sốt một chút, lập tức cũng nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- Ngươi nói là ngươi muốn...

Nói ra đến đây, thần sắc của nàng hơi có chút thay đổi nói:

- Không phải là ngươi muốn đi giết Hàn Vạn đấy chứ?

Trong giọng nói của Lang Sa có chút không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Tuy rằng nàng có thể cảm giác được chính xác là thực lực của Lâm Dịch đã ngoài tầng thứ Đại Tinh Vị. Nhưng thực sự nàng không thừa nhận hắn có thể giết chết được Hàn Vạn đã đạt được trên Đại Tinh Vị hơn một vạn năm.

Lâm Dịch khẽ cười một chút. Thân thể lập tức uốn éo, dáng dấp lần thứ hai biến thành Hàn Thế. Sau đó nhìn Lang Sa chớp mắt nói:

- Việc này...Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Vừa nói hắn vừa thay đổi hình dạng. Vừa đi vừa nói:

- Đợi mấy ngày nữa nhé. Mấy ngày sau ta sẽ trở lại dẫn ngươi đi ra ngoài.

Môi anh đào của Lang Sa khẽ mở. Nhìn bóng lưng của Lâm Dịch nghĩ muốn nói gì. Nhưng còn chưa kịp nói, Lâm Dịch đã đi xa rồi. Lang Sa chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng, nhìn bóng lưng Lâm Dịch rời đi. Trong lúc này còn không biết muốn nói cái gì.

Thạch Tính trưởng lão rất thức thời, lúc vừa rời khỏi trong phòng giam Lang Sa, phải đi rất xa mới đứng ở đâu chờ. Chính là sợ Lâm Dịch hoài nghi hắn nghe trộm, tuy rằng Thạch Tính trưởng lão cũng không cho rằng cuộc nói chuyện giữa Lâm Dịch và Lang Sa có cái gì là bí mật. Nhưng hắn có lý do tin tưởng, Hàn thiếu gia này tuyệt đối sẽ không thích trong thời gian hắn và tiểu mỹ nhân ở bên nhau còn có một đôi lỗ tai nghe ở xung quanh. Sở dĩ, hắn thấy cuộc nói chuyện của Lâm Dịch và Lang Sa trong phòng giam, là không có chút nào cảm kích.

Rất xa thấy Lâm Dịch đi ra, bộ dạng mặt mày có chút u ám và tức giận. Trong lòng Thạch Tính trưởng lão lộp bộp một chút, có chút nhấp nhô lên. Nhưng thấy người bên kia đã đi tới, trên mặt hắn cũng phải nhăn mặt cười nịnh hót miễn cưỡng, nghênh đón.

- Thiếu, thiếu gia...

Thạch Tính trưởng lão có chút lận đận, ai biết là tức giận hay vui mừng, có thể vì ở chỗ Lang Sa mà trút giận lên trên người mình? Phải biết rằng...Đối phương tuy là một người ngu ngốc, nhưng hắn cũng là cường giả Hạ Tinh Vị trung giai đấy. Dù hắn cũng là Trung Tinh Vị hạ giai. Nhưng lại không có một chút công pháp nào, khó có thể so sánh được với đối phương.

Thạch Tính trưởng lão chỉ có thể âm thầm cầu nguyện. Đối phương không nên trút hết giận dữ lên đầu mình.

Bộ dạng tâm tình Lâm Dịch dường như là không tốt lắm, cả giận gừ một tiếng cuối cùng trả lời Thạch Tính trưởng lão nói, trên nét mặt còn mang theo vài phần hối hận.

Thạch Tính trưởng lão thấy đối phương dường như không có muốn trút giận lên đầu mình, mới thờ dài một hơi. Nhưng thấy mặt đối phương kéo dài, tâm trạng có chút không ổn, rồi lại có vài phần hả hê một chút.

Nghĩ Lang Sa kia là ai? Kỳ tài ngút trời, là một thiếu nữ thiên tài của Cổ Thuật trong cả vạn năm qua. Không nói đến dòng chính dòng phụ ở Cổ Thuật, chỉ luận tài năng thôi thì Hàn Thế căn bản tư cách xách giày Lang Sa cũng không có. Hôm nay tuy rằng Hàn Thế giậu đổ bình leo, nhưng nghĩ đến sự kiêu ngạo của Lang Sa, tuyệt đối sẽ không có chút hòa nhã nào với Hàn thiếu gia rồi? Cũng khó trách đối phương thẹn quá thành giận rồi.

Nghĩ tới đây, cũng âm thầm buồn cười.

Dường như Lâm Dịch không có phát hiện vẻ mặt thay đổi của Thạch Tính trưởng lão phía sau, trên đường đi ra ngoài một vẻ mặt u ám vô cùng. Lúc đi ra ngoài Thạch Lao, những hộ vệ xung quanh toàn bộ đều bị giật mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cứ mở mắt nhìn chằm chằm hai ngươi rời đi như vậy.

Ở trên đường đi, trong lòng Thạch Tính trưởng lão cũng đã thầm toan tính...Nếu như tên thiếu gia này đi tới trước mặt Nhị trưởng lão mà vẫn mang bộ dạng tức giận như vậy. Chỉ sợ sự việc sẽ có chút không ổn, tuy rằng không phải người phe phái Lang Sa, nhưng mà Thạch Tính trưởng lão cũng không muốn bởi vì như vậy mà để Lang Sa một lần nữa bị làm khó dễ.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất lúc này là...Vị thiếu gia này nếu vẫn mang vẻ mặt như vậy, chính mình đi theo bên người hắn, cũng không thể chịu nổi.

Nghĩ đến đây, Thạch Tính trưởng lão chạy đến bên cạnh người Lâm Dịch, nói cẩn thận từng li từng tí:

- Thiếu gia, người...Người còn đang tức giận sao?

Ánh mắt Lâm Dịch chợt lóe lên, nhất thời nhìn về phía Thạch Tính trưởng lão, dường như sẽ biểu đạt thẹn quá thành giận.

Thạch Tính trưởng lão kia càng hoảng sợ lập tức nói liên tục:

- Thật sự thiếu gia không cần vì thế mà tức giận nha! Suy nghĩ một chút, vì sao Lang Sa hấp dẫn thiếu gia? Chính là bởi vì nàng thanh cao không gì sánh được, dáng dấp thánh thiện rồi? Người con gái như vậy, lúc chinh phục mới chính là vui vẻ! Độ khó khi chinh phục càng lớn, vui vẻ cũng lại càng lớn! Vài ngày nữa, Lang Sa này cao ngạo như thế nào, cũng sẽ bị thiếu gia đưa lên giường chứ? Đến lúc đó...Hắc hắc...

Tim Thạch Tính trưởng lão đập nhanh, dáng tươi cười lộ ra một người đàn ông hiểu biết. Mà Lâm Dịch cũng có chút suy nghĩ lộ ra vài phần vừa ý, vẻ mặt lập tức cũng bừng tỉnh ngộ ra. Sau đó nhìn về phía Thạch Tính trưởng lão, khóe miệng Lâm Dịch mang theo một tia tươi cười chờ mong nói:

- Nói không sai...Nói không sai! Ha ha...

Nói đến đây, hắn hơi ngẩng đầu, nét mặt khóe miệng lộ ra vẻ chờ mong, trong ánh mắt tràn đầy dâm quang:

- Lang Sa...Hắc hắc, vài ngày nữa, cho ngươi nhìn...Đến cuối cùng ngươi cao ngạo, hay ta cao ngạo!...Nói lẩm bẩm...

Thạch Tính trưởng lão thở dài một hơi...Xem ra, trong lòng đối phương đã phấn chấn lên.

Quả nhiên, thân thể Lâm Dịch thẳng đứng rồi, vẻ mặt thay đổi có chút kiêu căng và đắc ý. Thạch Tính trưởng lão ở bên cạnh nhìn cũng âm thầm coi thường. Đột nhiên Lâm Dịch nói:

- Thạch trưởng lão, chúng ta đi đến Điển Tàng Các một chút chứ.

Lần đầu tiên được Lâm Dịch gọi, nét mặt Thạch Tính trưởng lão có chút nửa mừng nửa lo, lập tức nói:

- Thiếu gia gọi tiểu nhân là Thạch Tính là được rồi. Chỉ là...

Thạch Tính hơi có chút do dự nói:

- Điển Tàng Các là khu vực trọng điểm tại Cổ Thuật. Không được sự cho phép của mấy vị đại trưởng lão, là không thể tiến vào được.

Lâm Dịch biến sắc, cả giận nói:

- Ta cũng không được sao?

Lập tức sắc mặt Thạch Tính đau khổ, thầm nghĩ, nếu như không phải ngươi có phụ thân tốt, ngươi chỉ được xem là một rễ cây thông? Còn đòi tiến vào Điển Tàng Các...

Nhưng tuy rằng là nghĩ như vậy, Thạch Tính có thêm trăm lá gan, hắn cũng không dám nói như vậy. Con ngươi xoay động, sau đó nói:

- Cũng không phải không được...Chỉ cần thiếu gia tìm Nhị trưởng lão xin giấy chứng nhận, việc kia có thể tự nhiên rồi. Nhị trưởng lão thương yêu thiếu gia, nghĩ đến rõ ràng đi vào căn cứ Điển Tàng Các thật sự, có thể nhẹ nhàng đi vào sao?

Lâm Dịch nghe vậy trong lòng hiểu rõ, nhưng biểu hiện ra lại không phục điềm nhiên nói:

- Ta vẫn cứ muốn như này đi vào! Để ta xem, có ái dám ngăn cản ta?

Nếu muốn giả bộ, thì tự nhiên phải giả bộ giống một chút...Trong lòng Lâm Dịch nghĩ âm thầm buồn cười.

Thạch Tính cũng không biết trong lòng Lâm Dịch đang suy nghĩ cái gì. Vừa nhìn dáng dấp này của Lâm Dịch, nhất thời khẩn trương lên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phải biết rằng, Điển Tàng Các này là trọng địa trong Cổ Thuật, trông coi nơi này toàn bộ đều là trưởng lão đã ngoài Đại Tinh Vị thay phiên phụ trách. Trung Tinh Vị cường giả không dám làm gì Hàn Thế, còn lý giải được. Thế nhưng Đại Tinh Vị trưởng lão đã không còn giống như vậy. Dù là giết Hàn Thế, chỉ cần một mực chắc chắn đối phương chính là muốn cưỡng ép tiến nhập Điển Tàng Các. Cho dù phụ thân hắn là nhị trưởng lão, cũng tuyệt đối không có bất kỳ điều gì để nói.

Nếu như thật muốn như thế...vậy cái mạng nhỏ của mình cũng không xong rồi?

Trong lòng thầm mắng tên thiếu gia ngu ngốc, đáng chết này, Thạch Tính cũng ráng khuyên giải nói:

- Thiếu gia, ngài cũng đừng xung động a...Ngài nghĩ lại xem, tiến nhập Điển Tàng Các cũng phải qua phòng của nhị trưởng lão, đến lúc đó đi vào lấy một vài chứng cứ, cũng không mất bao nhiêu thời gian phải không? Hà tất phải đối chọi cùng những lão già cứng đầu này?

Bề ngoài Lâm Dịch hơi chút biểu hiện động tâm, nhưng lại kéo bộ dáng không chịu mất sĩ diện. Thạch Tính cũng là cơ linh, nhất thời vội vàng nói:

- Đương nhiên, đây cũng không phải nói thiếu gia e sợ những tên kia, chỉ là lười cùng bọn chúng tính toán mà thôi, phải không? So bì với bọn họ đó là thêm chuyện a?

Thạch Tính đang lúc nói mấy câu này, chỉ có thể cười khổ cầu khẩn mình nói không có bị người khác nghe được.

Lâm Dịch lúc này mới tựa hồ do dự một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng nói:

- Nói cũng đúng, hà tất cùng bọn họ tính toán? Ừm, Thạch Tính, chúng ta đi!

Trái tim Thạch Tính lại buông lỏng xuống, nhưng đồng thời cũng âm thầm cười khổ.