Chung Cực Truyền Thừa

Chương 367: Vũ kỹ chi uy




Trong thời gian ngày hôm nay, hắn từ đệ nhất chuyển luyện tới đệ tam chuyển, hôm nay, đệ tam chuyển chưa hoàn thành, nhưng hắn cũng cảm nhận thấy cường độ thân thể của mình đã được đề cao không ít.

- Tu luyện Cửu Chuyển Tử Kim Thân quả nhiên vô cùng thần kỳ! Phương pháp tu hành của cổ võ giả đúng là quá lợi hại...Xem ra, sau khi hoàn thành đệ tam chuyển, cường độ thân thể có thể đạt tới Trung Tinh Vị Thượng Giai, đệ tứ chuyển, mới có thể đạt tới trình độ Đại Tinh Vị a? Ai, đáng tiếc là không có công pháp sau đệ tứ chuyển...

Lâm Dịch nghĩ tới đây, lập tức có cảm giác rất đáng tiếc, xem ra, cũng chỉ có đạt tới đệ ngũ chuyển thì cường độ thân thể mới đạt tới Đại Tinh Vị a, đúng là không phải khoác lác, nhưng bảo hắn đi Cổ thuật trộm sách...Hắn không có khả năng làm.

- Tính toán, sau này hãy nói, nếu có cơ hội lấy được đó mới là tốt nhất...Nếu như không chiếm được cũng không có sao, chỉ cần đạt tới đệ tử chuyển, năng lượng chi nguyên của thú văn, cũng có thể thao tứng được chút thời gian a?

Đột nhiên Lâm Dịch nhớ tới nguyên nhân trọng yếu nhất khi mình quyết định Luyện Thể, lập tức mang tia tiếc hận trong lòng vứt bỏ đo. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Cứ như vậy, sinh hoạt tu hành của Lâm Dịch cứ tiếp tục, đương nhiên, thời gian tu hành Cửu Chuyển Tử Kim Thân chỉ có một giờ vào buổi sáng, một giờ vào buổi trưa và một giờ vào buổi tối mà thôi, thời gian khác, Lâm Dịch đang nghiên cứu cái gọi là Huyền Băng Trảm kia.

Rất hiển nhiên, cũng giống như Cửu Chuyển Tử Kim Thân, Huyền Băng Trảm cũng là vũ kỹ do cổ võ giả lưu lại, có tổng cộng chín thức, nhưng trong quyển sách này, cũng chỉ có bốn chiêu có uy lực nhỏ nhất, uy lực của năm chiêu phía sau, lại không có, chuyện này cũng làm cho Lâm Dịch buồn khổ một hồi.

Lâm Dịch buồn khổ cũng không phải là không có đạo lý.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn đối với đao chiêu này không có ôm quá nhiều hi vọng, suy nghĩ một chút, một gã cường giả Đại Tinh Vị Thượng Giai, động một cái đã có thể công kích trong phạm vi hai ba dặm, một đao chiêu có thể làm được cái gì chứ?

Nhưng khi Lâm Dịch tu hành đao thứ nhất, sau đó cùng Lâm Cường thử chiêu thì hắn mới biết...Hắn sai rồi, hơn nữa rất không hợp thói thường...

Thời điểm Lâm Dịch học xong chiêu thứ nhất của Huyền Băng Trảm, mặc dù Huyền Băng Trảm là vũ kỹ, nhưng bên trong lại ẩn chứa phương thức vận công vô cùng tinh diệu, trước đây Lâm Dịch chưa từng tiếp xúc qua, đương nhiên cũng có chút tò mò, lập tức kéo phụ thân đi so chiêu, thử uy lực của chiêu vũ kỹ này có lợi hại hay không.

Lâm Cường thấy Lâm Dịch muốn thí chiêu, bản thân của hắn cũng muốn nhìn một chút xem đao chiêu có phương thức vận hành năng lượng đặc thù có uy lực như thế nào, cho nên đáp ứng ngay lập tức.

Hai người cùng bay đi ra ngoài, tìm một cánh rừng rậm cách sơn cốc mấy trăm dặm, bắt đầu so chiêu.

Mà một chiêu này, làm cho Lâm Dịch buồn khổ...

Phải biết rằng, hôm nay, năng lượng màu vàng của Lâm Cường đã đại thành, uy lực của nó cũng không phải Lâm Dịch trực tiếp hấp thu năng lượng thiên địa có khả năng chống lại được, nhưng mà, thời điểm hai người hạ thấp lực lượng xuống trình độ Đại Tinh Vị Hạ Cấp...Trừ phi Lâm Cường tránh nhanh, nếu không, sẽ bị thiệt thòi lớn.

Lâm Cường sử dụng năng lượng chất lỏng màu vàng được áp súc, Lâm Dịch thì dựa vào phương thức vận công của đao chiêu thứ nhất, Lâm Cường vung tay lên, mà đạo năng lượng màu vàng kia mang theo uy thế vô cùng lớn đánh về phía hắn, không gian phía trên hắn vặn vẹo, thậm chí còn xuất hiện vết rách không gian nữa. Lâm Dịch xem xét, cảm thấy có chút bồn chồn...Đều là năng lượng cấp Đại Tinh Vị Hạ Giai, nhưng năng lượng màu vàng lại mạnh hơn năng lượng của hắn. Nhìn thấy uy thế mạnh mẽ này, hắn nhịn không được muốn tránh ra.

Nhưng cuối cùng hắn ôm tâm tính thử một lần, tiện tay chém một đao về phía cổ năng lượng màu vang đang bay tới.

Đao mang trong tay của Lâm Dịch lóe lên, lập tức có một cổ hào quang màu xanh da trời từ đao phát ra, đánh về phía cổ năng lượng màu vàng, nhưng chỉ nhìn từ bề ngoài, cổ hào quang này không có chút đặc thù nào, không thấy không gian chung quanh có chút vặn vẹo nào, cũng không sinh ra vết rách không gian, nhưng tốc độ của nó đúng là quá nhanh, cổ hào quang màu xanh da trời của Lâm Dịch thoáng một cái đã đâm vào cổ năng lượng màu vàng, sau một đao, hắn nhanh chóng thoái lui, nhưng trong ánh mắt mang theo một tia chờ mong...Dù sao, sự thần kỳ của Cửu Chuyển Tử Kim Thân hắn đã nhìn thấy, đương nhiên hi vọng Huyền Băng Trảm không làm cho mình bị thất vọng mới tốt.

Quả nhiên, hắn không có thất vọng, chỉ thấy cổ hào quang màu xanh da trời không chút thu hút kia, va chạm với năng lượng màu vàng một cái, tình huống bị đánh tản ra trong tưởng tượng không có xuất hiện, nhưng hiển nhiên, cổ năng lượng màu xanh da trời không sánh bằng cổ năng lượng màu vàng, mặc dù không có tán loạn, nhưng từ chỗ va chạm, nó lao thẳng về phía sau vài chục mét, năng lượng cuồng bạo không chịu nổi, lập tức nổ ầm ầm.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang thật lớn, cổ hào quang này và năng lượng màu vàng đồng thời nổ tung, địa phương hai cỗ năng lượng này va chạm với nhau, lập tức phát ra vô số điện quang màu vàng và anh, bay lốm đốm như sao trời.

Lâm Cường nhìn thấy, con mắt sáng ngời, vừa muốn nói chuyện, nhưng lập tức biến sắc, thân hình nhoáng một cái, xuất hiện trên không trung mấy trăm thước, một màn kinh người xuất hiện, hai đạo quang mang màu vàng và màu xanh tiếp xúc với nhau, năng lượng màu vàng tự tản ra, nhưng năng lượng màu xanh, vẫn còn âm thanh răng rắc, cứ như vậy mà lan tràn ra, nhưng qua một lát sau, phạm vi mấy cây số của rừng cây dưới chân, hoàn toàn ngưng kết thành một khu vực bị đóng băng màu xanh da trời!

Lúc ấy Lâm Dịch và Lâm Cường nhìn nhau, sắc mặt đại biến, nhưng sau đó, Lâm Dịch lại xuất hiện biểu tình vui mừng!

Phải biết rằng, Băng hệ dị năng, tuy cũng được coi là năng lượng của Thủy hệ, nhưng khống chế nó rất khó, mặc dù tất cả Thủy hệ dị năng đều có thể sử dụng Băng Hệ dị năng, nhưng phạm vi nhỏ tới mức đáng thương, hơn nữa, đối chiến với cường giả ngang cấp, cơ hồ không có có tác dụng gì.

Nhưng sau khi Lâm Cường đụng vào một cái cây bị đóng băng, sắc mặt của hắn vô cùng kinh hãi, bởi vì một cỗ lực lượng băng hàn tới cực điểm, thậm chí có cảm giác như bị một đoàn lửa nóng đang thiêu đốt ngón tay, hắn nhanh chóng thu tay lại...Sắc mặt khiếp sợ!

Phải biết rằng, vừa rồi Lâm Dịch không có sử dụng dị năng a! Nhưng đây chỉ là vũ kỹ hết sức bình thường, không ngờ còn ẩn chứa công kích thuộc tính?

Lâm Cường không nghĩ ra, nhưng lúc này Lâm Dịch mới suy nghĩ cẩn thận.

Xem một chiêu kia là do hào quang màu xanh da trời phát ra, uy lực của nó hoàn toàn tương xứng với cổ năng lượng màu vàng của Lâm Cường, nhưng điểm khác biệt chính là công kích thuộc tính.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng sau khi Lâm Dịch nhìn thấy uy lực mạnh mẽ của đao chiêu, đương nhiên muốn dốc lòng tu hành, thời điểm không hiểu thì phải tự tiến hành phân tích, thông qua phân tích của hắn, đã có kết luận một cách đại khái.

Sau khi năng lượng vận hành trong cơ thể, đi qua một số kinh mạch nhất định, trên bề mặt của năng lượng sẽ ẩn chứa một ít thuộc tính, hơn nữa, trình độ ngưng thực của cổ năng lượng này, đương nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người...Tuy không có biện pháp so sánh với cổ năng lượng màu vàng, nhưng ít nhất khi vừa va chạm không có vỡ nát ra, phải biết rằng, trước kia, khi Lâm Dịch và Lâm Cường giao thủ với nhau, thời điểm dùng năng lượng ở trình độ Đại Tinh Vị Hạ Giai, năng lượng màu vàng của Lâm Cường đối chiến với năng lượng của Lâm Dịch, năng lượng của Lâm Dịch sẽ tán loạn khi vừa mới va chạm.

Điều này nói lên cái gì? Sắc mặt của Lâm Dịch hưng phấn tới mức đỏ lên...Cái này có ý nghĩa, cho dù năng lượng màu vàng của hắn không có đại thành, nhưng về cường độ đã có thể tiếp cận đại thành, như vậy, thực lực của hắn, cơ hồ tăng lên gấp mấy lần.

Lâm Dịch có thể cảm nhận rõ ràng về năng lượng ẩn chứa trong đao chiêu, đồng thời cũng cực kỳ nội liễm, nhìn nó không có bộc phát chỉ là hiệu quả lừa gạt địch thủ, nhưng sau khi bộc phát, uy năng mạnh mẽ, vượt qua suy nghĩ của hắn.

Chỉ một đao chiêu, tổng hợp thực lực của Lâm Dịch, lập tức áp đảo Lâm Cường một đầu...Mà phương thức tu hành của võ giả thời Thượng Cổ, hắn càng thêm chờ mong, thậm chí hắn có chút suy nghĩ phải đi tới Cổ thuật trộm bí tịch, nhìn xem bên trong có những vũ kỹ khác lợi hại hơn hay không.

Gần đây, năng lực điều khiển năng lượng tự động rất không tệ, nghĩ tới mình và người nhà hiện giờ gặp phải nguy cơ, hắn lập tức bỏ qua ý niệm này trong đầu.

Cứ như vậy, Lâm Dịch vô cùng nhiệt tình vùi đầu vào tu hành Cửu Chuyển Tử Kim Thân và Huyền Băng Trảm, bất tri bất giác, thời gian nhanh chóng trôi qua...

- Đại trưởng lão, hơn hai mươi năm qua, khoảng cách Cực Trú Hàn Viên mở ra chưa đủ năm mươi năm, nhưng vật đó còn chưa tới tay, làm sao bây giờ?

Thanh niên âm nhu mà tuấn mỹ đang biểu lộ ra thần sắc âm trầm không hợp với gương mặt của hắn, trầm giọng hỏi. Ở bên cạnh hắn, là một gã trung niên nhân ngồi ngây ngắn, người này thân cao hơn hai mét, cực kỳ khôi ngô, gương mặt hình chữ quốc kiên cường, lộ ra khí thế uy nghiêm, khí thế này chỉ có những người ngồi ở địa vị cao lâu ngày mới có thể bồi dưỡng mà thành, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Ngồi ở bên cạnh trung niên nhân, là một nữ tử tuyệt mỹ nhưng lãnh diễm tới cực điểm, nàng có mái tóc dài màu hỏa hồng, mềm mại phủ sau ót, một đôi tay thon dài tuyệt mỹ nâng chén trà lên uống một ngụm, chén trà vẫn còn bốc khói nghi ngút, nhưng nữ tử này không thèm để ý tới, trên gương mặt lạnh như băng xuất hiện nét tán thưởng khó có được, tâm của nàng cũng không phải ở đây, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.

Sau khi trung niên nhân nghe được lời này của thanh niên âm nhu, thần sắc cũng âm trầm xuống, hừ lạnh nói:

- Tên Lâm Cường và Lâm Dịch đều cực kỳ giảo hoạt, những năm này căn bản không nắm giữa một chút hành tung của bọn chúng, đại lục to lớn như thế, muốn tìm được bọn chúng nào phải dễ dàng? Thế lực bên ngoài của tổ chức, hiện giờ đang chia nhau tìm kiếm tung tích của Lâm Cường và Lâm Dịch, nhưng hai mươi năm nay không có chút tin tức nào, còn có thể làm sao?

Nói tới câu cuối cùng, lại có một tia nộ khí, đương nhiên là nhớ tới cảnh Lâm Cường, Lâm Dịch ở trước mắt của bọn họ cứu người, nhớ mãi không quên, đã trôi qua nhiều năm như thế, có lúc nào hắn không quên đâu?

Thanh nhiên âm nhu nghe vậy nhíu mày, lập tức nói ra:

- Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua? Cực Trú Hàn Viên sắp mở ra, Thủy Ngưng phản bội mà đi, vật này không lấy tới tay...Đợi đến lúc hàn viên mở ra chính thức...Chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn người Cổ Thuật và Cổ Văn đi tranh đoạt vài danh ngạch kia?

- Đương nhiên không thể cứ như vậy được!

Trung niên nhân nghe xong hừ lạnh, trong mắt lóe ra hàn mang, nói:

- Vài danh ngạch kia Cổ Năng chúng ta nhất định phải có! Hừ, ta đã liên hệ Thiên Sát, dùng mạng lưới tính báo của bọn họ, có lẽ rất nhanh sẽ tìm được bọn chúng.

- Thiên Sát?

Thanh niên âm nhu có chút nhíu mày, nói:

- Hình như đây là thế lực phản đồ của các truyền thừa trước kia mà?

Trung niên nhân gật đầu, nhìn về phía thanh niên âm nhu, nói:

- Không nên xem thường những tên này, những năm gần đây, tuy tam đại truyền thừa có dây mơ rễ má với thế lực khắp nơi trên đại lục, nhưng cũng không có tinh lực chăm sóc, mặc dù có, nhưng cũng không lớn, mà thế lực phản đồ này, kiến tạo thế lực ở khắp nơi trên đại lục, khách quan mà nói, tình báo của bọn họ chuẩn xác hơn chúng ta đấy.

Thanh niên âm nhu nghe vậy liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Trung niên nhân suy nghĩ một chút, nói:

- Chuyện này trước tiên không cần lo, thời gian Cực Trú Hàn Viên mở ra đã tiến vào thời gian đếm ngược, ngươi nên đi tu hành đi, để cho Mộc Thanh, Vân Loan tiếp quản công việc, tu hành thời gian dài như thế, mấy món đồ đạt được trong Cực Trú Hàn Viên lần trước, có lẽ đã hoàn toàn nắm giữ. Chuyện này, cứ giao cho bọn họ xử lý.

Trong lòng thanh niên âm nhu xiết chặt, có chút không cam lòng, nói:

- Không được, tên Lâm Dịch kia ta phải tự tay giết hắn! Các ngươi cứ tìm, sau khi có tin tức, ta sẽ tự mình ra tay.

Ánh mắt của trung niên nhân lạnh lẽo, nhìn về phía thanh niên âm nhu, lạnh lùng nói:

- Ta thật sự không rõ, ngươi làm vậy là có ý gì? Ta biết rõ ngươi muốn đạt được Sinh Linh Quả, nhưng nguy hiểm trong Cực Trú Hàn Viên không cần ta nói ngươi cũng biết chứ? Tuy ngươi có thứ thần khí hộ thể, nhưng ta hi vọng ngươi trong khoảng thời gian này, thành thành thật thật tu hành thì hơn, miễn cho tới lúc đó bị chết!

- Ngươi, ngươi biết?

Thanh niên âm nhu nghe vậy liền chấn động, thốt ra, nhưng nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía nữ tử lãnh diễm, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Khó, chẳng lẽ...

- Đúng vậy, đứng như ngươi suy nghĩ, năm đó Khoa Lâm Na có được Sinh Linh Quả, cho nên mục đích của ngươi chúng ta biết rõ.

Không đợi thanh niên âm như nói xong, trung niên nhân đã mở miệng chen ngang lời của hắn.

Sắc mặt của thanh niên âm nhu không ngừng biến ảo, cuối cùng có chút không cam lòng cúi đầu, nói:

- Ta đi đây.

Nói xong, cũng không đợi trung niên nhân nói cái gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài, sau khi thấy thanh niên âm nhu rời đi trong chốc lát, trên mặt của trung niên nhân xuất hiện nụ cười lạnh, đây là một nụ cười trào phúng.

- Nhìn bộ dáng của Lâm Dịch, có lẽ chưa hiểu hết trình độ trân quý của Sinh Linh Quả, nếu quả thật cho ngươi khôi phục thân thể, làm sao để cho người ta đuổi chạy như vịt chứ? Hừ, người như Mộc Nhu, cũng vọng tưởng đạt được Sinh Linh Quả?

Trung niên nhân cười lạnh nói.

Nữ tử lãnh diễm ở bên cạnh hắn hình như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại liếc nhìn hắn, mở miệng nói:

- Ngươi đã tìm được nơi hạ lạc của bọn chúng chưa?

Trung niên nhân nghe xong quay đầu nhìn về phía nữ tử lãnh diễm, lộ ra nụ cười khẽ, nói: