Chung Cực Truyền Thừa

Chương 334: Phát hiện




Lâm Dịch gật đầu, tốc độ không giảm chút nào.

Lại vượt qua một hành lang, chỉ cần đi thông thêm một hành lang nữa thì hai người Lâm Dịch có thể gặp được thang lầu kia. Thế nhưng chính vào lúc này, đột nhiên cánh cửa cách phía trước Lâm Dịch không xa đột nhiên mở, một người trong đó bước ra ngoài.

- Không tốt.

Lâm Dịch lập tức ngưng mắt, cùng lúc đó hắn quyết định thật nhanh, năng lượng trong cơ thể thoáng bạo phát ầm ầm, thân thể giống như mũi tên bay thẳng tới bên cạnh bóng người vừa mở cửa kia.

Người nọ căn bản cũng không nghĩ vừa ra khỏi cửa đã gặp nguy hiểm. Thế cho nên trên mặt hắn còn lộ thần sắc kinh ngạc, sau đó hắn lập tức phản ứng lại, một tầng kim mang lập lòe phát ra, một bức tường kim loại trống rỗng xuất hiện trước hai người. Cùng lúc đó thân thể của hắn lập tức lui về phía sau, ý muốn thoát ly khỏi công kích của đối phương.

Nhưng Lâm Dịch há có thể để cho hắn toại nguyện? Từ lúc hắn ngạc nhiên đã bị mất đi tiên cơ, chỉ thấy đôi mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng huyết sắc, cùng lúc đó tay phải nhàn rỗi trực tiếp nắm lại đánh về phía trước. Cả không gian bỗng nhiên vặn vẹo xoay tròn ầm ầm đánh trúng bức tường kim loại kia. Bức tường kim loại dày nửa mét bị sụp đổ trong khoảnh khắc, dư thế của nắm đấm Lâm Dịch vẫn không bị ngăn cản mảy may tiếp tục lao tới.

- Cái gì?

Sắc mặt người nọ biến đổi. Hắn vội và vung hai tay chắn trước người, quang mang kim sắc lại lóe lên. Nắm đấm của Lâm Dịch ầm ầm đánh trúng cánh tay hắn.

- Bồng.

Một tiếng vang trầm đục thật lớn, cánh tay người nọ trực tiếp bị nát bấy, hắn phun một ngụm máu lên không trung, thân thể bay vèo ra bên ngoài rơi bịch xuống...sống chết không rõ. Còn Lâm Dịch vẫn không ngừng lại chút nào, hắn huy động lực lượng cường đại trực tiếp tiến lên.

Chuyện này nghe rất dài nhưng trên thực tế chỉ là trong một cái nháy mắt...Từ lúc năng lượng của Lâm Dịch bạo tung đánh lui đối phương tuyệt đối chỉ mất hai giây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Rẽ thêm một lần nữa, thang lầu liền xuất hiện trước mắt. Lâm Dịch dù muốn hay không đều trực tiếp phi thân lên thang lầu, đi thẳng vào tầng thứ tám.

Mà Lâm Dịch mới ở tầng thứ tám một lúc thì đám người tầng bảy đã xông ra, mấy người lập tức xông tới gian phòng người nọ.

- Xảy ra chuyện gì?

Có người nghi hoặc hỏi, thế nhưng sau khi chứng kiến mảnh kim loại vỡ đầy đất cùng với cửa phòng mở toang. Sắc mặt cả đám đều biến đổi chạy vào gian phòng người kia.

Chỉ thấy trong gian phòng có một người đã hoàn toàn hôn mê trên mặt đất. Vách tường phía sau hắn dường như bị vật nặng đập lên dẫn đến lõm xuống, cả đám người biến sắc, lách mình đến bên người nọ.

- Y Đã, đã xảy ra chuyện gì?

Một người ngồi xổm xuống, nâng người hôn mê trên mặt đất lên, đồng thời điểm mấy cái vào trên thân thể hắn, lớn tiếng hỏi. Thế nhưng người tên Y Đa kia sắc mặt tái nhợt, máu tươi nhỏ giọt trên môi, đã hôn mê hoàn toàn.

- Để ta tới.

Một người hô lên, đồng thời quang mang thanh sắc lập lòe, một đạo ánh sáng màu xanh bao phủ lấy thân thể Y Đa. Y Đa lập tức biểu lộ ra mấy phần thống khổ, chẳng qua sau một lát liền miễn cưỡng mở mắt.

- Y Đa, đã xảy ra chuyện gì?

Cả đám người truy vấn.

- Vân...Vân Băng...Tám...Tầng tám...

Y Đa nỗ lực nói cho hết. Mọi người lập tức chấn động, hiểu rõ ý tứ của đối phương.

- Có người tiến vào đưa Vân Băng đi, mau thông tri cho mấy vị Đại trưởng lão.

Người đang nâng Y Đa kêu lên, những người khác hơi ngây người một chút cũng phản ứng lại, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

- Cho vài người đuổi theo. Một người đi thông tri cho các vị Đại trưởng lão.

Từng đạo thân ảnh vọt ra ngoài cửa, chỉ có một đạo thân ảnh vọt đi nơi khác, còn những người kia đều đi lên tầng tám.

- Khắc Lai Mễ, Y Đa giao cho ngươi.

Y Đa nói xong câu đó đã hôn mê, Lãm Trứ nâng hắn liền quay sang nói với người phát ra quang mang thanh sắc. Người nọ gật đầu, Lãm Trứ đặt vội Y Đa xuống đất, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa đi tới tầng tám.

Mà vào lúc này, Lâm Dịch và Vân Băng đã đứng trước cửa sổ tầng tám.

Không gian tầng tám vô cùng lớn, đương nhiên nhỏ hơn tầng một không ít thế nhưng tại đây rất quang đãng, không có bất kỳ kiến trúc nào. Khắp nơi xung quanh đều là cửa sổ, có thể xuyên qua cửa sổ để ra ngoài tiếp cận với năng lượng sáng bóng đang bao quanh thân tháp.

Lâm Dịch ôm chặt Vân Băng, hắn trực tiếp nhảy tới cửa sổ gần nhất, tay phải vung lên mở cửa sổ ra, lập tức một tia sáng trắng lóe lên, tinh thể năng lượng do Đại trưởng lão Thủy hệ cho hắn hiện trên tay. Hào quang phía bên ngoài tinh thể lập lòe, mà năng lượng bên ngoài cũng sinh cảm ứng kích động, Lâm Dịch khẩn trương chờ đợi. Hai mắt chăm chú nhìn chằm chặp vào trong năng lượng đang kích động kia

Hắn biết rõ hành tung của chính mình đã bị phát hiện. Việc hắn có thể làm duy nhất hiện giờ chính là cố gắng trốn thoát khỏi những người bên trong Cổ Năng đang đuổi theo hắn.

Chỉ khi ly khai khỏi phạm vị Cổ Năng thì hắn và mẫu thân mới được an toàn.

Trên mặt Vân Băng có chút ít phức tạp...người vừa bị đánh bay nàng cũng biết. Hắn tên là Y Đa, là một trưởng lão Kim hệ. Tuy rằng không phải cùng hệ thế nhưng đại bộ phận trưởng lão trong Cổ Năng nàng đều quen biết. Lâm Dịch vừa mới ra tay rất nặng...không biết Y Đa có việc gì không?

Nhưng Vân Băng vẫn không lên tiếng nói với Lâm Dịch cái gì. Dù sao dưới loại tình huống như vậy, Lâm Dịch ra tay là đúng. Mặc dù đối phương tuyệt đối không phải đối thủ của Lâm Dịch thế nhưng nếu Lâm Dịch không dùng năng lượng mạnh như thế, đối phương sẽ thấy hai người chính mình. Đến lúc đó hắn chỉ cần hô to một tiếng thì sẽ có cả đám người xông ra ngăn trở...chỉ trong khoảnh khắc là những cường giả cảnh giới Tinh vị đều có mặt đầy đủ.

Lúc đó, Vân Băng và Lâm Dịch sẽ gặp phiền toái rất lớn.

Cho nên khi Lâm Dịch ra tay, Vân Băng cũng không phải loại nữ nhân yếu đuối. Nếu không lúc trước nàng cũng sẽ không đi cùng với Lâm Cường. Chỉ là hạ thủ nặng tay với người trong Cổ Năng như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng nàng ít nhiều có chút áy náy, điều này có thể lý giải.

Rốt cục năng lượng bị kích động khai mở hoàn toàn lộ ra một vòng nhỏ. Quang mang trong mắt Lâm Dịch lóe lên, hắn không đợi lỗ hổng cố định hoàn toàn liền nắm eo Vân Băng nhảy vút ra ngoài.

Lúc này trên không trung chỗ bọn họ nhảy ra có rất nhiều tiểu hài tử đang cưỡi ma thú phi hành chơi đùa. Mà cách đó không xa có hai gã cường giả cảnh giới tinh vị đang quản lý.

Cảm ứng được thân tháp chấn động, hai gã cường giả cảnh giới tinh vị không khỏi hướng ánh mắt nhìn qua. Đến khi thấy Lâm Dịch và Vân Băng, cả hai không khỏi thoáng sững sờ một chút, ngay sau đó liền phản ứng lại.

- Vân Băng...

Một người hô lên, mà ngay vào lúc này, Lâm Dịch đột nhiên bại lộ, hóa thành một đạo bạch tuyến bay thẳng tới chân trời. Hai gã cường giả cảnh giới tinh vị lập tức sững sờ, cả hai đồng thời hóa thành hai đạo bạch mang ầm ầm đuổi theo sau.

Trên mặt đất, những người dân thường của Cổ Năng lộ ra biểu tình kinh ngạc, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn ba đạo bạch mang giữa không trung...