Chung Cực Truyền Thừa

Chương 104: Tiến về trước!




Học viện Tông Phạm, trong văn phòng của Tông Dương.

Ngụy Kiếm, Diệp Khai, Diệp Linh, Thu Hân, Sơn Lực, Phi Dương, sáu tên đạo sư lớp đặc biệt lúc này đang đứng trước bàn làm việc của Tông Dương.

Trên mặt Tông Dương mang theo dáng tươi cười, hiển nhiên tâm tình khá tốt, lập tức nói với mấy người:

- Tư cách thi đấu lần này, có thể thắng được thì thắng, không thể thẳng thì cũng không cần mang mạng mình đi cược làm gì, dù sao chúng ta đạt được không gian chi toản của con Chuột kia, đã có ba danh ngạch rồi, hết thảy lấy tánh mạng làm trọng, biết không?

Bọn người Ngụy Kiếm nhìn thoáng lẫn nhau, sau đó đều gật đầu cười. Tông Dương lúc này mới thoả mãn gật đầu nói:

- Như vậy các ngươi hiện giờ liền lên đường đi.

Lời của Tông Dương vừa rơi xuống, Diệp Linh đột nhiên mở miệng nói:

- Vậy còn Lang Sa...

Tông Dương cười cười nói:

- Yên tâm đi, đến lúc đó Lang Sa sẽ tới.

Diệp Linh lúc này mới nhẹ gật đầu, mấy người liền quay người đi ra ngoài.

Tông Dương cười đưa mắt nhìn mấy người sau khi rời khỏi, trong mắt nhịn không được lộ ra một vòng kích động...

- Lần này, cũng nói đến Tông Phạm ta rồi...

Nam Á hành tỉnh, khu dân cư Trương gia.

Thanh niên ưu nhã mà cao quý trước sau như một, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, ở phía sau hắn vẫn y nguyên đứng nữ tử tuyệt sắc có hình dáng cực kỳ đẹp đẽ, có khí chất cực kỳ u buồn kia, bên người, lại là thanh niên có vẻ mặt lãnh khốc.

Mà ở trước người bọn hắn, thì song song đứng thẳng bốn gã trung niên nam tử, những người này đều mặc cùng màu đen, biểu lộ đều lạnh như bằng, nhìn ra, những người này cũng không phải là nhân vật dễ trêu, bên ngoài cơ bắp trần trụi phản xạ ra quang mang màu cổ đồng, tương xứng với biểu lộ lạnh lùng trên mặt bọn hắn, tất cả đều có một cổ khí tức khắc nghiệt bưu hãn!

Mà ở phía trước những người này, Trương Thiên đang nói với thiếu niên gì đó.

- Tạp nhi, lần này tham gia tư cách thi đấu, coi như là một lần lịch lãm rèn luyện. Thua cũng không sao...Nhưng nhất định phải chú ý bảo vệ tốt bản thân mình, biết không?

Trương Thiên biểu lộ nghiêm túc dặn dò lấy, nhưng trong mắt cũng lộ ra thần sắc quan tâm.

Trương Tạp lúc này đã sớm phát triển thành một gã thiếu niên anh tuấn cường tráng, thân cao ngoài 1m8 lộ ra cực kỳ cao gầy, một đầu tóc dài màu đen phủ thẳng sau lưng hắn, dưới một đôi mày kiếm là một đôi tuấn mục như ánh sao.

Nghe được lời nói của Trương Thiên...Trương Tạp khẽ cười cười nói:

- Yên tâm đi gia gia, Tạp nhi biết rõ nên làm như thế nào.

Nhìn cháu trai ở trước mặt đã cao hơn mình một cái đầu, Trương Thiên vui mừng nhẹ gật đầu, sau đó vẫn có chút không yên lòng hô lên với thanh niên ưu nhã đứng đằng sau vài tên Chiến Sĩ lạnh lùng:

- An toàn của Vũ nhi, Tạp nhi liền giao cho ngươi rồi.

Thanh niên ưu nhã nghe vậy cười cười, gật đầu nói:

- Yên tâm đi.

Trương Thiên lúc này mới gật đầu nói:

- Vậy tốt, các ngươi lên đường đi.

Sau khi mọi người lĩnh mệnh, leo lên Hắc Vân Điểu ở một bên, có chút vỗ cánh, lập tức bay thẳng vào mây xanh!

Ngàn mét trên không trung, Hắc Vân Điểu rẽ mây phá sóng, cánh có chút run run, liền tiến lên khoảng cách phía trước mấy ngàn mét, nhanh như mũi tên!

Một tầng như màn hào quang màu xanh da trời bao phủ toàn bộ Hắc Vân Điểu vào trong, thoạt nhìn cực kỳ giống một quang cầu, tùy ý tiếng gió bên ngoài gào thét thế nào, người ngồi bên trong ngay cả chút gió cũng không cảm thấy.

Khải Hi nhìn phong cảnh bốn phía, cuối cùng lại nhịn không được hít một tiếng:

- Lĩnh Vực Dị Năng Giả...Quả nhiên rất cường đại!

Hắc Vân Điểu phi hành vốn cực kỳ vững vàng, ngồi ở trên lưng điểu, nếu như không cân nhắc đến tiếng gió gào thét bên tai, căn bản cũng không có chút cảm giác phi hành xóc nảy nào cả. Mà lúc này dưới sự bao phủ của thủy hệ lĩnh vực của Lâm Dịch, ngay cả tiếng gió cũng bị chặn ở bên ngoài. Ngồi trên lưng điểu, chỉ có thể nhìn một phiến mấy lớn không ngừng rút lui mà không có chút cảm giác nào không khỏe cả.

Không thể không nói lĩnh vực quả thật là một thứ phi thường kỳ diệu, không ai có thể nói ra nó đến cùng là như thế nào mà thành hình. Cường giả Thánh Giai bình thường tuy rằng cũng có thể chế tạo ra lĩnh vực đơn giản, nhưng so với lĩnh vực của Lĩnh Vực Dị Năng Giả lại là hoàn toàn khác nhau. Lĩnh Vực Dị Năng Giả ở trong lĩnh vực của mình, chính là thần! Trừ phi là tồn tại cường đại có lực lượng mạnh hơn hắn rất nhiều ra, nếu không sinh tử đều chỉ trong một ý niệm của chủ nhân lĩnh vực. Có thể nói như vậy, nếu như lúc này Lâm Dịch muốn hạ sát thủ với sáu người khác trong lĩnh vực mà nói..., trừ phi sáu người này trong cùng thời gian bộc phát ra lực lượng mạnh nhất của mình, hợp lực lượng mạnh nhất của sáu ngươi, mới có thể phá hủy lĩnh vực của Lâm Dịch...Nếu không chỉ bằng vào cá nhân, bất kỳ người nào trong lúc này, đều tuyệt đối không cách nào làm bị thương Lâm Dịch được. Bởi vậy, lần này trong sáu người mà Ngũ Hành Học Phủ điều động, tuy rằng Lâm Dịch tuổi nhỏ nhất, thời gian tiếp xúc dị năng ngắn nhất, nhưng vì thân phận Lĩnh Vực Dị Năng Giả, thực lực ngược lại mạnh nhất trong sáu người.

Mà khiến Lâm Dịch thật không ngờ chính là...Ngoại trừ mình có thực lực mạnh nhất ra, rõ ràng còn có Thủy Linh Lung thoạt nhìn có vẻ nhu nhược!

Cái này khiến Lâm Dịch có chút kinh ngạc...Tuy rằng hắn đã từng thấy Thủy Linh Lung ra tay qua một lần, nhưng đó là vào lúc thần trí không rõ ràng, căn bản không có trí nhớ gì cả, Chỉ nhớ rõ ngày đó đại chiến với Bạch Diệp, Thủy Linh Lung lúc tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian đã sử dụng công kích giống như thủy long.

Bất quá lúc này hồi tưởng lại...Lực phá hoại đích thật cũng không kém...

- Không biết dị năng học viện sẽ phái những người nào đi?

Bác Luân Lợi đột nhiên nghĩ đến.

Những người khác cũng nghĩ nghĩ, Khố Tư Lạp cười nói:

- Đoán chừng cũng là bảy người kia a.

Khải Hi cười hắc hắc nói:

- Đoán chừng bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, chúng ta không chỉ thêm một người, hơn nữa còn là Lĩnh Vực Dị Năng Giả trong truyền thuyết nữa...Ta ngược lại là có chút chờ mong biểu lộ của Khắc Lí Tư sau khi nhìn thấy Lâm Dịch, hắc hắc...

Nhắc đến Khắc Lí Tư, Lâm Dịch không khỏi có chút cau lông mày lại.

Hành vi của Khắc Lí Tư ngày đó Lâm Dịch vẫn nhớ ở trong lòng, vốn định sau khi gặp mặt hoặc là giáo huấn hoặc là giết chết hắn...Nhưng lúc này ở giữa lại có một tầng quan hệ là Khải Hi, lại khiến Lâm Dịch có chút buồn rầu.

Theo như Khải Hi tự thuật, Lâm Dịch tự nhiên có thể nghe được quan hệ giữa Khải Hi và Khắc Lí Tư hẳn coi như không tệ. Nếu như là những người khác thì cũng thôi đi, nhưng Khải Hi ngày đó đã cứu mạng Lâm Dịch. Mặt mũi của Khải Hi, Lâm Dịch vẫn phải cho một chút. Lúc này nghe được Khải Hi nhắc tới Khắc Lí Tư, Lâm Dịch lại không nói gì.

Như nhìn ra cảm xúc của Lâm Dịch, Khải Hi đột nhiên mở miệng nói:

- Lâm Dịch, ngươi vẫn còn tức giận với Khắc Lí Tư sao?

Lâm Dịch ngẩn người, sau đó trầm mặc, nhưng lại không nói gì.

Nhìn biểu lộ của Lâm Dịch, Khải Hi đã biết rõ hắn vẫn còn ghi hận Khắc Lí Tư.

Trên thực tế điều này cũng không thể trách Lâm Dịch, muốn trách chỉ có thể trách Khắc Lí Tư ngày đó hơi quá đáng. Đầu tiên là đánh lén, sau đó trong lời nói lại uy hiếp một hồi, đến cuối cùng thậm chí còn sinh ra sát ý với Lâm Dịch...Tuy rằng cuối cùng không giết chết Lâm Dịch, nhưng đó cũng là vì Khải Hi, cái này bảo sao Lâm Dịch không ghi hận hắn được?

Nhưng lúc này Khải Hi đã mở miệng, Lâm Dịch tự nhiên hiểu rõ mục đích của hắn. Lập tức gật đầu nói:

- Ta đáp ứng ngươi, ít nhất lưu hắn một mạng.

Khải Hi ngẩn người, chợt cười khổ lắc đầu nói:

- Ta thay Khắc Lí Tư cảm tạ ngươi...

Khải Hi tự nhiên là biết rõ, Lâm Dịch nói lời này tuyệt đối không phải nói ngoa! Lĩnh Vực Dị Năng Giả ngang cấp muốn giết một Dị Năng Giả ngang cấp bình thường...Đó căn bản chỉ là một ý niệm trong đầu thôi.

Bọn người Thủy Linh Lung lại nghe không hiểu, hoàn toàn không hiểu Lâm Dịch và Khải Hi nói gì nữa, cùng với đối thoại kỳ quái của hai người khi tiến vào văn phòng Lạp Cổ Kỳ, lúc ấy Thủy Linh Lung cũng rất nghi hoặc, nhưng cũng không ai trả lời nàng. Lúc này lại lần nữa xuất hiện đối thoại không hiểu thấu kia, lại lần nữa nhịn không được nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi đến cùng đang nói cái gì? Còn có, Khải Hi ngươi biết Lâm Dịch hay sao? Sao tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe ngươi và Lâm Dịch nhắc tới nhau?

Nhìn thấy Thủy Linh Lung một bộ dạng hiếu kỳ, Lâm Dịch nhưng lại cười khổ...Nghĩ đến thành La Nhĩ, hắn liền không khỏi nhớ đến đám thợ mỏ đáng thương kia...Nhớ tới ánh mắt xám trắng trống rỗng của Ny Nhi sau khi chết...Tuy rằng đã qua lâu như vậy, nhưng nghĩ đến, vẫn khiến lòng Lâm Dịch từng đợt quặng đau, lập tức đắng chát cười cười nói:

- Ngươi hỏi Khải Hi lão sư đi...

Sau đó, trầm mặc rủ mặt xuống.

Thủy Linh Lung nghi hoặc nhìn về phía Khải Hi, Khải Hi tự nhiên cũng rõ nguyên nhân Lâm Dịch nói không nên lời, lập tức liền nói một bộ phận mình biết, cùng với quá trình lúc sau cùng Khắc Lí Tư theo đuôi ra.

Thủy Linh Lung nghe xong, lập tức lộ ra biểu lộ khiếp sợ! 400 đồng bạn, đồng thời bị giết chết hết?...

Lập tức trong mắt nhìn Lâm Dịch không khỏi mang theo vài phần thương tiếc nói:

- Lâm Dịch...Những người kia đều là đồng bạn của ngươi?

Lâm Dịch trầm mặc nhẹ gật đầu

- Đúng vậy...Đồng bạn... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thủy Linh Lung trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng trấn an nói:

- Chuyện cũ đã qua, ngươi không cần quá mức thương tâm, dù sao, ngươi cũng xuất phát từ một mảnh hảo tâm...

Lâm Dịch trầm mặc nhẹ gật đầu, không nói gì.

Chứng kiến biểu lộ trầm mặc rủ mặt xuống của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung không khỏ cảm thấy một hồi khó chịu, tìm chủ đề nói:

- Đúng rồi Lâm Dịch, ngươi còn chưa nói cho ta về thân thế của ngươi đấy...Nói đi, ngươi sao lại từ hành tỉnh Khắc Lâm đi đến hành tỉnh Lí Khắc thế? Vì sao lại chậm hơn so với muội muội nhiều vậy?

Lâm Dịch còn chưa từng nói cho Thủy Linh Lung biết con đường mình đã trải qua, lúc này trong nội tâm Lâm Dịch một mảnh buồn khổ, đôi khi nói ra chuyện trong lòng cũng là cách tốt để phát tiết. Mượn phiền muộn trong ngực, Lâm Dịch lập tức nói giản lược chuyện trước kia của mình một lần.

- Ta từ nhỏ đã sinh hoạt trong một sơn trấn dưới chân núi Mạn Vân Sơn Mạch, thôn trấn rất xa xôi, nhưng không khí trong trấn cũng rất tốt...Tất cả mọi người đều biết nhau, rất an tường, tuyệt đối không vì chuyện không đâu mà xích mích.

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra thần sắc hồi ức, bọn người Thủy Linh Lung thì yên tĩnh lắng nghe.

- Mụ mụ đã qua đời khi ta còn rất nhỏ, trên thực tế ta cũng không nhớ rõ tướng mạo người nữa, chỉ là trong từ bức họa trên chánh đường trong nhà biết được mụ mụ là một nữ nhân rất xinh đẹp...n, cũng tương đương với Thủy lão sư.

Lâm Dịch nghiêng đầu nghĩ đến, sau đó gật đầu nói, sắc mặt Thủy Linh Lung lại hơi đỏ lên, nhưng không nói gì, vẫn yên tĩnh lắng nghe.

- Mụ mụ hình như vì lúc sinh ra muội muội, bởi vì vì khó sinh mà chết đi, từ đó về sau, ta, muội muội, còn có phụ thân, ba người chúng ta liền sống nương tựa lẫn nhau.

- Vào năm ta tám tuổi đã bắt đầu đi theo bên người phụ thân tu hành thể thuật, phụ thân là một Chiến Sĩ rất lợi hại, ông đã dạy cho ta rất nhiều thứ, như là tâm của cường giả, tu hành quan trọng nhất là nghị lực v...v...Phụ thân là một người rất giỏi.

Lâm Dịch đã hoàn toàn chìm dần vào hồi ức.

- Ta một mực tu hành đến năm 15 tuổi, phụ thân liền an bài ta ra khỏi thôn trấn, đến trong một tòa thành thị nhỏ cách chúng ta rất xa tham gia khảo hạch...Lúc ấy ta cũng không biết là khảo hạch gì, mãi cho đến sau khi khảo hạch bắt đầu ta mới biết được, đó là khảo hạch chiêu sinh của học viện chiến kỹ Tông Phạm tốt nhất hành tỉnh chúng ta.

Khi Lâm Dịch nói tới chỗ này, trên mặt mọi người lộ ra thần sắc giật mình! Nhưng Lâm Dịch lại không chú ý tới tiếp tục nói:

- Mà ta, cuối cùng dành được thành tích đầu bảng, gia nhập vào Học viện chiến kỹ Tông Phạm.

- Ngươi tiến vào Học viện chiến kỹ Tông Phạm?

Thủy Linh Lung đột nhiên sững sờ nói.