Chung Cực Nhân Loại

Chương 137






“Vậy là……….bà già đó rời đi rồi sao……”
Lục Dạ sau khi nghe xong tường tận mọi việc do Chu Hải Yên kể lại liền có chút thất thần ngẩn đầu lên nhìn trần nhà, hắn trong lòng hiện giờ là vô số thứ ngỗn ngang như là vì sao nàng có thể xuất hiện ở nơi này, vì sao nàng không muốn gặp mặt hắn sớm hơn…….
Tất cả những vấn đề trên, dù có là bộ não siêu phàm của hắn cũng không thể giải đáp được.

Hết cách Lục Dạ chỉ có thể thở dài, thất thần nhìn lên trần nhà.
“Nữ nhân kia rất quan trọng với ngươi sao?”
Chu Hải Yên ngồi bên cạnh Lục Dạ nhìn thấy hắn lộ ra biểu cảm khác lạ không như thường ngày liền tò mò hỏi, nàng tuy khi nhìn Lục Dạ vẫn còn vô cùng ngại ngùng nhớ lại những việc xảy ra lúc trước nhưng vẫn là sự tò mò chiến thắng tất thảy.
“Nàng sao……”
Lục Dạ nghe được âm thanh của Chu Hải Yên cũng chợt bừng tỉnh, hắn đưa mắt đảo qua Chu Hải Yên rồi lại đảo lung tung vài vòng, khóe môi hắn chợt nhếch lên một nét cười tà.
“Bà già đó là ta mẫu thân……cũng là ngươi mẫu thân!”
Lục Dạ chợt di chuyển áp sát đến bên cạnh Chu Hải Yên, hắn nhìn thẳng nàng hai mắt rồi chợt cúi đầu xuống thì thầm bên tai của nàng rồi thổi nhẹ một hơi.
“Ưm~~”
Chu Hải Yên bên tai truyền đến cảm giác ấm nóng cùng nhột nhột khiến nàng không kiềm được toàn thân run rẩy rên rỉ lên một tiếng.
“Ai……ai là mẫu thân của ta cơ chứ!”

Rên rỉ một tiếng, Chu Hải Yên khi nhìn lại mới thấy điệu cười trêu chọc của Lục Dạ, nàng khuôn mặt cùng hai tay thậm chí là toàn thân nhất thời đỏ ửng lên, Chu Hải Yên cấp tốc lùi ra xa Lục Dạ chỉ thẳng vào hắn quát nhẹ.
Nhưng tiếng quát phối hợp với khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng của nàng lại khiến Lục Dạ cảm thấy nàng hiện giờ thực sự vô cùng đáng yêu.
“Thật ra thì nàng cũng không phải ta mẹ ruột, hiện giờ thì chắc sẽ thay đổi thêm rất nhiều.

Ngươi chỉ cần biết, nàng là một người rất quan trọng với ta không thua kém gì ngươi là được rồi!”
Lục Dạ nhìn Chu Hải Yên một lát rồi liền cười lớn đứng dậy, hắn lời nói mỗi chữ mỗi câu rơi xuống lại khiến Chu Hải Yên hơi run lên, nhất là đến khúc cuối, lời nói của hắn khiến đầu nàng hiện giờ quay vòng vòng.
“Nàng chờ một lát nhé, ta phải đi gặp hai người kia một chút báo bình an cái đã.

Trong lúc đó, nàng cứ đem muội muội của mình ra đây đi!”
Lục Dạ quay đầu lại nhìn Chu Hải Yên thông báo một câu, hắn đã triền miên với Chu Hải Yên vài ngày rồi, cũng nên tiến vào Dạ Linh Châu báo với Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm một tiếng bình an.

Hai nàng cũng là biết hắn đi làm việc gì, không thấy hắn xuất hiện mấy ngày nay chắc cũng rất lo lắng.
“Muội muội ta…….không lẽ ngươi định?!!”
Chu Hải Yên nghe được lời nói của Lục Dạ liền sững sờ, tiếp đó nàng sắc mặt lại kịch biến đến mừng rỡ cùng chờ mong nhìn chằm chằm Lục Dạ hỏi.
“Đúng vậy, tất nhiên là để chữa cho muội muội ngươi!”
Lục Dạ cười khẽ nhìn Chu Hải Yên nói rồi liền biến mất ngay tại chỗ tiến vào Dạ Linh Châu.
Chu Hải Yên thấy Lục Dạ biến mất liền có phần hoảng hốt nhưng nàng vẫn là rất nhanh bình tĩnh lại, nàng thuận theo lời của Lục Dạ từ trong trữ vật pháp bảo lấy ra chiếc giường hàn ngọc cùng muội muội mình rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất đợi chờ Lục Dạ trở lại.
Tuy mặt ngoài là bình tĩnh như thế, nhưng trong lòng nàng đã kích động vô cùng có phần không thể đợi đến lúc được gặp lại muội muội.
……….
Bên trong Dạ Linh Châu, Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm vẫn như mọi khi ngồi dưới gốc cây của Thế Giới Thụ.

Chỉ là khi này trên mặt của cả hai nàng đều hiện đầy lo lắng, các nàng đã đợi hơn 3 ngày rồi, nhưng Lục Dạ vẫn chưa lần nào xuất hiện.
Ngay cả tiêu diệt Thanh Nguyên Hoàng Triều hắn cũng chỉ làm trong vòng một đêm, thế mà giờ chỉ là đi tới Đan Viêm Cốc lại mất đến ba ngày, làm sao mà các nàng không lo cho được.
Cách chỗ hai người đang ngồi không xa là một cái kén quỷ dị với những con mắt đỏ ngầu mở bừng ra, cái kén kia không gì khác chính là tiểu yêu quái đang hấp thụ luyện hóa huyết mạch.

Nó dường như cũng biết được tình hình bên ngoài, cái ken cũng lâu lâu lại rung động ẩn chứa sự lo lắng.
“Có vẻ các ngươi rất lo cho ta!”
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc lại chợt vang lên khiến Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm nhất thời sững sờ tại chỗ, hai nàng cả người cứng đờ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phương hướng nơi phát ra âm thanh kia.
Chỉ thấy, Lục Dạ không biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng của hai người.


Hắn đưa mắt nhìn cả hai cô nàng cười khẽ, ánh mắt hắn đôi lúc lại liếc qua chiếc kén kia hơi hiện lên sự chờ mong rồi lại trở về nhìn lấy Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm hai người.
“Lục Dạ!!”
Sững sờ vài giây, sau đó Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm liền mừng rỡ hô hào lao thẳng về phía Lục Dạ.
“Rầm!”
“Này này, các ngươi muốn đè chết ta hay sao hả?”
Lục Dạ cũng không hề né tránh, hắn giang tay ôm lấy thân thể mềm mại lao tới của cả hai nàng, vì thế nên mất trọng tâm ngã rầm xuống mặt đấy.

Lục Dạ đưa mắt nhìn xuống hai nữ hài xinh đẹp động lòng người đang ôm chặt mình mà có chút phàn nán lại có chút ấm áp nói.
“Đè chết ngươi thì sao chứ, ai biểu ngươi khiến chúng ta lo lắng như vậy, hừ!”
Đầu tiên cất lời không nghi ngờ là Thanh Nhã Tâm, nàng nghe thấy lời nói của Lục Dạ tuy có chút không bỏ nhưng vẫn là buông ra hai tay mình nhìn hắn hừ nhẹ ngạo kiều nói.
“Được hai ngươi lo lắng thật đúng là vô cùng vinh hạnh a!”
Lục Dạ cười khẽ nhìn Thanh Nhã Tâm nói khiến nàng hơi đỏ mặt quay qua bên khác không dám nhìn hắn, nàng giờ mới cảm thấy hành động không kiềm chế như lúc nãy của mình thật đáng xấu hổ.
“Diệu nhi, ngươi chắc cũng rất lo cho ca……”
Lục Dạ có chút thú vị nhìn biểu cảm của Thanh Nhã Tâm rồi lại quay qua nhìn Tào Diệu nói, nhưng lời nói của hắn chưa rơi xuống hết thì đã im bật mà dừng lại.
Lục Dạ hai mắt trợn mở có phần không tin được nhìn lấy Tào Diệu, chỉ thấy nàng ngay khi hắn mở miệng chợt lao tới vòng tay qua ôm lấy cổ của hắn, nàng vươn người lên bất ngờ một ngụm hôn lên trên môi của Lục Dạ.
Động tác này của Tào Diệu không chỉ khiến Lục Dạ bất ngờ sững sờ mà Thanh Nhã Tâm ngồi một bên cũng là không thể tin được nhìn hai người khóe môi gắn kết, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu cùng đau đớn nhất thời không nói lên lời.
Lục Dạ tuy lúc đầu rất bất ngờ nhưng sau đó hắn cũng là mãnh liệt đáp lại nụ hôn của Tào Diệu, hắn không phải người sẽ ngại ngùng dù có Thanh Nhã Tâm ở gần.

Hắn biết đây là nụ hôn đầu của Tào Diêu, nàng nếu đã lấy hết dũng cảm hôn hắn thì Lục Dạ làm sao mà có thể ngại ngùng được.
Hai người cứ thế cùng nhau tráo lưỡi có chút không để tâm còn có một người ngồi ngay bên cạnh mình.
“Hộc hộc hộc…..”
Đến một hồi lâu sau, Lục Dạ nhìn Tào Diệu khuôn mặt đỏ bừng có chút thiếu dưỡng khí cũng liền buông tha nàng.

Đôi môi của cả hai tách rời tạo thành một sợi chỉ bạc óng ánh, Tào Diệu thì thở dốc liên tục còn Lục Dạ thì vẫn như thường ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn lấy nàng.
“Diệu nhi, ca ca không ngờ ngươi lại lớn gan như vậy đó!”
Hắn ánh mắt đảo qua Thanh Nhã Tâm rồi lại nhìn Tào Diệu nhếch môi nói.
“Dạ ca ca, ngươi đừng nói nữa…..”
Tào Diệu nghe được lời nói của Lục Dạ, lại cảm nhận ánh mắt của Thanh Nhã Tâm, nàng nhất thời mới nhớ ra hành động của mình là cỡ nào lớn mật.


Lập tức cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền đỏ bừng như trái cà chua không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Dạ cùng Thanh Nhã Tâm.
“Haha, đúng là ngươi có vẻ rất lo cho ta!”
Lục Dạ cười lỡn đưa tay kéo Tào Diệu vào trong ngực mình, Tào Diệu tuy rất ngại ngùng nhưng nàng vẫn là ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của Lục Dạ, hít sâu từng hơi khí tức quen thuộc của hắn.

Phụ thân nàng sau khi qua đời thì trong lòng nàng Lục Dạ chính là người quan trọng nhất.
Thanh Nhã Tâm ngồi gần đó nhìn Lục Dạ cùng Tào Diệu ôm nhau thân thiết lại cảm thấy trong lòng đau đớn nhưng nàng cổ họng lại khô khốc không thể cất lên một lời nói nào, nàng vốn dĩ quan hệ với Lục Dạ là như chủ tớ không có quyền gì đòi hỏi hắn cả.
Thanh Nhã Tâm chỉ có thể ngậm ngùi cúi thấp đầu xuống, nàng hai tay nắm chặt cắn cắn môi.
“Này, ngươi cũng tới đây đi!”
Lục Dạ đúng lúc này lại bất chợt vươn tay ra bất ngờ kéo lấy Thanh Nhã Tâm về phía mình, biểu hiện của nàng hắn đều thu hết vào mắt không thừa một chi tiết nào, tuy hơi nghi ngờ vì sao cô nàng này lại thích mình nhưng hắn cũng mặc kệ, trước tiên ôm mỹ nữ cái đã rồi tính.
“Ahh!!”
Thanh Nhã Tâm bị Lục Dạ kéo tới liền hô hào một tiếng, nàng dựa vào trên ngực của Lục Dạ cảm nhận tiếng tim đập cùng khí tức ấm áp dương cương của hắn khiến nàng nhất thời mê ly không rời nổi.
“Hừ!”
Đúng lúc này, ánh mắt của Thanh Nhã Tâm vừa hay va chạm với Tào Diệu.

Nhìn ánh mắt ẩn chứa khiêu khích của Tào Diệu, Thanh Nhã Tâm cũng không chịu thua trừng mắt nhìn lại, nàng lòng háo thắng vẫn là rất lớn.
“Haha……”
Cố Tuyên nằm trên mặt đấy hai tay ôm lấy hai mỹ nhân, có thể nói là cực kỳ sung sướng.

Hắn ngửa mặt lên trời cười khẽ vài tiếng, rồi liền một ý niệm kêu gọi ra hệ thống, hắn vẫn chưa quên là mình còn một cái phần thường cực kỳ pro vip.
“Hệ thống, bắt đầu rút thưởng năng lực!”
“Chỉ định thế giới……..khu vườn nhỏ!”
Keng, chúc mừng kí chủ nhận được…….
Theo một ý niệm của Lục Dạ đi xuống, âm thanh thông báo quen thuộc có phần máy móc của hệ thống lại vang lên lần nữa trong sự chờ mong kích động của hắn.