Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chung Cực Hỏa Lực

Chương 58: Thăm dò




Chương 58: Thăm dò

Đã có phương hướng giải quyết, nhưng biện pháp động thủ chưa có.

Nhưng là đối với Cao Nghị điều này rất đơn giản, đến đó trước rồi suy tính nắm bắt cơ hội ra tay.

Dùng thành ngữ để nói chính là vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới.

Dùng chiến thuật tới nói, Cao Nghị trong lúc hành động tìm kiếm địch nhân nhược điểm.

Quy nạp chính là một câu, gọi anh hùng tạo thời thế.

Mà Cao Nghị hành vi hình thức, nguyên nhân rất lớn đền từ việc hắn chỉ là một tân thủ trong giới sát thủ chính là dạng nghé con mới đẻ không sợ cọp, không biết sợ là gì.

Sean hoàn toàn tương phản.

Hắn kinh nghiệm phong phú, cho nên hắn quen thuộc suy tính kỹ trước làm sau.

Vườn hoa hoàn cảnh hiện tại rất không tốt, đã gặp rất nhiều lần thất bại, Sean cũng dần dần quen thuộc thất bại, tất nhiên sẽ cực kỳ chú ý cẩn thận, làm chuyện gì đều như giẫm trên băng mỏng, sợ sơ ý một chút chính là tai hoạ ngập đầu.

Cho nên tính cách của hắn có thể miêu tả như thời thế luận lợi tạo anh hùng.

Một bên chủ động, một bên bị động, mà bây giờ chủ động thúc đẩy chính là Cao Nghị, Cao Nghị tính tình rất thẳng thắn thậm chí có điểm lỗ mãng, nhưng cũng bởi vì như vậy, để hắn triển khai kế hoạch cực kỳ đơn giản.

Dựa theo Sean cảm giác, chuyện này quá gấp gáp, thiên đầu vạn tự căn bản không thể nào bắt đầu, cho hắn thời gian một tháng, có lẽ có thể tìm tới một biện pháp phù hợp, an toàn, ổn thỏa trà trộn vào tiệc đêm.

Đối với Cao Nghị, hắn biết Henri muốn bán bức họa, vậy liền đi hành lang trưng bày tranh quan sát, lo lắng nhiều như vậy làm gì, dù sao tìm được một điểm bắt đầu hành động, còn hơn hiện tại không làm gì, ngay tại phụ cận nhà ga vò đầu bứt tai a.

Cho nên hiện tại chuyện này nếu là hắn chủ đạo, vậy hắn tất nhiên đã tìm được Henri hành lang trưng bày tranh.

Không cần vội vã xông vào, chỉ cần đứng xa quan sát, liền có thể phát hiện phía trước hành lang trưng bày tranh dừng một cỗ xe hàng nhỏ.

Rất có ý tứ.

Cao Nghị giương lên cằm, nói: "Trước cổng có một xe hàng nhỏ, ta cảm thấy xe này đến mang những bức họa đấu giá đi."

Sean thấp giọng nói: "Rất có thể, ngươi thấy sao?"

"Ách, ngày mai tổ chức tiệc đêm, hôm nay chuẩn bị bức họa, hành động này rất nhanh đúng không?"

Sean suy tư một lát, nói: "Dựa theo người Pháp đặc điểm, hành động này quả thựcrất nhanh."

Người Pháp đặc điểm gì?

Chính là sống chậm.

Bởi vì đặc điểm này, Cao Nghị phát hiện cơ hội của bọn hắn giống đã tăng lên không ít.



Cao Nghị theo bản năng tiến đến: "Ta đi quan sát một chút."

Sean lấy làm kinh hãi, nói: "Đừng! Rất dễ dàng bại lộ, bại lộ liền triệt để không có cơ hội."

Cao Nghị lập tức nói: "Coi như không bại lộ, chúng ta có cơ hội sao?"

Sean lập tức á khẩu không trả lời được.

Làm một trợ thủ, Sean suy tính cẩn thận, nhưng khi đặt vào tình huống bắt buộc hành động, tính cách cẩn thận này lại gò bó hắn.

Cao Nghị nhìn xung quanh, nói: "Nơi này có rất nhiều khách du lịch qua lại, ta tùy tiện đi dạo qua rất hợp lý, xuất hiện bên trong hành lang trưng bày tranh cũng rất hợp lý, đi, ta đi quan sát một lát, ngươi ở phía xa chờ ta."

Hành lang trưng bày tranh ở tại địa khu thuộc bờ nam sông Seine trong thành phố Paris, tại trên đường Saint-Germain, thuộc thánh đường Michelle, nơi này hội tụ rất nhiều tiệm sách, hành lang trưng bày tranh, viện bảo tàng mỹ thuật, nhà bảo tàng, xem như thánh địa văn hóa tại Paris.

Mà cạnh đó, có đại lộ Champs Elysees (Thiên thai đại lộ) tháp Paris, Khải Hoàn Môn, cung điện Louvre và rất nhiều kiến trúc tiêu biểu khác.

Nếu tại địa điểm mang tính chất du lịch toàn cầu này, Cao Nghị cảm thấy hắn xuất hiện bên trong hành lang trưng bày tranh không hề có một chút vấn đề.

Cho nên Cao Nghị nói xong, trực tiếp tiến lên phía trước, hắn đi qua một quán cà phê, đi ngang qua hai tiệm sách, sau đó dừng lại ở cổng nơi xe hàng đang đỗ, vô tình ngẩng đầu quan sát một hai, sau đó rất tự nhiên tiến vào hành lang trưng bày tranh.

Cao Nghị tư thế mười phần nhẹ nhõm, trên mặt biểu lộ cũng phi thường tự nhiên, mặc dù hắn không ngụy trang, nhưng thể hiện cực kỳ giống một khách du lịch thông thường.

Bên trong hành lang trưng bày tranh, có một người mặc âu phục mang theo găng tay, đang nói chuyện với đại quản sự ở đây, bên cạnh còn có hai người đang đứng chờ.

Bọn hắn giao tiếp hoàn toàn bằng tiếng Pháp, Cao Nghị nghe không hiểu.

Hành lang trưng bày tranh bố trí khẳng định không thể giống tiệm tạp hóa, hoàn cảnh nhất định vô cùng tốt, họa tác cũng sẽ không sắp xếp đặc biệt chặt chẽ, nhưng những bức họa được treo trên tường, tác giả chắc chắn phải có một chút danh khí.

Henri muốn đem những bức họa này ra đấu giá, chắc chắn tác giả phải có vài điểm danh tiếng, cuối cùng bức họa áp trục chắc chắn tác giả phải là danh gia họa tác.

Có thể lợi dụng chuyện này để hành động hay không?

Hắn không biết, cho nên tùy tiện đi quan sát thử xem.

Đám người kia nhìn về phía Cao Nghị, chỉ coi hắn là khách du lịch bình thường, tiếp tục đối thoại, không ai chào hỏi Cao Nghị.

Không có cơ hội liền phải sáng tạo cơ hội, chí ít phải thăm dò được bọn hắn đang làm gì.

Cao Nghị giơ lên tay trái, lớn tiếng nói: "Cái kia...... Quản lý, hello, hello hello."

Tiếng hô mang theo mười phần lực lượng, thanh âm rất lớn, nhưng vô luận thế nào, ở nơi trưng bày tranh việc hô to gọi nhỏ này rất thất lễ, nhưng khách nhân tới cửa không ai để ý khuyết điểm này, tên đang giới thiệu cho quản sự thấp giọng nói vài câu, lập tức đi tới bên cạnh Cao Nghị.

Hắn nói vài câu tiếng Pháp, Cao Nghị một câu nghe không hiểu.

Cao Nghị mỉm cười nói: "Có thể sử dụng Anh ngữ sao?"

Quản lý đổi thành Anh ngữ, mặc dù nói không tốt, nhưng vẫn tương đối trôi chảy: "Tiên sinh, ngươi có gì thắc mắc sao?"



Cao Nghị lơ đãng nói: "Ta vừa mua một cổ bảo, hiện tại cần mua một vài bức họa về trang trí, ta nhìn những bức họa nơi đây không tệ, rất hợp với phong cách của ta."

Nước Pháp rất nhiều cổ bảo bán ra kỳ thật cũng không quý, thậm chí có vài thứ chỉ cần bỏ một Euro liền mua được, nhưng sau đó phí bảo trì hao tổn lại có giá trên trời, cho nên, người ngoại quốc tại nước Pháp mua cổ bảo chuyện này phi thường phổ biến.

Lý do này lấy ra rất hợp lý.

Nhưng tên quản lý này hiện tại đang có việc đang bận, cho nên hắn sẽ không bồi tiếp Cao Nghị lãng phí quá nhiều thời gian, vẻn vẹn duy trì lấy lễ phép căn bản, quản lý cười nói: "Ngươi trước tiên có thể quan sát, thích bức hoạ nào nói cho ta, ta có thể kỹ càng giới thiệu giúp ngươi."

Quản lý nói xong vừa muốn quay người rời đi, nhưng Cao Nghị lại là chỉ một ngón tay về phía bức họa trên tường, nói: "Cái này."

Quản lý sửng sốt một chút, sau đó hắn hơi có vẻ bất đắc dĩ hơi đề cao âm lượng nói vài câu, lập tức một trung niên mỹ phụ đi tới, đứng ở trước người hai người.

Quản lý lại nói vài câu, Cao Nghị hơi có vẻ bất mãn nói: "Giới thiệu a."

Mỹ phụ kia đi tiếp đãi quản sự, quản lý lưu lại tự mình tiếp đãi Cao Nghị.

Nguyên nhân rất đơn giản, mỹ phụ kia không nói được Anh ngữ, quản lý nói được.

Quản lý nhìn Cao Nghị mỉm cười nói: "Bức họa thuộc một họa sĩ trẻ rất có tiền đồ......"

Cao Nghị lập tức khoát tay nói: "Hoạ sĩ trẻ tuổi? Hắn có nổi danh hay không, nhưng ta thích những bức tranh của họa sĩ lớn tuổi? Ở đây có hay không? Ta muốn loại này."

Quản lý bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh, nếu như ngươi nghĩ đầu tư tác phẩm nghệ thuật, kỳ thật giá trị đầu tư cùng hoạ sĩ tuổi tác quan hệ không lớn, quan trọng hơn cảm nhận giá trị nghệ thuật......"

"Bức họa này bao nhiêu tiền?"

"Hai ngàn bốn trăm Euro."

Kỳ thật Cao Nghị cũng không biết giá cả này đắt hay rẻ, đối với tác phẩm nghệ thuật hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng điều này cũng không trở ngại.

"Giá rẻ như vậy sao? Ta muốn bức này."

Cao Nghị lời này vừa ra, để quản lý hơi sửng sốt.

Rất nhanh, hắn khom người nói: "Tốt, xin chờ một chút, ta......"

"Đừng nóng vội."

Cao Nghị bắt đầu dời bước, tiện tay chỉ một bức họa kế tiếp, nói: "Cái này."

"Tốt."



"Cái này."

"Tốt!"

Cao Nghị rất dễ dàng, mà quản lý ngữ khí bắt đầu trở nên vui mừng, Cao Nghị tùy tiện nhìn lướt qua mấy người đang đứng trước một bức họa kia, không nói chuyện.

Đối với bức họa nhận biết, Cao Nghị chỉ biết một dạng trừu tượng, mà trong hành lang trưng bày tranh này, phần lớn họa tác chính là dạng tả thực.

Cao Nghị đi qua mấy người, đi vài bước, lại chỉ vào một bức tranh nói: "Cái này."

Quản lý nhẫn không cười nói: "Tốt."

"Mấy thứ này đều không cần."

Quản lý nụ cười ngưng kết lại trên mặt.

Cao Nghị quay người, chỉ về phía lối vào nói: "Từ dọc bên kia đến bên này, ta nói mấy thứ không muốn, còn lại ta muốn hết, tổng cộng là hai mươi ba bức họa không sai đi? Báo giá, báo tổng giá trị, a, còn có."

Cao Nghị chỉ hướng mấy người đang nhìn bức họa kia, mang theo một điểm phách lối nói: "Bọn hắn muốn mua bức họa kia sao? Ta cũng muốn mua."

Quản lý có chút ngốc trệ, Cao Nghị có chút không kiên nhẫn, nói: "Các ngươi muốn bán hay không?"

Hành lang trưng bày tranh này cũng không lớn, mà Henri mở ra hành lang này không phải vì lợi nhuận, tác dụng trọng yếu hơn chính là rửa tiền.

"Muốn hết?"

"Muốn hết! Lâu đài của ta rất lớn cần rất nhiều bức họa, cho nên ngươi báo giá cho ta, đừng lấy cái gọi là giá trị nghệ thuật lừa gạt ta, ngươi nếu có thành ý ta sẽ mua lại toàn bộ số bức họa này, nếu không một bức họa ta cũng không mua."

Quản lý không biết xử lý thế nào, hắn nhìn về phía quản sự Henri, quản sự kia thấp giọng nói vài, sau đó quản lý xin lỗi, thấp giọng giải thích.

Cao Nghị rất khó chịu nói: "Có ý tứ gì? Các ngươi không muốn bán đúng không!"

Quản lý theo quản sự cùng nhau tới, sau đó, hắn mỉm cười nói: "Tiên sinh đối với tác phẩm nghệ thuật cảm thấy rất hứng thú có đúng không?"

Cao Nghị gật đầu nói: "Ngươi có ý gì?"

Quản sự dùng Anh ngữ, hắn mỉm cười nói: "Xin hỏi tiên sinh có hứng thú với việc tham gia đấu giá tác phẩm nghệ thuật không?"

"Không có hứng thú, đấu giá hội quá đắt."

"Đây là một buổi đấu giá từ thiện."

Cao Nghị nghiêng đầu qua, nói: Đấu giá từ thiện càng không có hứng thú."

Quản sự mỉm cười nói: "Buổi đấu giá từ thiện này khả năng sẽ bán ra rất nhiều bức họa có giá trị nghệ thuật cao nhưng giá lại rẻ hơn rất nhiều so với trên thị trường, bao quát bức họa này."

Chỉ chỉ vừa rồi thấy bộ kia họa, quản sự tiếp tục nói: "Bức họa này là bức họa được vẽ từ thế kỷ mười chín, hoạ sĩ là......"

Quản sự nhìn về phía quản lý, quản lý tiếp lời nói: "Ferdinand · George · Walter Miller, có giá hai mươi hai vạn Euro."

Quản sự gật đầu, sau đó nhìn Cao Nghị mỉm cười nói: "Nhưng trên đấu giá hội, sẽ lấy năm vạn Euro giá khởi điểm cạnh tranh, nếu như ngươi muốn đầu tư vào tác phẩm nghệ thuật, đây chính là một cơ hội tốt khó có được."

Cao Nghị chần chờ, trên mặt hắn biểu lộ kháng cự sau đó chuyển thành do dự nói: "Ách, ta suy tính một chút, buổi đấu giá này diễn ra ở đâu?"