Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 6: Biến mất không còn một dấu vết ?




Dịch: Đức Thành



"Oa oa, oa oa, oa oa!" Tiếng khóc ầm ĩ vang lên trong buồng máy bay. Thật sự là váng trời luôn, cả tai nghe cách âm mà cũng không thể ngăn được.



Lúc mới bắt đầu thì Lam Tiêu định giữ lại một phần ba chỗ vỏ trứng đó, thế nhưng đứa bé kia lại khóc không ngừng, tới khàn cả giọng mà vẫn khóc, Nam Trừng thật sự là không nỡ nhìn nó khóc như vậy nên mỗi lần nó khóc lại lấy một ít vỏ trứng cho nó ăn, kể cũng lạ, chỉ cần được ăn vỏ trứng là nó lại ngừng khóc.



Khi giữ lại một phần năm vỏ trứng thì hắn lại bắt đầu khóc. Tiếng khóc to rõ như âm cao của ca sĩ vậy.



Một phần sáu, một phần bảy, một phần tám,..., một phần mười!



Cuối cùng, cái vỏ trứng chỉ còn lại được có một phần mười, đây là ranh giới cuối cùng. Vì việc này không phải chỉ mình Lam Tiêu có thể quyết định. Cho nên hắn cũng chỉ còn cách đặt cái tâm của mình xuống mà không thể cho đứa nhỏ ăn hết.



Nam Trừng cũng hiểu được quyết định của hắn, dù sao thì bọn hắn cũng phải làm nghiên cứu khoa học. Tuy nàng vẫn thường xuyên dùng đôi mắt ngấn nước mà nhìn Lam Tiêu nhưng cũng không dám bảo hắn cho đứa nhỏ ăn nốt chỗ vỏ trứng kia.



Ban đầu ai cũng nghĩ rằng đứa nhỏ này khóc mệt một lúc là dừng. Nhưng mà ai biết hắn lại có thiên phú dị bẩm về khóc tới vậy. Hắn khóc tới khàn cả giọng mà cũng không chịu ngừng, hắn khóc liền tới ba ngày ba đêm.



Mà ba ngày thời gian đó thì máy bay trinh sát cũng đã hoàn thành nhiệm vụ quét hết vùng cực bắc, nhưng cả đội khảo sát khoa đều vô cùng mỏi mệt. Không ai có thể nghỉ ngơi gì được khi đứa nhỏ khóc như vậy, cho dù là minh tưởng hay ngủ thì cũng đừng nghĩ.



Tuy máy bay trinh sát cũng có phòng nghỉ nhưng ngay cả cửa kim loại của phòng nghỉ cũng chẳng có tác dụng gì với tiếng khóc của đứa nhỏ này. cho nên khi máy bay về tới đầu vùng cực bắc thì tất cả mọi người cũng đã mệt mỏi rã rời.



Trong đầu Nam Trừng giờ chỉ còn tiếng khóc của đứa nhỏ này, mấy ngày nay nàng vẫn chăm sóc nó, nhưng nó thì nước cũng chẳng uống, cũng không chịu ăn bất cứ thứ gì mà chỉ khóc. Ba ngày này Nam Trừng đã thật sự mỏi mệt tới cực độ nhưng lại không có biện pháp gì.



"Mang hắn vào vòng phòng hộ rồi ngươi cũng đi ngủ một lát đi, vòng phòng hộ sẽ cách âm được một chút, hơn nữa trong đấy cũng an toàn, hắn cũng không chạy ra được." Lam Tiêu thấy sắc mặt Nam Trừng uể oải tới mức tái nhợt thì đau lòng mà nói.



"Ừm " Thật sự là Nam Trừng cũng chịu không nổi nữa rồi.



Đúng thật là vòng phòng hộ vẫn có thể ngăn cách tiếng khóc này một chút. tiếng khóc giảm một chút thì tất cả mọi người đều có cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn, trừ người điều khiển thì tất cả nhũng người khác đều tranh thủ đi ngủ một chút.



Mấy ngày nay thật sự là quá mệt mỏi, hơn nữa mọi người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ nên tâm tình cũng có thể buông lỏng một chút, nên tất cả đều rất rất dễ dàng ngủ say.



"Oa oa oa..." Đứa nhỏ vẫn tiếp tục khóc, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự ủy khuất.




Mảnh vỏ trứng chỉ còn lại một phần mười kia cũng được đặt trong một vòng phòng hộ khác, trong vòng phòng hộ có thể ngăn cách không khí, nó dùng chân không và nhiệt độ thấp để bảo tồn nên có thể bảo đảm phẩm chất của nó sẽ không bị cải biến.



Muốn minh tưởng trong tiếng khóc thật sự là rất khó, hơn nữa còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma nên bọn hắn đều lựa chọn ngủ. Ngủ rất say, trong máy bay cũng dần dần an tĩnh, chỉ có tiếng khóc là vẫn to rõ như vậy.



Sau khi máy bay ra khỏi Cực Bắc thì lập tức bay vụt đến độ cao vạn mét, dựa theo cái tốc độ này thì chỉ cần bảy, tám giờ nữa là bọn họ có thể phản hồi sân bay.



Người điều khiển ngáp một cái, hắn cũng luôn bị tiếng khóc quấy rối a, cũng là mệt mỏi không chịu được. Sau khi kiểm tra kĩ các hệ thống thì hắn cũng khép kín hai mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.



Tiếng hít thở trong máy bay dần trở nên nhẹ nhàng, đương nhiên cái tiếng khóc inh ỏi kia vẫn là ngoại lệ. Mà một phần mười vỏ trứng còn lại kia đang lóe lên kim văn như ẩn như hiện, lúc này cũng không ai biết là nhịp điệu loé sang của hào quang trên vỏ trứng kia là dao động theo tiếng khóc của đứa nhỏ. Mỗi Khi tiếng khóc to rõ thì những đường vân màu vàng, bạc đó sẽ trở nên sáng chói, mà Khi tiếng khóc yếu bớt thì hài quang đó sẽ thu lại.



Thời gian dần trôi qua, vỏ trứng kia lóe sáng theo tiếng khóc đã dần nên trong suốt, mà ở mặt ngoài vỏ trứng đã xuất hiện một ít vết rách, vừa mới bắt đầu thì nó rất nhỏ nhưng càng ngày vết rách càng lan quanh vỏ trứng.



"Đinh"...một tiếng giòn vang, vỏ trứng tan vỡ, nhưng nó không vỡ thành từng khối mà vỡ thành một mảnh bột mịn rồi biến thành một luồng sáng.



luồng sáng màu kim ngân đó chui ra khỏi vòng phòng hộ một cách dễ dàng rồi lại chui vào vòng phòng hộ của đứa bé. Khi nó tràn vào miệng đứa bé thì rốt cuộc tiếng khóc cũng ngừng lại.




Cả khoang rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại. Sau khi đứa bé được hai màu kim ngân đó tràn vào miệng thì cuối cùng cũng ngủ thật say.



Không biết qua bao lâu...



"Ô...ô...n...g, ô...ô...n...g, ô...ô...n...g!" âm thanh trầm thấm vang lên trong buồng máy bay làm mọi người tỉnh lại từ giấc ngủ say.



"A..., một giấc ngủ thật thoải mái a! Đây là nhắc nhở bắt đầu hạ thấp sao? Chẳng lẽ chúng ta đã về tới nơi rồi?" Nam Trừng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nàng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía tín hiệu nhắc nhở trên lối vào cabin.



Người điều khiển đã tỉnh lại trước một lúc, hắn cười nói: "Đúng vậy, đã tới rồi. Đang đang trong quá trình giảm độ cao."



Nam Trừng đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, nàng theo bản năng mà nhìn về phía đài thí nghiệm.



Đứa nhỏ đã rúc vào một chỗ mà ngủ ngon lành, nhìn qua có chút cô độc.




Nam Trừng theo bản năng liền nghĩ đến cha mẹ hắn, các ngươi ở nơi nào vậy? Bọn hắn cũng nhất định sẽ rất nhớ đứa nhỏ này a.



"Ồ!" Nàng đột nhiên nghĩ ra được thứ không đúng là cái gì rồi, đứa nhỏ này đúng là đã ngưng khóc rồi?



Nam Trừng vội vàng đứng lên mà đi tới bên người đứa bé, bộ ngực nhỏ đang phập phồng nhẹ, khuôn mặt trắng nõn còn thỉnh thoảng hiện ra nét cười ngọt ngào.



Đây đúng là đang ngủ a? Nam Trừng t nhẹ nhàng thở ra.



"A..., tới nơi nhanh vậy sao?" Lam Tiêu duỗi lưng một cái rồi đứng dậy.



"Lam Tiêu, ngươi mau tới, hắn ngừng khóc rồi này. Khi hắn không khóc thật sự là trông rất đáng yêu a!" Nam Trừng vui ra mặt.



“Ngừng khóc? Đúng a. Nếu không chúng ta cũng ngủ không lâu như vậy." Vừa nói hắn vừa theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó ánh mắt của hắn liền ngốc trệ.



"Vỏ trứng? Vỏ trứng đâu?" Hắn đột nhiên quay người lại, hoảng hốt mà nhìn Nam Trừng.



"A?" Nam Trừng sửng sốt một chút, lúc này nàng mới nhìn về phía chứa vỏ trứng, đúng vậy,nó biến mất không một dấu vết luôn rồi.



"Không phải ta, ta không có làm gì a!" Nam Trừng vội vàng giải thích.



Lúc này mấy người khác cũng đã tỉnh lại, nghe thấy Lam Tiêu hô thất thanh như vậy nên cũng vội vàng xúm lại.



Lam Tiêu khoát tay với Nam Trừng, "Đừng hoảng hốt. Ngươi nói không làm thì chắc chắn sẽ là không làm, ta tin ngươi. Khi mở vòng phòng hộ là nó sẽ ghi chép lại. Chúng ta tra một chút xem nó có bị mở ra không."



Lúc này Nam Trừng mới nhẹ nhàng thở ra, đúng a! Khi mở vòng phòng hộ ra là nó sẽ ghi lại, thậm chí là mật mã mà mỗi người bọn hắn mở đều khác nhau. Có điều, nàng rất hài lòng về việc Lam Tiêu tin tưởng mình như vậy, nên nàng cũng theo bản năng mà buông lỏng rất nhiều. Thế nhưng cái vỏ trứng đâu?



Và hệ thống rất nhanh nói cho bọn hắn đáp án.



Khi nhìn thấy kết quả thì tất cả mọi người cùng ngẩn ra nhìn nhau, sau đó lại tập trung mà nhìn Lam Tiêu, mà Lam Tiêu cũng chẳng còn cách nào ngoài làm một bộ mặt cười khổ, "Các ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không biết gì a. Cái này đúng thật là chết cũng không có bằng chứng mà, sao nó lại biến mất không một dấu vết như vậy được chứ