Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 284: Băng Hoàng Chi Vũ




Dịch: Đức Thành



Hồn kỹ thứ ba của võ hồn Băng Thiên Tuyết Nữ. Tuyết Nữ Hàng Lâm.



Tuyết Nữ giang hai cánh tay, hóa thành một đạo quang ảnh màu trắng bay về phía ngọc hoàng trên không. Trong quá trình phi hành, tầng quang mang bạch sắc vốn có của bản thân Tuyết Nữ bắt đầu thu lại, cuối cùng hóa thành một quang cầu trắng to lớn. Quả cầu ánh sáng đuổi theo ngọc hoàng đang bay lượn. Ngay sau đó, toàn thân ngọc hoàng lập tức được bao trùm lên một tầng màu băng lam, hình thể của nó lập tức lớn gấp ba lúc trước, hai cánh sải rộng ra mà hòa mình với sương tuyết.



Băng Thiên Tuyết Nữ Hoàng Cầm, Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ: Băng Hoàng Chi Vũ.



Băng Hoàng to lớn vạch phá bầu trời, tiếng vù vù to rõ tràn ngập đất trời, trong phạm vi vài trăm mét lập tức hóa thành thế giới băng tuyết. Ngay cả Song Đầu Viên Hầu Vương đang điên cuồng cũng không thể không từ bỏ truy kích Lam Hiên Vũ, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh thánh khiết đang bay về phía mình.



Song Đầu Viên Hầu Vương sải rộng hai tay cùng hai cánh sau lưng, trên bầu trời, Tử Dương cùng Lam Dương đồng thời tỏa sáng hào quang. Nếu đây đang là trạng thái toàn thịnh, vậy nhất định Lam Hiên Vũ sẽ lập tức liên thủ với Đống Thiên Thu để cắt ngang kỹ năng này của nó, nhưng lúc này mọi người đều đã dùng ra gần hết năng lực, thậm chí đa số đã mất sức chiến đấu, vậy làm sao còn có thể ngăn cản được đây?



Song Đầu Viên Hầu Vương bồng bềnh mà lên, hai cánh khổng lồ sau lưng nó chậm rãi nhịp động, Lam Dương cùng Tử Dương đồng thời bắn xuống hai đạo quang mang. Hai bên thân thể Song Đầu Viên Hầu Vương biến thành màu lam cùng màu tím tách biệt. Nó đột nhiên hét lên một tiếng, tầng năng lượng khổng lồ đang hội tụ trên người nó đột nhiên bắn ra, hóa thành một cột sáng xoay tròn khổng lồ hai màu, bắn thẳng đến Băng Hoàng.



"Oành ——" Băng Hoàng trên không lập tức nổ thành vô số Băng Tuyết. Trong nháy mắt Băng Hoàng nổ tung đó, vô số băng nhũ bắn ra mà bao trùm Song Đầu Viên Hầu Vương từ bốn phương tám hướng. Nhưng cột sáng xoáy hai màu kia lại vẫn phóng thẳng tới hướng Lam Mộng Cầm.





Lam Mộng Cầm vừa mới thi triển Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, lúc này sắc mặt đã tái nhợt, thậm chí ngay cả né tránh nàng cũng không làm được, trong đôi mắt đã toát ra vẻ tuyệt vọng. Nàng có nghĩ thế nào cũng không ra, vậy mà con Song Đầu Viên Hầu Vương này lại mạnh tới như thế, ngay cả Băng Hoàng cũng không thể ngăn cản công kích của nó.



Đúng lúc này, một cột lôi đình to lớn lóe tới, ngang tàng đánh lên cột sáng xoáy hai màu kia.




"Oành ——"



Cột sáng xoáy hai màu đụng phải cột sáng lôi đình, cả hai đều bị bẻ chệch hướng. Ngay lúc này, lại một cột lửa lớn phóng tới mà gia nhập vào vụ nổ đó. Là Lâm Đông Huy ra tay, hắn đã chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng phát khởi công kích.



"Đi ra! Không ra thì tất cả đều phải chết." Tiền Lỗi liều mạng thôi động hồn hoàn thứ hai của mình, muốn phóng xuất ra Hồn kỹ Phục Khắc. Thời gian Phục Khắc vẫn còn chưa tới, nhưng lúc này hắn cũng không đoái hoài tới việc này, chỉ biết liều mạng nghiền ép tinh thần lực của mình, cố gắng phóng thích đệ nhị Hồn kỹ.



Một nhánh ngân văn Lam Ngân thảo quấn lên eo Lam Mộng Cầm và Đống Thiên Thu bên người nàng. Lam Hiên Vũ giật hai người về, sau đó đột nhiên ôm cả hai vào ngực mình.



Lam Mộng Cầm vừa mới khẽ kêu lên kinh ngạc, nàng cũng cảm giác được thân thể Lam Hiên Vũ đang kịch liệt chấn động, nàng cảm giác được một cách rõ ràng, lúc này cả người hắn đã trở nên nóng bỏng, tầng huyết mạch ba động phóng ra làm thân thể của nàng trở nên ấm áp. Sau đó ba người liền bay nhào tới phía trước, bởi phía sau lưng đã truyền đến một trận sóng xung kích khủng bố. Thân thể Lam Hiên Vũ mơ hồ lập loè kim quang, nhưng hắn vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù đã tận lực tránh đi, nhưng vẫn có từng màn “huyết hoa” bắn lên người nàng và Đống Thiên Thu.




Trận sóng năng lượng nổ tung mấy giây, trong tiếng rên rỉ, Lâm Đông Huy đã bị sóng xung kích đánh bay xa, không rõ sống chết. Nguyên Ân Huy Huy trên sườn núi cũng ngã lộn thẳng xuống.



Lam Hiên Vũ cắn chặt hàm răng, nhanh chóng hạ Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm xuống đất, sau đó lập tức lao tới hướng Nguyên Ân Huy Huy. Phóng một nhánh kim văn Lam Ngân thảo quấn chặt lấy Nguyên Ân Huy Huy đang ở trên không, thêm một phát giật mạnh trước khi hắn rơi xuống đất, hóa giải thế rơi, kéo lấy thân thể của hắn mà hạ xuống mặt đất. Lúc này Nguyên Ân Huy Huy đã là mặt như giấy trắng, ngực kịch liệt chập trùng, hai mắt nhắm chặt. Hôn mê bất tỉnh.



Thảm liệt...



Đến giờ khắc này, chỉ có thể dùng hai chữ "Thảm liệt" để hình dung một trận chiến này. Lưu Phong hôn mê, Đống Thiên Thu hôn mê, Vũ Thiên hôn mê, Nguyên Ân Huy Huy trọng thương hôn mê, Lam Mộng Cầm tiêu hao quá giới hạn, Băng Thiên Lương cũng tiêu hao quá giới hạn, Tiền Lỗi đã dùng hết hồn kỹ, Lâm Đông Huy trọng thương sống chết không rõ. Lúc này, người còn lại chút sức chiến đấu cũng chỉ có Lam Hiên Vũ. Con Song Đầu Viên Hầu Vương này thật sự là quá mạnh. Hơn nữa nó lại xuất hiện sau khi mọi người vừa trải qua một trận đại chiến, sau khi mọi người đã tiêu hao khá lớn.




Lam Hiên Vũ bỗng nhiên quay người nhìn lại, trong nháy mắt xoay người này, nội tâm của hắn vẫn gấp rút cầu khẩn. Một kích mạnh nhất của Lam Mộng Cầm cùng Nguyên Ân Huy Huy có thể đánh nó bị thương tới mức nào, điểm này chính là thứ quyết định tới việc bọn hắn có thể sống sót hay không.



Sau khi mượn nhờ lực lượng Lam Dương cùng Tử Dương để bùng nổ, Song Đầu Viên Hầu Vương giáng xuống từ trên trời, hung hăng nện xuống mặt đất. Hai cánh sau lưng nó đã thủng trăm ngàn lỗ. Băng Hoàng Chi Vũ đâu phải dễ ngăn cản như vậy? Đó chính là Tự Thể Võ Hồn Dung Hợp Kỹ từ hai võ hồn đỉnh cấp!



Luận tổng số hồn lực, nương theo việc có nhiều hồn hoàn vạn năm và song sinh võ hồn, trên thực tế thì hồn lực của Lam Mộng Cầm cũng không kém Nguyên Ân Huy Huy là bao, thậm chí còn có thể mạnh hơn. Nàng đã đánh một kích toàn lực, lại thêm việc Song Đầu Viên Hầu Vương đã nhiều lần bị thương, bản thân nó lại không am hiểu phòng ngự, cho nên một kích đó vẫn làm nó phải trọng thương.




Ngoài hai cánh bị đâm thủng tới trăm ngàn lỗ, những băng nhũ đó còn để lại trên người nó hàng loạt vết thương. Mỗi một cây băng nhũ bắn trúng nó đều lập tức đâm xuyên, sau đó lại bất chợt nổ tung. Lúc này này toàn thân Song Đầu Viên Hầu Vương đã chảy tràn những dòng máu lam tím, ngoại trừ viên tinh hạch ở ngực là vẫn còn lóe sáng như cũ. Những chỗ khác gần như không đâu còn hoàn hảo. Cánh tay trái của nó cũng đã bị liệt phế hoàn toàn vì che chắn cho những con mắt.



Lôi Linh chiến cổ miễn cưỡng chặn lại một kích toàn lực của nó, lúc này nó rơi xuống mặt đất, hai đầu gối quỳ xuống, miễn cưỡng dùng cánh tay phải còn lại chống đỡ lấy thân thể mà thở hồng hộc từng ngụm.



Cứ việc nó đã là một dáng vẻ bị thương nặng, nhưng vẻ mặt của Lam Hiên Vũ lúc này lại vẫn ngưng trọng như trước. Bởi vì hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức bạo lệ kia một cách rõ ràng, không hề giảm bớt vì đã bị trọng thương.



Lam Hiên Vũ thu hồi những nhánh lam ngân thảo vẫn quấn quanh trên người đồng bạn, chậm rãi tiến về phía trước từng bước một. Lúc này, chiến hữu duy nhất của hắn chính là Đại Địa Chi Hùng đang lổm nhổm bò dậy. Đại Địa Chi Hùng lắc lắc đầu, nó nhìn Lam Hiên Vũ và Tiền Lỗi, lại nhìn Song Đầu Viên Hầu Vương đẫm máu những vẫn cực kỳ hung lệ. Sau đó nó đột nhiên xoay người chạy thẳng đến hướng Triệu Hoán Chi Môn.



Tiền Lỗi trợn to hai mắt: "Không! không được! ngươi không thể đi. Ngươi là do ta triệu hoán, ngươi phải giúp ta giết địch!"



Hai mắt Tiền Lỗi tuôn tràn lệ quang, lúc này hắn không muốn Lam Hiên Vũ phải một thân một mình chiến đấu tới mức nào chứ! Hắn run rẩy giang hai cánh tay mà ngăn trước Triệu Hoán Chi Môn, cắn chặt hàm răng, không cho Đại Địa Chi Hùng quay trở về, còn có nó thì xác suất sống sót cũng sẽ lớn hơn một chút