Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 243: Lam Mộng Cầm Cường Đại!




Dịch: Đức Thành



Trong hai mươi tổ đội đấu vòng thứ nhất, Lam Hiên Vũ đã có thể thấy được sáu gã tứ hoàn, tỷ lệ này quả thực là quá khủng so với suy nghĩ.



Cả Thiên La Tinh cũng chỉ có Băng Thiên Lương là tứ hoàn. Còn như tổ đội của Lương Thục Thi thì tuyệt đối không thể tính là mạnh, sự thật cũng đã chứng minh điểm này. May là vận khí của đám người Lương Thục Thi cũng không quá kém, đối thủ đều là tam hoàn.



Thế nhưng thực lực của ba gã tam hoàn này lại rất mạnh, trong đó còn có một tên là song sinh Võ Hồn. Chỉ dùng ba phút đã đánh tan tác tổ đội của Lương Thục Thi. Vì chiến thắng nên nàng đã phải dùng hết toàn lực, thậm chí ngay cả cánh tay cũng đã bị đâm xuyên, nhưng cuối cùng vẫn phải bại trận. Đến khi nàng xuống khỏi sàn đấu, gần như đã lập tức vọt tới phía Băng Thiên Lương đang mang sắc mặt tái nhợt, ôm hắn nghẹn ngào khóc rống.



Rốt cuộc Lương Thục Thi vẫn bị loại bỏ. Băng Thiên Lương thật sự đã vì nàng mà làm rất nhiều, thậm chí không ngại phải đi cầu trợ giúp từ Lam Hiên Vũ, thế nhưng tất cả cũng đã biến thành vô dụng dưới khảo hạch của Sử Lai Khắc Học Viện, cuối cùng nàng cũng vẫn bị loại bỏ.



Cạch trạnh thật sự quá tàn khốc, đợt thứ hai đã có mười tổ đội bị loại bỏ. Đợt thứ ba lại tiếp tục! Mà vòng này đã có hai tổ đội quen thuộc. Tổ đội của Băng Thiên Lương đã xuất chiến. Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm cũng xuất chiến ngay trong vòng này. Không thể nghi ngờ, đối thủ của Băng Thiên Lương thật sự quá bất hạnh, bởi vì bọn họ đã phải hứng chịu công kích từ "Điện Thần Ma Khôi" đang không ngừng nổi giận. Mà người nổi giận cũng không chỉ là Băng Thiên Lương, mà theo đó còn có hai vị đồng đội cường đại. Ba Cường Công Hệ Chiến Hồn Sư phát ra những không kích kinh khủng, gần như đã dùng trạng thái nghiền ép mà chiến thắng đối thủ. Thiếu chút nữa là Băng Thiên Lương thiêu trọng thương luôn một gã, điện quang lập loè tràn ngập lôi đài.



Mà người làm Lam Hiên Vũ không thể không tán thưởng lại vẫn là Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm. Các nàng rút thăm vận khí cũng không tốt lắm, đối thủ của các nàng có một gã là tứ hoàn, hai gã kia là tam hoàn, đã vậy lại còn là hai đối ba, chỉ riêng về mặt nhân số đã rơi vào thế hạ phong.



Lam Hiên Vũ vẫn một mực chú ý nàng Lam Mộng Cầm cùng họ này. Khi song phương đồng thời phóng thích Võ Hồn, Lam Mộng Cầm rõ ràng đã thấy đối phương có một gã tứ hoàn nhưng lại vẫn mang một bộ bộ dáng nhàn nhã...



"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài tuyên bố một tiếng.



Phía đối diện, tên Hồn Tông lập tức vọt tới, thân thể nhoáng một cái, hai hồn hoàn đầu trước sau lóng lánh, thân thể lập tức phình to, nhất là hai tay lại càng trở nên to dị thường.





Tên hồn sư Đại Địa Hùng phóng thích Võ Hồn, sải bước vọt tới phía Lam Mộng Cầm cùng Đống Thiên Thu. Tên này cũng mới có mười hai tuổi, nhưng khi hai cái Hồn Hoàn phóng xuất ra, thân thể cao quá hai mét của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, bàn tay thô to lập tức chụp về phía mặt đất.



Trong tiếng ầm ầm nổ vang, một cỗ sóng xung kích lập tức chấn tới phía Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm. Mãi tới lúc này Lam Mộng Cầm mới bắt đầu phóng thích Võ Hồn, bốn cái Hồn Hoàn lập tức phóng lên. Ngay khi Hồn Hoàn được phóng thích ra, mái tóc trắng của nàng tự nhiên mà tung bay, thân hình cũng lăng không mà lên, bốn cái Hồn Hoàn màu tím! Không thể nghi ngờ, nàng cũng là một gã tứ hoàn Hồn Tông.



Tiếp theo đó là một tầng quang mang nhu hòa màu trắng khẽ khuếch tán, lúc này, dường như toàn thân nàng đã trở nên trong suốt, nhiệt độ chung quanh chợt hạ xuống, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia mang một nét kiêu ngạo khó ai có thể sánh nổi, hai tay duỗi thẳng sang hai phía, chỉ trong chốc lát nàng đã tạo mên một cảnh tượng tuyết bay đầy trời!




Tầng sóng xung kích của Đại Chi Địa Hùng lại biến mất như trâu đầm xuống biển, toàn bộ lôi đài đều trở nên mù mịt trong màn băng tuyết.



Nhiệt độ tại nhanh chóng hạ thấp, hai tên Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư của đối phương đang lao tới đều cảm giác thấy toàn thân một hồi rét run, tốc độ không khỏi đại giảm.



Nàng là Khống chế hệ hồn sư?



Nhưng chỉ sau một khắc bọn hắn liền biết mình phán đoán sai rồi. Bởi vì đám bông tuyết đầy trời đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén. Như ngàn vạn lưỡi dao không ngừng đánh chém bừa bãi lên thân thể của bọn hắn.



Thứ này trốn kiểu gì đây? Với màn băng tuyết nhập trời như vậy thì tốc Bđộ có nhanh hơn nữa cũng chẳng trốn đư. Hơn nữa là tầm nhìn còn bị ngăn cản, bọn hắn chỉ có thể luống cuống tay chân mà đi ngăn cản.



"Ngao ——" Gã hồn sư Đại Địa Hùng hét lớn một tiếng, trên người hắn, hồn hoàn thứ tư không chút do dự mà bay lên. Cũng không biết công kích đó của Lam Mộng Cầm là hồn kỹ thứ mấy, nhưng nhiệt độ vẫn đang tiếp tục hạ thấp, từng bông tuyết như những lưỡi dao bén nhọn, rơi vào lực phòng ngự rất mạnh của Đại Địa Hùng liền phát ra những âm thanh va chạm chói tai. Gã hồn sư Đại Địa Hùng biết rõ ràng, dưới loại tình huống này thì hai vị đồng đội của mình sẽ rất khó triển khai tác dụng, cứ tiếp tục tiêu hao như vậy sẽ càng thêm thiệt thòi, cho nên hắn đã quyết định thật nhanh.




Một tầng quang mang kim sắc chói mắt chợt lóe từ trên người hắn, thân thể cao lớn đột nhiên nhảy dựng lên, chung quanh đoàn quang mang màu vàng đó, từng mảng bông tuyết phá toái, ánh mắt của hắn liền tập trung vào Lam Mộng Cầm đang trôi nổi giữa không trung, nháy mắt sau đó, thân thể của hắn cuộn thành hình cầu mà đánh thẳng tới hướng Lam Mộng Cầm.



Dường như tầng không gian chung quanh Lam Mộng Cầm đã sụp đổ vào thời khắc này, thân thể bị tập trung tới mức không thể động đậy. Nhưng lúc này nàng lại không chút bối rối, khóe miệng lộ ra một nét khinh miệt, mở hai tay lòng bàn tay hướng về phía trước, làm ra một động tác nâng nâng lên.



Lập tức, toàn bộ bông tuyết chung quanh đột nhiên nhưng tụ vào phía trong, hóa thành Tuyết Hoa Long Quyển cực lớn, làm lộ ra hai vị đồng bạn của gã Đại Địa Hùng. Một người trong đó vừa lúc bị một thanh băng thương quét ngang thân thể, trực tiếp bay khỏi lôi đài. Đống Thiên Thu vừa lóe thân đã bắn tới hướng một người khác. Người chưa tới, băng thương cũng đã lóe tới như thiểm điện, mà tè đầu tới giờ nàng cũng chưa từng nhìn Lam Mộng Cầm bên này.



"Phốc" một tiếng, gã hồn sư Đại Địa Hùng lao vào trong luồng Tuyết Hoa Long Quyển, thân thể cường tráng vậy mà cũng bị cuốn ngược lên trời.



Ánh sáng màu vàng nổ tung, hắn nghĩ đơn giản chỉ cần đánh nổ Tuyết Hoa Long Quyển là được, trên người hắn, hào quang cũng theo đó mà ảm đạm đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn chấp nhất mà lao tới hướng Lam Mộng Cầm đang lơ lửng ở giữa không trung.



Phòng ngự thật mạnh! Hình như Lam Mộng Cầm gặp phiền toái rồi. Lam Hiên Vũ khẽ híp hai mắt lại.




Nhưng vào lúc này, hai tay đang nâng của Lam Mộng Cầm chợt hạ xuống, tay phải nhẹ nhàng đánh về phía trước, cả bàn tay đã biến thành màu băng lam. Bàn tay mảnh khảnh của nàng hoàn toàn đối lập với thân thể khủng bố của đối phương, dưới đài thậm chí đã có người lên tiếng kinh hô, làm sao nàng có thể chống đỡ được chứ!



"Phốc"



Bàn tay nhỏ màu băng lam nhẹ nhàng linh hoạt mà đặt tới thân thể đối phương vừa đánh tới như một khỏa lưu tinh, bông tuyết bay vụt, Lam Mộng Cầm vẫn lơ lửng bất động giữa không trung, mà đối phương lại lập tức bị hóa thành một khối tuyết trắng, nàng tung một cước đá vào giữa người gã Đại Địa Hùng, hắn cứ như vậy mà bắn thẳng xuống lôi đài. Lúc này Đống Thiên Thu cũng đã quay về sau khi giải quyết xong hai người khác.




Lam Mộng Cầm khẽ cười một tiếng, nấm lấy bàn tay Đống Thiên Thu, hai người nhẹ nhàng hạ xuống dưới sự phụ trợ của những bông tuyết, một nàng trong trẻo mà lạnh lùng, một nàng tuyệt mỹ như Nữ Thần Băng Tuyết.



"Mạnh thật nha!" Tiền Lỗi có chút ngây ngốc mà nhìn Lam Mộng Cầm.



Hai đối ba, vậy mà toàn bộ quá trình lại biến thành nghiền ép ngược lại, căn bản là chưa cho đối phương bao nhiêu cơ hội. Nhìn qua thì có vẻ Lam Mộng Cầm là Khống chế hệ hồn sư, vậy mà lại có thể tay không tiếp hồn kỹ thứ tư của đối phương, thực sự là quá mức cường thế.



Đại Địa Hùng với lực lượng công kích và phòng ngự cực mạnh mà thành danh, vậy mà trước mặt nàng lại không thể tiến lên một bước. Đây là cái thực lực mạnh tới mức nào chứ!



Lam Mộng Cầm cường công khống chế toàn trường. Đống Thiên Thu giải quyết hai gã bị hạn chế bởi những bông tuyết nhiệt độ cực thấp bay đầy trời, căn bản không phí chút khí lực nào.



Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, chăm chú gật đầu nói: "Đúng vậy, rất mạnh!"



So với Băng Thiên Lương thì nàng còn mạnh hơn. Hắn lại thêm một câu trong lòng.



Lam Mộng Cầm ra tay một cách rất nhàn nhã mà hiệu quả, thậm chí còn chưa ai nhìn ra nàng đã phóng thích hồn kỹ như thế nào. Ngay khi một chưởng nhẹ nhàng đó đánh ra, Lam Hiên Vũ thậm chí cảm thấy mọi nguồn lạnh lẽo trên lôi đài đều tụ về tay nàng trong khoảnh khắc đó.