Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 208: Thăng Linh Đài




Dịch: Đức Thành



Bình thường mà nói, sau khi tu vi hồn sư tăng lên gặp bình cảnh sẽ cần phải dung hợp Hồn Linh, sau đó dung hợp Hồn Hoàn từ Hồn Linh. Một cái Hồn Linh có thể phụ thêm một cái Hồn Hoàn, thậm chí là nhiều cái. Mà Truyền Linh Tháp chính là nơi thu hoạch Hồn Linh. Bọn họ mô phỏng năng lực của Hồn Thú, chế tạo ra Hồn Linh. Đây cũng là điểm căn bản để nhân loại có thể chung sống hoà bình cùng Hồn Thú, nhân loại không còn cần phải săn giết Hồn Thú để tăng cường thực lực bản thân.



Chẳng qua đối với Lam Hiên Vũ mà nói, nơi đây thực là rất lạ lẫm, vì căn bản hắn cũng chưa từng dung hợp qua bất kì Hồn Linh nào. Hồn Hoàn của hắn đều là tự nhiên mà sinh ra. Bởi vậy, đây còn là lần đầu tiên hắn tới Truyền Linh Tháp.



Lúc này trong tay ba người đều cầm lấy một cái thẻ, đây là vé vào cửa Thăng Linh Đài, một nơi của Truyền Linh Tháp.



Thăng Linh Đài là cái dạng gì đây? Đây chính là phần thưởng rút chọn quán quân lần trước của bọn hắn, nhưng cũng chỉ có thể vào một lần



Trong Thăng Linh Đài mô phỏng cũng là rừng rậm Hồn Thú, hơn nữa trong những hồn thú này là có năng lượng, đánh chết chúng là có thể dung nhập một bộ phận năng lượng vào bản thân, nói cách khác, nếu như ngươi có mười năm Hồn Hoàn, ở bên trong săn giết đầy đủ hồn thú, cái Hồn Hoàn đó sẽ có thể tăng lên thành trăm năm Hồn Hoàn, dùng cái này suy ra. Hồn Cốt cũng là như thế, cũng đồng dạng có thể hấp thu năng lượng trong đó.



Mà Thăng Linh Đài có thể tiếp tục sử dụng, là vì Truyền Linh Tháp tiêu phí lực lượng khổng lồ đem năng lượng từ bên ngoài đến dung nhập vào trong đó, bên trong thậm chí còn bao hàm một ít Không Gian pháp tắc huyền bí, cụ thể là cái gì thì chính là cơ mật cao nhất của Truyền Linh Tháp rồi. Hàng năm chỉ có rất ít người có thể thông qua vé vào cửa tiến vào trong đó, cho nên, có thể nghĩ cái phiếu vé này trân quý đến cỡ nào.



Trong đó là có một vé do ba người Lam Hiên Vũ đạt được phần thưởng, hai vé còn lại là do học viện hao phí số tiền lớn mới mua được, chính là để cho bọn hắn có thể tăng cường một chút thực lực của mình trước khi đến Sử Lai Khắc Học Viện tham gia thi vòng hai.



Mục Trọng Thiên mang theo ba người tiến vào Truyền Linh Tháp, hai tầng dưới của Truyền Linh Tháp là mở ra với tất cả công chúng, nhất là đối với hồn sư, ở chỗ này có thể mua sắm Hồn Linh. Nếu mua Hồn Linh quý hiếm còn có thể tiến vào tầng cao hơn.



Đại sảnh tầng một là hình bát giác rộng lớn, thiết bị tài liệu dùng vật liệu đá làm chủ, trên đỉnh có một bích hoạ màu sắc rực rỡ, thứ nó biểu hiện chính là các loại Hồn Thú, hơn nữa còn cho thấy rõ ràng là có chủ đề câu chuyện.



Lam Hiên Vũ nhận ra, câu chuyện mà bức họa này giảng thuật chính là một tòa thành thị cổ đại đang tại bị ngàn vạn Hồn Thú bôn tập công kích. Tại thời đại đó, loại tình huống này hẳn là Thú triều.



Thứ khiến người chú mục nhất chính là một đầu hắc long cực lớn bay lượn trên không trung, nó có một đôi mắt màu vàng, tất cả Hồn Thú chính là dưới sự chỉ huy của nó mà hướng nhân loại khởi xướng trùng kích.



Mà ở trên tường thành là rất nhiều hồn sư đang phóng thích ra các loại Hồn Kỹ, ngăn cản Hồn Thú trùng kích. Cái tình cảnh khoáng đạt tráng lệ này đã được bích hoạ biểu hiện ra hoàn toàn, làm cho người ta một loại cảm giác rung động tâm linh.



Lưu Phong cùng Tiền Lỗi cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này nên tất nhiên sẽ không quá kinh ngạc, mà Lam Hiên Vũ lại bị ring động thật sâu. Đồng thời, trong lòng hắn còn có một loại tâm tình rất khác thường, tựa hồ người chỉ huy ngàn vạn Hồn Thú kia hẳn là mình rất thích, chính mình trời sinh đã muốn làm một gã quan chỉ huy nên mới phải lựa chọn hệ chỉ huy giữa các hành tinh. Trong nội tâm Lam Hiên Vũ lúc này là đang nghĩ như vậy.



Mục Trọng Thiên thấy Lam Hiên Vũ vẫn đang ngó nghiêng với bức họa trên nóc, mỉm cười nói: "Cái bích hoạ này biểu hiện đại khái là hơn hai vạn năm trước, Thú triều công kích chúng ta tại mẫu tinh. Lúc đó Hồn Đạo Khí mới vừa được phát minh ra, còn chưa đủ cường đại, có lẽ Hồn Thú đã cảm nhận được nguy cơ nên mới phải liều lĩnh mà công kích chúng ta như thế, thử suy yếu chúng ta. Đáng tiếc là cuối cùng bọn chúng vẫn thất bại. Thế nên một đoạn thời gian rất dài sau đó, không gian sinh tồn của hồn thú mới dần dần bị chúng ta áp súc, thậm chí một lần gần như diệt vong. Truyền Linh Tháp đem giờ phút này làm thành bích hoạ chính là muốn để chúng ta hiểu rõ ý nghĩa việc cùng Hồn Thú chung sống hoà bình. Bọn chúng cũng đồng dạng là một bộ phận của mẫu tinh. Khi chúng ta đầy đủ cường đại, đã không cần lo lắng việc bọn chúng mang đến nguy hại thì hẳn là nên chung sống hoà bình cùng chúng. Năm đó, người sáng lập Truyền Linh Tháp cũng là vì việc này mà phát minh ra Hồn Linh."



"vâng." Lam Hiên Vũ vội vàng gật đầu.



"Đi thôi. Chúng ta phải nắm chặt thời gian, các ngươi kiên trì thời gian càng lâu ở trong Thăng Linh Đài sẽ càng có lợi." Mục Trọng Thiên khẽ cười nói.



Khoảng thời gian tới lúc phi thuyền vũ trụ của Sử Lai Khắc Học Viện cất cánh còn có tám ngày. Tương đối mà nói thì số thời gian này cũng khá đủ, nhưng tất nhiên học viện hy vọng Lam Hiên Vũ bọn hắn có thể kiên trì trong Thăng Linh Đài được càng lâu, vì chỉ vậy thì ba tấm vé vào cửa này mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.




Mục Trọng Thiên mang theo bọn hắn tới phía thang máy mà đi, đúng lúc này, một tiếng kinh nghi vang lên: "Lam Hiên Vũ."



Cái thanh âm này có chút lạ lẫm, nhưng lại gọi chuẩn xác ra tên Lam Hiên Vũ, Ba người Lam Hiên Vũ vừa quay lại liền thấy có bốn người cũng vừa vừa đi vào đại sảnh Truyền Linh Tháp. Trong bốn người này có ba người là Lam Hiên Vũ biết.



Trừ một gã trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, ba người khác đều là người quen, mà lúc này, trên mặt Lưu Phong đã nhiều thêm vài phần vẻ quái dị.



Một đám người quen được Lam Hiên Vũ chơi xỏ rất thảm, không phải là Băng Thiên Lương, Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy đến từ Lăng Thiên học viện sao, chẳng qua bọn hắn không phải ở Lăng Thiên đại lục bên kia sao? Như thế nào lại chạy đến Mặc Lam đại lục bên này? Chẳng lẽ nói bọn họ là đến hưng sư vấn tội hay sao?



Tất nhiên Mục Trọng Thiên không biết ba người này, hắn nghi ngờ nhìn về phía Lam Hiên Vũ.



Lam Hiên Vũ cười khổ nói: "Đây là tổ đội thứ hai của trận thi đấu tuyển chọn, Băng Thiên Lương. Chính là gã tứ hoàn đấy."




Mục Trọng Thiên lập tức hiểu được vấn đề, lúc này, trong nội tâm hắn cũng sinh ra nghi hoặc như Lam Hiên Vũ, vì cái gì tổ đội của Băng Thiên Lương lại tới đây? Bọn hắn hẳn là trực tiếp xuất phát từ Lăng Thiên thành bên kia đó a!



Thiên La tinh có hai phiến đại lục, cũng có hai tòa thành thị lớn nhất, chính là Thiên La Thành cùng Lăng Thiên thành. Hai tòa thành thị này đều có du hành vũ trụ trung tâm riêng, nói cách khác, Băng Thiên Lương bọn hắn có thể trực tiếp từ Lăng Thiên thành bay về phía mẫu tinh, căn bản không cần phải tới Thiên La Thành bên này. Như vậy, chuyến này của bọn hắn là vì cái gì?



"Vừa vặn đụng phải các ngươi."



Băng Thiên Lương bước nhanh tới trước, sắc mặt của hắn nhìn qua thập phần bình thản, giống như đã quên việc mình bị Lam Hiên Vũ chơi khăm trong trận thi đấu vậy.



Lam Hiên Vũ hướng hắn gật đầu: "Ngươi khỏe chứ."



Ánh mắt Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên nhìn Lam Hiên Vũ đều lộ ra chút quái dị, sao bọn hắn có thể quên được từng màn bị Lam Hiên Vũ thể hiện trong trận đấu đó a! Bên phía Lam Hiên Vũ rõ ràng chỉ có ba bốn người, lại đánh chín người bên mình ngã thảm, để cho bọn họ bên này cuối cùng chỉ còn lại có một mình Băng Thiên Lương.



"Xin chào, vừa vặn đụng phải các ngươi ở chỗ này. Ta có thể nói chuyện với các ngươi hay không? Ta vốn nghĩ đi Thăng Linh Đài trước, tới lúc xuất phát sẽ tìm ngươi, hiện tại lại vừa vặn gặp nhau. Không phải các ngươi cũng muốn đi Thăng Linh Đài đấy chứ?"



Lam Hiên Vũ có chút bất đắc dĩ nói: "Chính là trùng hợp như vậy. Các ngươi tới đây là vì tìm bọn ta?"



Băng Thiên Lương khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tới tìm ngươi. Yên tâm, chúng ta không phải đến báo thù, dù sao đó cũng chỉ là thi đấu tuyển chọn."



Lam Hiên Vũ nhún vai: "Ta đoán các ngươi cũng đều vào vòng trong rồi. Không có gì, thù là có thể báo. Cùng lắm là gặp lại ở vòng hai của Sử Lai Khắc."



Băng Thiên Lương nhìn khuôn mặt đẹp của Lam Hiên Vũ với cái thần sắc ôn hòa kia, đột nhiên có một loại suy nghĩ muốn đi lên cho hắn một đấm. Gia hỏa này luôn nhìn qua có chút vô tội, nhưng thực chất lại là người nham hiểm. Trước đó, Mình thật sự thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết rồi. Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay hắn còn chưa bao giờ tức giận như vậy.