Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 162: Ước định với cẩu cẩu




Thẩm Triệt tới phố nội thất tia được một cái giường đôi đang giảm giá. Lúc thanh toán tiền, cô nhân viên bán hàng hình như là nhận ra cậu, ánh mắt có chút tựa tiếu phi tiếu. Thẩm Triệt rất ít khi bị người khác nhìn chòng chọc một cách lộ liễu như vậy, cậu có chút mất tự nhiên, chỉ đành cười một cái đáp lại.

Cô nhân viên bán hàng đi bố trí người vận chuyển. Thẩm Triệt chờ lâu, chán muốn chết chỉ đành ngó nghiêng bốn xung quanh, lúc này mới phát hiện xung quanh luôn có người đang nhìn mình. Chính xác mà nói là như đang nhìn lén, vài người còn chụm đầu thì thầm cái gì. Diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Kim Chi có lực ảnh hưởng lớn thế này từ lúc nào vậy?

Đang buồn bực, Thẩm Triệt liền nhận được điện thoại của Nhậm Hải gọi tới. Nhậm huynh ở đầu dây bên kia kinh sợ nói: “Thẩm Triệt, ảnh chụp kia là thật à?!”

Thẩm Triệt ngơ: “Ảnh chụp gì?” Sau đó nghe thấy đầu kia di động vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, sắc mặt bỗng dưng cũng trắng bệch.

“Ơ này, Thẩm tiên sinh, giường của anh—“

Cô gái bán hàng cùng người nhân viên giao hàng từ trong kho đi ra, chỉ còn thấy bóng dáng cậu thanh niên tóc xoăn vội vã bỏ đi.

Thẩm Triệt ra khỏi phố nội thất liền trông thấy một sạp báo đằng xa. Còn chưa đi tới gần, cậu đã trông thấy một tờ 《Báo giải trí sớm》được trưng ra treo trên cửa sổ. Thẩm Triệt không cần đi lại gần xác nhận, chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra bức ảnh trên tờ báo kia. Bức ảnh kia cùng cái tít chấn động “Diễn viên mới xuất sắc nhất x Nam diễn viên chính xuất sắc nhất = Công khai mối tình đồng tính!!” chiếm mất ba phần tư trang báo.

Lúc nghe Nhậm Hải nói, trong lòng cậu còn ôm hi vọng, biết đâu ảnh chụp kia là ảnh ghép. Thế nhưng cho dù đứng xa như vậy, cậu cũng biết đó không phải là ghép nối gì cả.

Đó là ảnh chụp buổi tối ngày hôm đó, lúc ngồi trên đê biển trên đường Tân Hải, cậu đã hôn môi Tần Tu.

***

– Hai người họ là đồng tính luyến ái thật sao? Thấy gớm quá đi.

– Thẩm Triệt, cậu mau ra đây phủ nhận đi! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!

– Cậu ở dưới hay Tần Tu ở dưới vậy. Hai người thích tư thế nào nhất?

– Trước đây không phải cũng phong phanh có tin bọn họ là gay sao, cơ mà lúc ấy không có ảnh chụp nên chẳng ai tin. Ai dè đúng thật…

– Đương nhiên pê đê thì không thích dụ dỗ fan nữ rồi. Nhất là Tần Tu ế, còn nói cái gì mà mối tình đầu là học tỷ thời cao trung nữa chứ. Nói dối trắng trợn như thế có thấy mắc ói không?!

– Tần Tu nói mối tình đầu là học tỷ cao trung có vẻ không giống nói dối, với cả anh ta cũng đâu nhất thiết phải nói dối. Tôi nghĩ có khi là Thẩm Triệt chủ động theo đuổi anh ta. Tôi nghi Thẩm Triệt mới là gay bẩm sinh, cho nên hồi trước khi hỏi tới mối tình đầu của mình, cậu ta mới ấp úng như vậy. Mà có thế thì lúc diễn 《Cái chết của chú cá bảy màu》mới xuất thần như thế được chứ.

– Nhìn sắc mặt Tần vệ đội bên trên kìa.

– Trước đây tôi cực kỳ thích hai người này, làm sao đây, giờ tự nhiên lại thấy ghét thế không biết…

Thẩm Triệt ngồi một mình trên băng ghế dài trong công viên, chỉ liếc vào weibo một lát cũng không dám xem thêm nữa. Di động nhận được càng lúc càng nhiều cuộc gọi từ những số xa lạ, cậu biết chắc chắn đó là phóng viên, tâm trạng rối bời chỉ có thể tắt máy.

Cậu cũng từng nghĩ tới có một ngày, tình yêu giữa cậu và Tần Tu sẽ bị phơi bày nhưng cũng không ngờ ngày ấy lại tới nhanh, tới bất ngờ và rắc rối như thế này. Mới một ngày trước thôi, cả hai vẫn còn là người được săn đón nhất trong lễ trao giải Kim Chi, vậy mà ngay ngày hôm sau, vận số lại đảo ngược 180 độ.

Trong công viên rất yên tĩnh, tâm tư Thẩm Triệt cũng dần dần lắng xuống. Trên băng ghế cậu đang ngồi có một tờ 《Báo giải trí sớm》bị ai đó vứt lại, cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm bức ảnh tai họa kia, ngẩn ngơ.

Trong ảnh, Tần Tu nằm ngửa trên đê biển, hai mắt khép hờ, còn cậu đang cúi xuống hôn môi Tần Tu.

Nếu mới nhìn cũng cảm thấy có chút nhức nhối nhưng khi nhớ lại buổi tối hôm đó, Thẩm Triệt lại không kìm lòng được, cầm tờ báo đã ẩm nước mưa trên ghế lên, nhìn ảnh chụp kia cười cười. Thực ra chụp cũng rất đẹp đó chứ.

Nhưng mà chỉ xem mấy cái bình luận trên weibo thôi cũng biết, hai người đã khiến rất nhiều kẻ tức giận, đạp lên mìn của vô số người. Trên weibo có chửi mắng, có ghê tởm, có chế nhạo, có cả người tới xem kịch vui, duy nhất chúc phúc lại không có. Cậu không tin tình yêu của cậu và Tần Tu lại không có nổi lấy một lời chúc phúc, nhưng tất cả mọi thứ tới đột ngột như vậy, không phải chỉ là một lời gièm pha mà là cả một vụ tai tiếng lớn. Hai chữ “chúc phúc” dường như rất khó có thể nói ra được.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu đã có thể đoán tiếp được số phận tương lai của mình, nhưng…

Tần Tu thì sao…

Cậu mới chỉ vừa vặn thoát ra khỏi bóng ma vây khốn, cầm giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng Tần Tu thì không như vậy. Mặc dù từng dính vào tai tiếng xô xát đánh người nhưng sự yêu thích của mọi người dành cho Tần Tu vẫn như mặt trời ban trưa, nhưng lần này, tính chất sự việc lại hoàn toàn khác. Tần Tu có một số lượng fangirl khổng lồ. Những cô gái này có thể dễ dàng tha thứ chuyện Tần Tu bạo lực đánh người, nhưng tuyệt đối không có khả năng tha thứ cho việc thần tượng mà mình luôn khao khát, luôn yêu đến điên cuồng lại là một kẻ đồng tính. Là người trẻ tuổi nhất được phong ảnh đế, sự nghiệp đang ở thời điểm tiến lên tới đỉnh cao nhất lại phát sinh chuyện như vậy, đối với Tần Tu mà nói, đây chắc chắn là một đòn trí mạng. Mấy năm nay, anh đã rất vất vả để giành được sự yêu thích và thừa nhận của mọi người. Nếu cứ để thế này mà sụp đổ, tất cả lại về con số không. Thậm chí cậu còn hoài nghi kẻ đã tung bức ảnh kia chính là nhắm vào Tần Tu.

Còn cậu lại để tình cảm chi phối lý trí, trở thành đồng lõa của kẻ kia, không chỉ hủy hoại tiền đồ của chính mình mà còn hại đến cả Tần Tu.

Thẩm Triệt lại nghĩ đến Tần Tu sáng chói trên màn ảnh, một Tần Tu thiên chi kiêu tử đứng trên bục nhận thưởng, tay cầm cúp. Chỉ cần nghĩ đến việc một Tần Tu cao ngạo như vậy mà từ nay về sau phải chịu ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người, bị kỳ thị, bị chế giễu, cậu lại càng thêm hận sự liều lĩnh khinh suất của mình ngày hôm đó.

Không được. Bất kể thế nào cũng phải vãn hồi.. Phải vãn hồi!

Nhíu mày tỉ mỉ quan sát bức ảnh kia, não Thẩm Triệt bắt đầu hoạt động hết công suất. Ảnh này vừa nhìn cũng biết không phải ghép, muốn dùng cách phủ nhận để lấp liếm là không thể được. Kể cả là nói hai người chỉ đang giỡn thì lúc này cũng chẳng có ai tin cho được.

Thẩm Triệt mở trang báo trong ra, ánh mắt bỗng nhiên di chuyển, dường như đã phát hiện ra manh mối gì. Trên trang nhất và trang mười, mười một là tin tức có kèm theo ảnh chụp. Trong tờ báo cũng có vài tin tức đăng kèm ảnh chụp. Tin tức về vụ của cậu và Tần Tu nằm ngay trên trang nhất, nếu đem so bức ảnh được chọn giật tít với những tấm ảnh trong những bài khác thì có thể thấy màu sắc và độ rõ nét có sự khác biệt. Thẩm Triệt xem thật kỹ lại bức ảnh kia, tuy cũng khá rõ nét nhưng những chỗ chi tiết lại rất mơ hồ, không giống như được chụp từ camera chuyên nghiệp mà giống như dùng di động có độ phân giải cao chụp lại.

Không phải phóng viên sao? Vậy thì là ai?

Thẩm Triệt cúi đầu nhìn chăm chú bức ảnh kia nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên nảy ra điều gì, vậy là vội vàng lấy di động ra. Lập tức lại có thêm cuộc gọi đến. Thẩm Triệt liên tục ấn ngắt, sau đó bắt đầu lên tìm kiếm trên weibo và các trang web giải trí.

Mới một buổi sáng mà bức ảnh đã bị phát tán đi khắp nơi nhưng tới tới lui lui cũng chỉ có một bức ảnh này thôi. Thẩm Triệt càng lúc càng tin vào phán đoán của mình. Nếu đối phương không phải phỏng viên, vậy hiển nhiên là có người sau khi chụp lén được tấm ảnh này đã gửi cho phóng viên của 《Báo giải trí sớm》. Hơn nữa, rất có khả năng cũng chỉ có duy nhất tấm ảnh này thôi!

Thẩm Triệt thở ra một hơi, tắt di động. Cậu nhất định phải đánh cuộc phen này.

***

Trong văn phòng, không khí đặc biệt nặng nề. Jessica đứng trước cửa chớp, dường như đứng ở đây cũng có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang không ngừng reo lên trong phòng Quan hệ công chúng.

“Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý. Mấy ngày này cậu không phải làm, không phải trả lời bất cứ điều gì.” Jessica quay lưng về phía Tần Tu, mỏi mệt nói.

Tần Tu ngẩng đầu nhìn người đại điện đứng trước cửa sổ, trầm ngâm một lát: “Chị định nói như thế nào?”

“Tôi là người đại diện của cậu. Tự tôi sẽ có cách.” Jessca đáp, nhưng thực ra lúc này trong đầu cô cũng không hề có một phương án nào. Vốn cô có thể trách cứ Tần Tu nhưng lúc này, có làm thế cũng chẳng giải quyết được gì. Cô đã sớm nhận ra mối quan hệ giữa hai chàng trai này có gì đó không ổn, nhưng lại không đành lòng, không thể kiên quyết đem nguy cơ này bóp chết ngay từ trong trứng nước. Đây là lỗi của Tần Tu nhưng cũng là thất trách của cô.

“Sẽ ổn cả thôi.” Tần Tu nhìn bóng lưng Jessica nói.

Jessica dở khóc dở cười. Cậu đang an ủi tôi đấy sao? Đúng vậy, cậu quả thực đã dựa vào sự ủng hộ kinh người cùng diễn xuất tuyệt vời trong phim điện ảnh mà vượt qua được chuyện xô xát đánh người. Nhưng lần này thì khác xa đấy! Đất nước này còn bảo thủ hơn suy nghĩ của chúng ta nhiều lắm. Xảy ra vụ tai tiếng về vấn đề đồng tính này chẳng khác nào đưa thẳng tiền đồ lên đoạn đầu đài. Cậu vướng phải rắc rối nào tôi cũng không sợ, cậu khiến nữ nghệ sĩ nào to bụng tôi cũng có thể giúp cậu dàn xếp, nhưng tại sao lại là chuyện này?

Tần Tu cũng không biết những lúc như này nên phải nói điều gì, anh chỉ có thể yên lặng đứng dậy, đang định ra khỏi văn phòng thì cửa “phành” một tiếng bị đầy từ ngoài vào, Nữu Nữu vẻ mặt vừa sợ vừa gấp ào vào: “Chị Jessica! Thẩm Triệt cậu ấy…”

Tần Tu trợn mắt, trái tim nảy mạnh một cái.

“Thẩm Triệt, cậu ấy đăng weibo!”

***

Thẩm Triệt V: Thực xin lỗi. Tôi vốn nghĩ chuyện này đã qua nhưng không ngờ vẫn có người lôi ra. Phải. Tôi là gay. Chuyện tôi luôn giấu diếm tính hướng của mình cũng là thật. Đối với điều này tôi không có điều gì để giải thích. Nhưng Tần Tu là vô tội.

Tôi và Tần Tu là bạn học cùng trường đại học, sau đó lại có duyên đầu quân vào chung một công ty, vào chung một nhóm nhạc. Nói là duyên phận nhưng thực ra ở đây cũng có một chút tranh thủ cơ hội của tôi. Tần Tu là một nghệ sĩ có phẩm cách vô cùng tuyệt vời. Ngay cả vụ lùm xùm ẩu đả đánh người tôi biết cũng là có nguyên nhân. Thực ra, từ lúc còn chưa vào chung nhóm TAKE FIVE, tôi đã có cảm tình với anh ấy, chỉ là càng tiếp xúc lại càng thích, thích đến nỗi cuối cùng không thể tự thoát ra được.

Đương nhiên chuyện này cũng chỉ là tôi đơn phương. Tần Tu cũng không hề biết. Tôi cũng có thể nhận ra từ trước tới nay anh ấy chỉ xem tôi như huynh đệ tốt. (Tần Tu, nếu như anh cũng đang đọc dòng này, xin cho phép tôi được nói một tiếng xin lỗi với anh. Ngay từ đầu khi tiếp cận anh, động cơ của tôi cũng không phải đơn thuần. Cám ơn anh đã thật lòng coi tôi như huynh đệ.)

Về bức ảnh kia, thời điểm chụp có lẽ là buổi tối ngày 27 tháng 9, trên đường Tân Hải. Hôm đó tôi đi xem 《Cái chết của chú cá bảy màu》và 《Cao đồ》về, buổi tối liền hẹn Tần Tu đi ăn khuya. Hai người chúng tôi tán gẫu về phim, tán gẫu về sự nghiệp, về mơ ước. càng trò chuyện càng ăn ý, còn cứ vậy mà nằm ngừa trên bờ đê. Bây giờ nghĩ lại, kia vốn là một buổi tối thật đẹp, nếu như tôi không có hành động vượt quá giới hạn ngu xuẩn đó.

Tôi trong lúc tình cảm kích động đã hôn Tần Tu. Toàn bộ quá trình đều do tôi chủ động. Lúc ấy Tần Tu đang nhắm mắt lại, hoàn toàn bị động, sửng sốt không hiểu chuyện gì. Tôi không sợ đối chất với người chụp ảnh, bời vì lời tôi nói đều là sự thật.

Tất nhiên, Tần Tu ngay lập tức đã đẩy tôi ra, nụ hôn này không quá ba giây đồng hồ nhưng cũng khiến cho tôi hối hận vô cùng.

Mặc dù ngay sau đó nghe tôi giải thích, Tần Tu cũng không tức giận, sau đó vẫn coi tôi như bạn tốt như trước, nhưng tôi cũng biết, hai chúng tôi đã không cách nào quay trở lại lúc xưa, khi còn thành thật coi nhau như anh em chí cốt được nữa.

Hôm nay tôi cũng xem những lời nhắn lại trên weibo, thấy rất nhiều người nói ghê tởm, nói căm ghét. Đáng lẽ ra người căm ghét tôi nhất phải là Tần Tu mới đúng, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy vẫn không hề trách tôi lấy một câu. Những người nhắn lại dưới weibo của Tần Tu, đòi anh ấy phải ra mặt giải thích, mọi người có cảm thấy kỳ quái vì Tần Tu lại không ra mặt trả lời còn tôi tại sao lại phải nói những lời này với các bạn không? Bởi vì Tần Tu thực sự là một người rất tình nghĩa. Các bạn muốn anh ấy sẽ trả lời thế nào đây? Người anh em tốt nhất lại quay lại cắn tôi, tôi vô tội, hắn mới là gay sao? Tôi biết bất luận thế nào Tần Tu cũng sẽ không thể nào nói những lời như thế được, vậy nên anh ấy chỉ có thể giữ im lặng.

Nhưng tôi thì không thể im tiếng mãi được. Vậy nên tôi gửi weibo này, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho sự liều lĩnh của tôi, để cho chuyện này yên ả trôi qua.

Lời cuối cùng, tôi muốn nói với những bạn fan từng yêu thích và ủng hộ tôi. Nếu như tôi khiến các bạn thất vọng thì tôi thực sự vô cùng xin lỗi, nhưng đây cũng không phải là tôi cố ý. Cám ơn các bạn đã từng ủng hộ tôi. Cám ơn những ai đã nghiêm túc đọc hết đoạn weibo dài này.

***

Jessica xem xong lời nhắn rất dài này trên weibo cũng ngả người ra ghế. Không thể phủ nhận rằng từ đáy lòng cô đang thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Tần Tu đang ngồi bên, Tần Tu cả người cứng đờ hồi lâu, sau đó mới đứng lên, vẻ mặt như đã mất kiểm soát: “Đây không phải là sự thật.”

“Đây chính là sự thật.” Jessica nói.

Tần Tu ngây người sửng sốt, nhìn về phía người nữ đại diện vẻ mặt thâm thúy khó lường, anh lập tức hiểu ra, ánh mắt đã trầm xuống: “Tôi sẽ không để Thẩm Triệt chống đỡ một mình đâu.” Dứt lời liền xoay người muốn ra khỏi văn phòng.

“Tần Tu!” Jessica bình tĩnh đứng lên: “Tôi biết cậu định làm gì. Mật khẩu tài khoản weibo của cậu chúng tôi đã đổi rồi.”

Tần Tu quay lại, kinh ngạc nhìn người nữ đại diện vẻ mặt thản nhiên, lại cúi đầu lấy di động ra, đăng nhập weibo, quả nhiên nhận được thông báo sai mật khẩu.

Nữu Nữu đứng trong văn phòng nhìn hai người đang giằng co, bầu không khí như giông bão sắp nổi khiến người ta đứng ngồi không yên. Đúng lúc này, tiếng chuông di động của Tần Tu vang lên.

Tần Tu cúi nhìn, thấy một dãy số xa lạ, nhận ra đây là điện thoại của phóng viên gọi tới, Tần Tu lập tức bắt máy.

“Tần Tu!” Jessica lớn tiếng quát. “Cậu muốn làm thế thật à! Vậy thì bao tâm sức của Thẩm Triệt đều sẽ thành uổng phí!”

Tần Tu không hề để ý đến Jessica, lúc cúi đầu trượt màn hình định nghe máy thì di động bỗng nhiên bị Nữu Nữu lao tới cướp đi.

Tần Tu kinh ngạc nhìn người nữ trợ lý vừa giật lấy di động của mình sau đó lập tức ấn tắt.

Nữu Nữu nhìn anh lắc đầu: “Xin lỗi anh, Tần Tu. Thẩm Triệt, cậu ấy nhất định không muốn anh làm như vậy! Tôi biết như thế này đối với Thẩm Triệt là rất không công bằng, nhưng mà… cho dù anh thừa nhận cũng chỉ khiến sự việc tồi tệ hơn thôi, không có cách nào cứu vãn nổi nữa đâu.”

“Tần Tu.” Jessica trầm giọng nói. “Cậu không muốn nghe xem Thẩm Triệt nghĩ thế nào sao?”

***

Tần Tu ngồi một mình trên sô pha trong phòng nghỉ, khom người buồn bực bóp trán, mãi đến khi có người nhẹ nhàng đặt tay lên vai, thân nhiệt nóng ấm này, không cần nhìn anh cũng biết đó là Thẩm Triệt.

“Sao lại làm thế.” Tần Tu mỏi mệt cũng không ngẩng đầu. “Cậu cho rằng mình làm như vậy tôi có thể vui được sao?”

“Anh chắc chắn sẽ không vui.” Thẩm Triệt thấp giọng nói. “Nhưng sau này anh sẽ hiểu, tôi làm như vậy là đúng.”

Tần Tu trầm một hơi, buông tay xuống, giọng nói đầy kiên quyết: “Tôi không thể để một mình cậu gánh vác như thế được!”

” Tần Tu.” Thẩm Triệt cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn Tần Tu: “Nếu một người có thể gánh vác thì tại sao phải để cả hai cùng gánh vác chứ?”

“Nhưng như thế là không công bằng với cậu!”

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại. Thẩm Triệt ngồi xuống cạnh Gấu Bắc Cực đang nóng nảy, nhìn mây đen đang kéo đến dày đặc ngoài cửa sổ: “Anh có biết, sáng nay khi nhìn thấy tờ báo tâm tình của tôi tồi tệ đến thế nào không?”

Tần Tu cúi đầu trầm ngâm: “Tôi có thể tưởng tượng…”

“Nhưng sau khi đăng weibo xong, thấy có người bắt đầu tin tưởng lời tôi nói, anh có biết lúc đó tôi vui mừng đến mức nào không?”

Tần Tu ngẩng đầu nhìn đăm đăm người thanh niên dương quang ngồi bên cạnh mình.

Thẩm Triệt vỗ vai Tần Tu: “Chuyện này vốn giá trị thương tổn lên tới 100 điểm, nhưng tôi đã khiến nó biến thành 50 điểm. Đây là chuyện hời nhất mà tôi làm được từ trước cho tới giờ. Anh đừng khiến cho cố gắng của tôi trở nên uổng phí.”

Tần Tu trầm mặc hồi lâu, nhưng mày vẫn chau lại: “Không được. Tôi không thể đồng ý với cậu.” Nói xong lại đứng lên. “Tôi sẽ mời phóng viên tới dự họp báo.”

Thẩm Triệt cũng nóng nảy đứng lên theo: “Sao anh cứ tùy hứng như thế nhỉ?!”

Tần Tu quay đầu lại trừng cậu một cái, lãnh khốc giật cửa đi ra.

Thẩm Triệt cuống đến mức nói năng lộn xộn hết cả: “Tần Tu! Cái đồ hoa khôi trường chết tiệt nhà anh! Anh có biết toàn bộ kế hoạch của tôi như thế nào không?! Tôi tính đợi đến khi anh đứng trên đỉnh cao rồi sẽ kéo tôi lên. Bây giờ anh đem cả hai chúng ta quăng xuống hố lửa thế thì cả hai đều xong đời! Bình thường thông minh là thế mà sao lúc này lại ngu như heo thế hả!”

“BỞI VÌ TÔI KHÔNG NỠ!!”

Năm từ như rung chuyển, Thẩm Triệt nghe Tần Tu quát lên cũng giật bắn mình.

Trán Tần Tu nổi đầy gân xanh, trong mắt là ngùn ngụt lửa giận, hai hốc mắt cũng hồng hồng: “Tôi không có cách nào trơ mắt nhìn một mình cậu bị người ta khinh thường! Chúng ta đâu có làm sai cái gì, tại sao lại phải chịu đựng chuyện này–“

Thẩm Triệt bước lên ôm chặt lấy Tần Tu, ngắt lời anh: “Đủ rồi. Có những lời này của anh là đủ rồi.”

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Tần Tu nhìn bầu trời đen kín mây mù, không hề có chút ánh sáng nào có thể lọt qua được, lại vươn tay siết thật chặt ánh mặt trời trong lòng mình.

“Tần Tu, chúng ta ước định đi.” Thẩm Triệt cũng ôm Tần Tu chặt thật chặt, như là muốn dùng nhiệt lượng toàn thân truyền sang cho người kia.

“Chờ khi anh giành được ba cúp ảnh đế, chúng ta sẽ công khai quan hệ. Đến lúc đó mặc kệ người ngoài nói thế nào, tôi cũng không ngăn cản anh.”

“…Được.” Tần Tu ôm lấy tấm lưng rộng lớn, vững chãi của Thẩm Triệt. “Tôi đồng ý với cậu.”

Rất nhanh thôi, tôi sẽ giành được. Tôi có khả năng. Cậu nhất định phải chờ tôi.