Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 158: Quắn quắn: à wuuuuu! chủ nhân hát cho tui




Tour lưu diễn châu Á của Tần Tu bắt đầu khởi động, trạm dừng đầu tiên chính là sân vận động Canh Lâm, rồi sau đó là Hoa Liên Arena, sân vận động Yoyogi -Tokyo, Olympic Park- Seoul, sân vận động Quốc gia Kuala Lumpur, và điểm dừng cuối cùng là sân vận động Trăn Tử tại Hoài Cảng. Tour lưu diễn kéo dài tổng cộng ba tháng, đường dây nóng bán vé online mới mở chưa đến một tháng mà vé vào xem của toàn bộ sáu concert đều đã bán hết sạch. Tổng lượt người tham gia concert lên tới ba mươi vạn.

Thẩm Triệt nhận được kịch bản một bộ phim truyền hình cũng không hề tệ tên 《Lưỡi hái và cát chảy》, đề tài viễn tưởng. Trong phim, cậu sẽ vào vai một “tử thần” năng lực cường đại nhưng tính tình cổ quái cùng đấu trí một nữ bác sĩ thực tập mắc chứng bệnh trầm cảm bằng một ván cờ đặt cược với tính mạng của những bệnh nhân. Đương nhiên trong phim cũng có tình yêu vượt qua hai cõi âm dương khiến người xem phải cảm động.

Cát-xê đóng 《Cái chết của chú cá bảy màu》trước tiên Thẩm Triệt đem trả nợ. Hạ Lan Bá, Khải Mặc Lũng, Âu Triết Luân lần lượt từng người được trả đủ, sau đó còn bao nhiêu thì chuyển vào tài khoản cho Tần Tu, đương nhiên còn lâu mới đủ trả hết nợ.

Tần Tu cũng không từ chối, lúc ở trong toilet vừa rửa mặt, vừa nói: “Cậu tưởng trả hết tiền tôi là xong nợ sao. Cậu cứ cao hứng thích lên là làm thế hả.”

Thẩm Triệt đứng trước bồn rửa mặt súc miệng, thầm lắc đầu trong lòng. Đây là tôn nghiêm, được chưa. Trình độ tiếng Trung của anh cũng kém quá đấy.

Tần Tu quay đầu thấy Thẩm Triệt đứng đằng kia đang giả bộ đánh răng, bèn giơ chân đá cậu một cái: “Ê, tối nay làm không?”

Thẩm Triệt phun một ngụm nước ra, sảng khoái quẹt miệng: “Làm đi!”

Tần Tu cũng giật mình. Hôm nay sao dứt khoát vậy?

***

” Thẩm Triệt cậu nhớ kỹ cho tôi!” Trong phòng trên lầu hai, Tần Tu đeo kính gọng đen, ngồi trước bàn làm việc, bực tức đập con chuột vi tính bồm bộp, “Cậu viết vớ viết vẩn cái gì thế này. Bài tóm tắt tiếng Anh sai bét nhè đây này!”

“Làm gì đến mức ấy?” Thẩm Triệt không tin, mon men đến gần xem thử.

Tần Tu thật muốn nổ tung đầu: “Abstract! Từ quan trọng như vậy mà cậu cũng viết sai được hả!”

(Abstract: trừu tượng)

Thẩm Triệt nhìn thấy, hậm hực: “Thiếu mỗi chữ r thôi chứ gì!” Nói xong lại vươn móng vuốt tới. “Xong rồi!”

Tần Tu trừng mắt nhìn cái từ abstarct, lại ngẩng đầu nhìn anh chàng đầu quắn đang cười toe kiểu “anh cứ để yên, mọi chuyện đã có tui lo” kia, ánh mắt như thể đang nhìn quái vật.

Nửa tiếng sau.

“Là cậu năn nỉ tôi giúp cậu xem lại luận văn đấy nhá, cứ kiểm tra một ngàn chữ tôi tính làm một lần!” Tần Tu đeo kính mắt tức giận ngồi sửa luận văn, lại dùng WORD tính số chữ, “Thẩm Triệt, cậu lại đây mà xem, tổng cộng bảy ngàn chữ! Ra đây nhìn không lại bảo tôi điêu!”

Thẩm Triệt ngồi xếp bằng trên giường, đang chỉnh sửa lại bài tập tốt nghiệp: “Làm gì mà đến tận bảy ngàn chữ?!” Xuống giường đi đến bàn, Tần Tu hào phóng tránh người ra cho cậu tự nhìn xem, dùng WORD đếm đúng là bảy ngàn chữ thật. Thẩm Triệt nhìn nhìn Tần Tu đang lạnh nhạt nhìn mình, “Tài liệu tham khảo với trích dẫn phải bỏ đi chớ.”

“Cũng được thôi.” Tần Tu xoay ghế, đẩy lại gần, vươn tay đem tất cả “abstact” replace thành “abstract”, lại kéo chuột tới chỗ tài liệu tham khảo, dùng chức năng edit xóa đi hết, “Như này chắc là giảm đi được một lần.”

Thẩm Triệt hết nói nổi: “Rồi rồi. Bảy lần thì bảy lần. Tôi chỉ sợ anh làm không nổi thôi…”

“Thế chứng tỏ cậu chưa biết tôi đâu.” Tần Tu kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng.

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đầy vẻ kiêu kì, thầm nói, tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực này rất là được, chỉ tiếc là ngực quá phẳng.

Thế là tối hôm đó hai người liền một đêm bảy lần…

Tất nhiên là không có rồi!

Thẩm Triệt cắt dựng phim cả đêm, Tần Tu thì sửa luận văn đến gần phát điên. Đến khi hai người làm tàm tạm gọi là xong thì cũng không còn hơi sức lẫn tâm tình mà làm chuyện kia nữa rồi.

Nửa đêm, Thẩm Triệt bị Tần Tu đè tỉnh, vừa mở mắt liền thấy gương mặt đang ngủ của Tần Tu trên ngực mình, đang ngủ mà vẻ mặt vẫn cau có rất không cam lòng. Thẩm Triệt nhìn trần nhà, thở dài một hơi, cánh tay vòng qua lưng Tần Tu ôm chặt lại: “Cùng lắm thì tính lãi thôi mà.”

***

Buổi biểu diễn đầu tiên trong tour lưu diễn khắp châu Á mở màn ở sân vận động Canh Lâm. Nửa tiếng trước khi concert bắt đầu, Nữu Nữu ở sau cánh gà cũng có thể nghe thấy thanh âm ồn ào của hàng vạn khán giả bên ngoài. Hành lang ngoài phòng nghỉ ngơi cũng dựng đầy lẵng hoa mọi người gửi tới. Có hoa của công ty cùng các hãng truyền thông gửi tặng, cũng có một vài người bạn, Vương Tử Quỳnh, Thẩm Triệt, Khải Mặc Lũng, Âu Triết Luân, Phương Viên, còn có ban nhạc OUR, đương nhiên cũng không thiếu những nghệ sĩ đã từng làm việc chung với Tần Tu như Úc Tiểu Mỹ, Lý Tử Hồng.

Dàn staff của Tần Tu lúc này đang ở sau sân khấu làm những công tác chuẩn bị cuối cùng. Mọi người chụm tay lại, Tần Tu trong bộ trang phục mở màn bắt mắt lộng lẫy nói với các nhân viên: “Cùng nhau cố gắng hết sức nào! Một, hai, ba!” Mọi người cùng hô to “Go! Go! Fighting!”

Toàn bộ ánh đèn chợt tắt, âm thanh từ các tín đồ âm nhạc ào lên như sóng biển. Trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện hình ảnh CG.

Trong sân vận động rộng lớn không ánh đèn bỗng nhiên vang lên tiếng bóng rổ nện trên nền đất mạnh mẽ dứt khoát, rồi sau đó là tiếng giày chơi bóng ma sát trên nền sân, trên màn chiếu khổng lồ dài ba mươi mét xuất hiện hình ảnh Lãnh Liệt lao tới.

Cả sân vận động reo hò.

Sau đó là “keng” tiếng thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, tiếng chiến mã hí vang, trong tiếng hò hét của khán giả, lại xuất hiện hình ảnh một Cao Trường Cung mặc chiến giáp cưỡi bạch mã đạp bằng mọi ngăn trở.

Tiếp theo là một Lâm Trĩ lướt qua giữa biển người, Calvin gỡ kính mắt, vén tóc mái lên…

Đoạn phim rất ngắn, là một bản ghi lại tất cả những thời khắc quan trọng nhất của Tần Tu từ lúc ra mắt tới nay.

Nữu Nữu cũng khó nén được sự xúc động. Đây thực ra cũng chính là quá trình ba năm cô làm trợ lý cho Tần Tu.

Cảm xúc của fan được đẩy lên cao trào, đúng lúc này tiếng nhạc sôi nổi chợt phá vỡ yên lặng, ánh đèn chói mắt sáng bừng cả sân vận động, Tần Tu giơ cao micro, xuất hiện trên bục cao nhất của sân khấu.

Anh mặc một chiếc áo thun trắng dài tay cổ rộng, khoác chiếc jacket không tay màu vàng kim, nói áo Jacket không tay cũng không hẳn chính xác, bởi vì áo này vạt áo vừa rộng vừa dài, kéo đến tận gót chân. Trên sân khấu có tạo gió, theo mỗi bước đi của Tần Tu, vạt áo màu vàng lấp lánh bạc lại bay lên phần phật.

Ca khúc mở màn có chút khác biệt, là một bài Rockn’roll được pha trộn một ít nhạc điện tử khá kì quặc. Tần Tu tay cầm micro, ánh mắt sắc bén, giọng hát trầm thấp mạnh mẽ, năng lượng dâng tràn theo chiếc áo choàng tung bay đằng sau.

Phương Viên chen lấn đứng giữa khán đài đông kín, mắt nhìn hàng vạn fan phía trước phía sau đều đang phấn khích điên cuồng, chỉ một mình là thờ ơ lạ lùng.

Phần MC giữa concert, khó có khi sân khấu từ trên xuống dưới lại an tĩnh được như lúc này. Chỉ có một ánh đèn chiếu sáng đi theo Tần Tu, trên hình lớn là gương mặt nghiêng thở có chút gấp của Tần Tu. Anh đi tới phía sau sân khấu, cầm một chiếc khăn mặt lên lau mồ hôi, fan trên khán đài lập tức hò hét ầm lên. Tần Tu bèn đem khăn mặt buộc lại, đi đến rìa sân khấu cầm khăn ném thật mạnh.

Nữu Nữu đứng sau cánh gà nhìn thấy cũng thích thú. Cô chưa từng thấy ngôi sao thứ hai nào có thể ném khăn mặt xa đến như vậy.

Tần Tu cười cười, hướng về phía đám fan đang ầm ĩ tranh giành nhau chiếc khăn nói: “Nếu ném xa hẳn ra ngoài thì các bạn đỡ phải tranh giành rồi.”

Đám fan lập tức ngoan ngoãn, không giành giật nhau nữa.

“Cũng chỉ là một chiếc khăn mặt thôi mà, cũng chẳng phải thứ gì lớn.” Tần Tu ngồi xổm xuống rìa sân khấu, hướng về phía fan dưới sân khấu và trên khán đài nói, “Các bạn đều có tình yêu của tôi.”

Vừa nói xong đám fan cũng bắt đầu gào khóc ầm ĩ. Phương Viên nhìn Tần Tu trên sân khấu, thầm hừ lạnh khinh thường. Đều có tình yêu của tôi ư? Chỉ sợ anh không có nhiều tình yêu như vậy mà dành cho bọn họ đâu.

Giữa sân khấu đưa lên một cây đàn piano. Tần Tu xoay người đi đến ghế ngồi trước đàn, ngồi xuống, tháo hai chiếc earphone trong tai ra, đem micro cắm lên giá, nói: “Ca khúc tiếp theo, tôi dành tặng cho chú chó của mình.”

Dưới sân khấu có cô gái thét chói tai cái gì đó.

“Gì cơ?” Tần Tu vươn cổ nghiêng tai lắng nghe. “Tên là gì à? Bạn hỏi con cún tên là gì sao?… Để tôi nghĩ xem… Nó tên là Cần Tây.” Tần Tu cười nói, “Trước đây, tôi rất ghét ăn cần tây, sau đó lại có người nói với tôi rằng, đừng thấy anh bây giờ không thích ăn, nói không chừng một ngày nào đó lại không rời nó ra được. Lúc ấy tôi đã chẳng bận tâm, nhưng sau này… quả đúng là không thể rời xa nó được. Ca khúc này tôi muốn tặng cho Cần Tây của tôi, cũng là tặng cho tất cả các bạn. You took my heart away.”

Nữu Nữu nhìn chàng trai xinh đẹp ngồi trước cây đàn piano tam giác giữa sân khấu, khi hát đến câu “And now, I’m in love, giọng Tần Tu vừa từ tính lại ôn nhu. Hàng vạn gậy phát sáng trong sân vận động chậm rãi đong đưa theo tiếng ca. Cả sân vận động như tràn ngập ánh sáng, rõ ràng concert mới diễn ra một nửa nhưng cô đã có cảm giác hụt hẫng lạ lung, giống như đây đã là màn kết thúc vậy.

Jessica đi tới bên cạnh Nữu Nữu. Cô trợ lý bé nhỏ quá hòa mình vào âm nhạc mà không hay biết sếp nhà mình đã đến cạnh. Jessica nhìn Tần Tu trên sâu khấu, màn hình lớn hai bên là hình ảnh Tần Tu vừa đàn vừa hát rất tình cảm, cô mơ hồ lại có cảm giác bất an. Rõ ràng, ánh mắt kia, nụ cười kia, dáng vẻ kia đều là niềm hạnh phúc đang chìm đắm trong tình yêu, sự ngọt ngào sắp bao phủ cả sân vận động.

Cô và Nữu Nữu đều biết, Tần Tu không hề nuôi con chó golden retriever nào tên Cần Tây cả.

Trên khán đài, Phương Viên đương nhiên cũng biết.

***

Concert đầu tiên thành công khép lại. Tần Tu diễn tới ba lượt encore, sau khi cùng ban nhạc và vũ công chào cám ơn xong còn một mình chạy ra sân khấu, lúc ấy micro đều đã rút xuống, Nữu Nữu chỉ nghe thấy Tần Tu đứng trên sân khấu thét to một tiếng “Tôi yêu các bạn”, một tiếng cực kỳ vang dội, gần như tất cả khán giả dưới sân khấu và hai bên khán đài đều có thể nghe thấy. Cả sân vận động lại ào lên một trận gào thét, reo hò đến chói tai.

“Không sợ cổ họng khản đặc, hát không nổi sao.” Tay ghi-ta A Bản đứng sau sân khấu, cười khổ lắc đầu.

Tần Tu ôm từng người trong dàn nhạc và vũ công, nhận hoa, lại cám ơn nhóm staff hậu trường, sau đó mới quay về phòng nghỉ.

Lúc này đã là mười rưỡi đêm. Ngoài sân vận động ánh đèn vẫn sáng trưng, dòng xe cộ ồn ào chen chúc. Bởi vì concert mà các loại xe công cộng và tuyến đường xe điện đều tăng ca muộn hơn một giờ. Ngoài DDD cùng TAKE FIVE trước đây, Tần Tu là nghệ sĩ thứ ba được hưởng đãi ngộ này. Thực tế thì ngoài DDD và TAKE FIVE, Tần Tu cùng là ca sĩ thứ ba có năng lực tổ chức concert trên sân vận động sức chứa năm vạn người này, hơn nữa, anh còn là ca sĩ solo.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Nữu Nữu cũng cảm thấy vô cùng tự hào.

Trong phòng hóa trang, Tần Tu đang tự mình tẩy trang sơ qua, thay quần áo. Đúng lúc này, ngoài phòng nghỉ lại có người gõ cửa, nghĩ là Nữu Nữu mua giúp cà phê, Tần Tu liền vươn tay mặc áo thun, ngoảnh đầu lại kêu đối phương đi vào. Bạn đang

Ngoài cửa im ắng một lúc không có động tĩnh gì, Tần Tu có chút buồn bực, khoác thêm một chiếc áo hoodie, vừa lôi mũ ra, vừa đi ra mở cửa: “Cửa không khóa mà…”

Một mùi hoa thơm ngát xộc tới, Tần Tu có chút bất ngờ khi nhìn người đứng trước cửa.

Phương Viên giơ bó hoa trong tay tới trước: “Chúc mừng anh, học trưởng.”

Tần Tu nhận hoa: “Sao cậu lại tới đây?”

Phương Viên đi vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng khép cửa lại, ngần ngừ một hồi: “Học trưởng, bây giờ anh có thời gian không?”

Tần Tu đặt bó hoa lên trên bàn hóa trang: “Có việc gì à?”

“Từ hồi học cao trung, em đã thích anh, học trưởng.”

Tần Tu giật mình quay đầu lại, hoàn toàn không ngờ Phương Viên lại đột nhiên mạnh bạo bày tỏ thế này. Chuyện Phương Viên có ý với mình, không phải Tần Tu hoàn toàn không biết, nhưng anh nghĩ hành động của mình đã thể hiện rõ ràng cho đối phương thấy, chính mình không hề có ý tứ gì với cậu ta cả.

Thấy Tần Tu chỉ nhíu mày nhìn mình đăm đăm mà không nói gì, Phương Viên khẽ nói: “Việc em thích anh sẽ mang phiền phức tới cho anh sao?”

“Tôi nói có phiền phức liệu cậu có thể không tiếp tục thích nữa được không?” Tần Tu lạnh nhạt đảo mắt liếc Phương Viên một cái, cúi người nhấc túi xách trên sô pha: “Nếu nói chỉ là thích tôi thì cũng không có vấn đề, nhưng nếu muốn tôi đáp lại cậu thì không có khả năng.”

“Cũng phải thôi. Đối với học trưởng mà nói, vô tư hưởng thụ sự yêu thích của người khác với mình cũng là chuyện rất bình thường thôi mà.” Phương Viên cười nhạt, “Giống như hồi học cao trung, lúc đọc thư tình người khác gởi cho, anh giống như đang xem tiểu thuyết, đọc xong liền tung ra biển.”

“Nếu không thì cậu muốn tôi thế nào.” Tần Tu ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, nhìn Phương Viên đang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. Đến lúc này, anh cũng đã nhận ra, hôm nay Phương Viên đến tìm gặp anh chính là để ngả bài, nếu không dứt điểm, cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ đi.

Phương Viên không ngẩng đầu, chỉ bẳng khẩu khí của Tần Tu cậu cũng biết anh ta đã hoàn toàn khôi phục bản tính băng sơn. Quả nhiên là trong mắt người này, mình cũng chẳng hơn gì một fan hâm mộ.

“… Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không tiếp nhận em sao?”

“Không.”

Lời nói quả quyết không hề để ra một chút cơ hội nào, ngón tay Phương Viên siết chặt đến trắng bệch. Thật lâu sau, cậu mới cất tiếng nói: “Em còn một câu hỏi cuối cùng.”

Thấy Tần Tu không nói gì, Phương Viên cắn môi nói: “Giả sử, chỉ là giả sử thôi.” Cậu ngẩng đầu, “Giả sử học trưởng chưa từng gặp anh Thẩm Triệt, liệu em có thể có cơ hội nào không?”

Tần Tu liếc Phương Viên muốn đập nồi dìm thuyền: “Cậu thích tôi, nhưng tôi không thích cậu. Sự việc chỉ đơn giản như vậy, không liên quan gì tới Thẩm Triệt cả. Nếu như không gặp cậu ấy, tôi cũng sẽ không thích cậu.”

Phương Viên tuyệt vọng nhìn Tần Tu lạnh lẽo như băng. Con người này, quả thực là… ngay cả một chút hi vọng và dỗ dành cũng không chịu dành cho người khác được sao?

Cậu hận Tần Tu tuyệt tình, lại càng hận chính mình ngu ngốc mà si mê người ta. Khoảng thời gian em yêu anh dài hơn, yêu cũng sâu nặng hơn người kia, vậy mà ngay cả một chút đồng cảm cũng chẳng đổi được. Lòng tự tôn bị giẫm đạp dưới đế giày người kia, nhưng cậu cũng chỉ biết cười khổ: “Học trưởng, anh không thể nói gì đó an ủi em một chút được sao?”

Tần Tu ngồi trên tay vịn sô pha cũng đứng lên: “Có lẽ người an ủi cậu không phải là tôi.” Dứt lời liền lách qua Phương Viên, đi ra khỏi phòng.

Tần Tu cũng không nhìn lại Phương Viên vẫn còn ngây ngốc phía sau. Người này ôm quá nhiều ảo tưởng với anh, tuy rằng anh không biết ảo tưởng này xuất phát từ đâu nhưng trước hết không thể để cho đối phương nuôi thêm hi vọng gì thêm nữa.

Nhưng nhiều khi ngẫm lại, nếu không gặp Thẩm Triệt, hiện tại mình sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ cũng có một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu, không cần phải suốt ngày rủa xả trong lòng, lúc thân mật chắc đa phần đều là mình chủ động, cũng không cần mỗi lần trước khi vận động lại phải giúp người kia bóc chuối, càng không bị suốt ngày réo là hoa khôi trường này, hoa khôi trường nọ.

Cuộc sống như vậy cũng không tệ, nhưng đó cũng không phải những tháng ngày mà anh mong muốn.