Chứng Bệnh

Chương 9




Học sinh ngoan, dạy tôi.

Hai câu thôi cũng đủ làm tâm tình người ta gợn sóng.

Bạch Tầm Âm hơi cụp mắt, trầm mặc một hồi lâu rồi mới cầm bút viết trên giấy: [Không phải thành tích học tập của cậu rất tốt sao?]

Vì sao còn muốn cô dạy?

Chỉ là lời nói trong vô ý này lại khiến Dụ Lạc Ngâm cảm thấy có hứng thú, đôi mắt nhìn cô mang theo ý cười, "Sao cậu lại biết tôi học tập tốt?"

...

"Thế nào?" Cậu thấy ngón tay Bạch Tầm Âm cứng đờ, lại hỏi, "Để ý sao?"

Dáng vẻ hư hỏng gần chết.

Sợ mình bị hiểu lầm, Bạch Tầm Âm vội cắn môi dưới, ngón tay lại viết: [Tôi nghe bạn học nói thôi.]

"Ồ." Dụ Lạc Ngâm nhàn nhạt hỏi, "Bạn học nào?"

Thật là đáng ghét.

Bạch Tầm Âm nói không nên lời, dứt khoát không trả lời nữa mà chuyển chủ đề, viết cái khác: [Bài tập này cậu không biết làm chỗ nào?]

Không phải là muốn cô dạy học thôi sao, cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.

Dụ Lạc Ngâm nhìn khuôn mặt trắng nõn của nữ sinh, đường cong sườn mặt tinh xảo, khoé môi quật cường mím lại, cậu lười biếng nói, "Chỗ nào cũng không biết."

...

Khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ, Bạch Tầm Âm cũng không hỏi tiếp, dùng bút chồng cằm nghiêm túc đọc đề bài tập của Dụ Lạc Ngâm một lần.

Đọc tới cuối cùng, lông mày cô cũng hơi nhíu lại.

Thành tích Toán học và Vật lý của cô trước giờ khá tốt, là người luôn giữ vững vị trí đứng đầu không ai có thể đánh bại được. Đề bài cấp ba bình thường chỉ cần đọc một lần là có thể đặt bút làm ngay, nhưng tóm lại vẫn dựa trên những kiến thức đã học.

Chỉ là đề bài này của Dụ Lạc Ngâm... thật sự đúng là hơi khó.

Bạch Tầm Âm bị khơi dậy hứng thú, theo bản năng nhìn thoáng qua bìa sách Dụ Lạc Ngâm mang tới, phát hiện lại rỗng tuếch.

Tại sao quyển sách bài tập này lại không có tên chứ?

Bạch Tầm Âm nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Lạc Ngâm, nghi vấn này không cần viết ra giấy cậu cũng hiểu rõ.

"Quyển sách này không bán trên thị trường đâu, là sách bài tập mẹ tôi viết riêng cho tôi." Dụ Lạc Ngâm dừng một chút lại nói, "Bà ấy là giáo sư đại học, dạy môn Hoá học."

...

Bạch Tầm Âm có chút xấu hổ không nói nên lời – mẹ của Dụ Lạc Ngâm giỏi như thế, cậu tìm cô nhờ cô giảng bài làm gì?

Nhưng mà có quyển sách bài tập như vậy, thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ, không biết còn có bài tập nào 'thú vị' như thế không, theo bản năng, Bạch Tầm Âm nhìn quyển sách bài tập này thêm vài lần.

"Dạy Hoá học sao có thể dạy được cả Vật lý chứ?" Dụ Lạc Ngâm tuỳ tiện lấy cớ, vui vẻ nhìn về phía cô, "Thế nào, đề này biết làm không?"

Vẻ mặt Bạch Tầm Âm nặng nề, thành thật viết lên giấy: [Đề này trong chốc lát tôi cũng không thể tính ra, xin lỗi cậu.]

"Không sao, vậy cậu có thể mang nó về nhà, chậm rãi tính xem." Giọng nói Dụ Lạc Ngâm trầm thấp mang theo ý cười nhu hoà, "Tính ra rồi thì dạy lại cho tôi."

Nói xong, không ngoài dự liệu cậu nhìn thấy đôi mắt luôn bình tĩnh của Bạch Tầm Âm sáng rực hẳn lên.

Đôi mắt của cô rất đẹp, long lanh sáng ngời, đường nét mềm mại, đường cong đuôi mắt giống như đoá hoa đào. Chỉ là không hề có ý cười, buồn tẻ và lạnh nhạt, hiện giờ chỉ hơi sáng một chút đã giống như hoa đào nở rộ.

Đây là 'thú vui của học bá' – sách bài tập so với tiền còn vui hơn.

Bạch Tầm Âm do dự một lát, nhịn không được hỏi: [Tôi thật sự có thể mang về sao?]

[Ừm.] Dụ Lạc Ngâm dứt khoát dùng chữ giao lưu với cô, giống như là tình thú riêng của cả hai vậy: [Giờ này ngày mai, tới đây làm bài.]

Bạch Tầm Âm sửng sốt, chậm rãi gật đầu.

Giống như người nghiện ma tuý không thể từ chối được nó vậy, cô cũng không thể từ chối những bài tập mình không giải được.

Dụ Lạc Ngâm nhìn dáng vẻ cô quý trọng cầm quyển sách bài tập, không khỏi dở khóc dở cười – hoá ra, sự tồn tại của cậu khi ngồi ở chỗ này còn không bằng cuốn sách bài tập kia sao?

Tên não ngắn Lục Dã kia đúng là nói được một câu rất đúng, cô gái này, rất khó theo đuổi.

Chỉ là Dụ Lạc Ngâm không cam lòng làm 'lá xanh'[1]!

[1] Ý chỉ nhân vật phụ.

Ngón tay thon dài của cậu gõ nhẹ lên bàn, hỏi Bạch Tầm Âm, "Đẹp không?"

Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn gật đầu.

Vì thế, Dụ Lạc Ngâm nhướn mày, "Tôi ngồi ngay trước mặt cậu mà cậu không để ý tới tôi, bạn học Bạch à, có phải cậu ghét tôi không?"

Nói như vậy khiến Bạch Tầm Âm oan ức muốn chết!

Cô sửng sốt, dùng sức lắc đầu lập tức viết lên giấy: [Không phải!]

Vì để biểu đạt bản thân thật sự không phải, lần đầu tiên Bạch Tầm Âm sử dụng dấu '!' trên giấy.

"Được rồi, không trêu cậu nữa." Dụ Lạc Ngâm cười tới run vai, thân hình cao lớn đứng dậy, "Ngày mai gặp."

Cậu giống như một cơn gió tự do, cầm lấy cặp sách rồi rời đi, dứt khoát lưu loát.

Bạch Tầm Âm ngơ ngẩn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Dụ Lạc Ngâm, quyển sách bài tập trong tay vẫn quanh quẩn mùi gỗ đàn hương mát lạnh quanh người cậu – hương thơm chỉ thuộc riêng về Dụ Lạc Ngâm.

Cô gần như đã cho rằng cuộc gặp gỡ này chính là một giấc mộng.

Thư viện, xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại cô làm bạn với ánh mặt trời.

*

Mà kỳ nghỉ hè này, Bạch Tầm Âm thật sự có cảm giác như đang gặp 'ảo mộng'.

Từ sau lần 'báo đáp dạy học' không hiểu sao đó ở thư viện, hầu như mỗi tuần Dụ Lạc Ngâm đều sẽ hẹn cô hai ba lần, địa điểm vẫn là ở thư viện.

Cậu quấn lấy Bạch Tầm Âm giảng bài cho mình, một bài tới một bài.

Mà trong lòng Bạch Tầm Âm cũng nghĩ tới việc chưa đọc hết cuốn bài tập này nên cũng không từ chối Dụ Lạc Ngâm, dạy một ngày lại một ngày.

— Dạy cho Dụ Lạc Ngâm cũng không có gì khó, chỉ có một điều là cô không thể nói chuyện, cùng lắm chỉ viết mấy chữ trên giấy.

Chỉ là mỗi lần 'đi học' ở thư viện, Dụ Lạc Ngâm nghiêm túc nghe cô giảng bài, một tay cậu chống đầu cười nhìn cô, có đôi khi còn hơi ghé lại gần... những việc này khiến trong lòng Bạch Tầm Âm bỗng cảm thấy hỗn loạn.

Không phải ghét bỏ, chỉ là đơn thuần cảm thấy không được tự nhiên.

Trước kia khi cô học cấp hai có thể nói chuyện bình thường cũng không bài xích việc nam sinh tới gần mình. Nhưng kể từ khi mất đi giọng nói của mình, học THPT số 3 còn phải trải qua một vài chuyện... từ đó Bạch Tầm Âm trở nên mẫn cảm với nam sinh.

Càng miễn bàn tới việc người ở trước mắt còn là Dụ Lạc Ngâm.

Bạch Tầm Âm không khỏi cảm thấy không được tự nhiên hơn nữa.

"Bạn học Bạch." Dụ Lạc Ngâm vẫn luôn quy củ gọi cô, giọng nói mang theo ý cười, "Có phải cậu hơi sợ tớ đúng không?"

Nếu không, sao mỗi lần hai người ngồi cạnh nhau, sống lưng cô lại luôn thẳng tắp như vậy chứ?

Bạch Tầm Âm sửng sốt, mím môi viết chữ lên giấy: [Không phải.]

"Không phải sao?" Cậu cười khẽ, "Vậy sao cậu lại không nhìn tớ chứ? Mặt tớ rất đáng sợ sao?"

... Vì sao phải nhìn cậu chứ?

Cô gái nhỏ nắm chặt cán bút, trong lòng yên lặng nói một câu, lại không chịu nổi phép khích tướng này. Cô căng da đầu quay lại nhìn Dụ Lạc Ngâm, đôi mắt giống như hắc diệu thạch, ra vẻ bình tĩnh.

Biểu cảm chất phác này của Bạch Tầm Âm khiến Dụ Lạc Ngâm không nhịn được bật cười.

Cũng đã mấy ngày rồi mà còn đề phòng cậu như vậy? Xem ra, 'học bù' là không được.

"Mỗi ngày đi học thế này thật không thú vị cho lắm." Tính hiếu thắng của thiếu niên dứt khoát nổi dậy, Dụ Lạc Ngâm đứng bật dậy, hất cằm với Bạch Tầm Âm, "Đi thôi."

Bạch Tầm Âm ngẩn ra, vội vàng viết chữ hỏi: [Đi đâu?]

Đôi mắt phượng hẹp dài của Dụ Lạc Ngâm híp lại, cười thần bí. "Đưa cậu tới một chỗ chơi rất vui."

Chỗ... chơi vui? Bạch Tầm Âm luôn có thái độ lảng tránh với những nơi xa lạ, có chút do dự ngồi tại chỗ không động.

"Đi thôi." Dụ Lạc Ngâm lại khuyên, giọng nói như mang theo ý làm nũng thuộc về nam sinh, "Cậu cũng đã dạy bù cho tớ nhiều ngày vậy rồi, coi như tớ báo đáp cô giáo tốt là cậu được không, hửm?"

Chữ 'hửm' cuối cùng kia hơi nâng cao âm lượng, dễ như trở bàn tay đã mê hoặc lòng người.

Không biết vì sao nhưng Bạch Tầm Âm muốn đi.

Cô muốn biết 'chơi rất vui' là thế nào, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, nếu như người trước mặt đổi thành một người khác, cô sẽ không hề suy xét mà từ chối lời đề nghị này ngay lập tức.

Nhưng đó là Dụ Lạc Ngâm.

Cậu vừa nói xong, cô đã không nhịn được muốn đi theo.