Chứng Bệnh

Chương 47: Dường như thời gian quay ngược trở lại vào giữa hè khi họ còn đang học cấp ba




Edit: Khang Vy

Xa cách sáu năm, hai khoảng thời gian khác nhau… cô vẫn bị anh hấp dẫn ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Bạch Tầm Âm nhìn Dụ Lạc Ngâm đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp phản ứng đã bị Dụ Thời Điềm cười hì hì vẫy gọi.

Ngay ở trước mặt mình, dáng vẻ người đàn ông vẫn cao gầy như cũ, ngũ quan không thay đổi nhiều lắm, khẽ cười tuỳ ý đưa cho Dụ Thời Điềm một tấm thẻ rồi lười biếng nói, “Cút đi thanh toán đi.”

Ngón tay Bạch Tầm Âm bất giác siết chặt túi bên người.

Cô biết, bản thân lúc này hẳn là nên dùng túi che mặt, sau đó nhân lúc không ai để ý lặng lẽ trốn đi, coi như chưa từng tới đây, coi như chưa từng thấy Dụ Lạc Ngâm.

Nhưng Bạch Tầm Âm không khống chế nổi đôi mắt của mình, vẫn nhìn Dụ Lạc Ngâm như cũ.

Thiếu niên lúc trước đã biến thành ‘người đàn ông’ trưởng thành trầm ổn, dường như anh đã nhận ra mình bị người ta nhìn chằm chằm, hơi nghiêng đầu thấy được Bạch Tầm Âm ngồi trong một góc.

Bốn mắt chạm nhau, Bạch Tầm Âm không tự giác rụt người, nhưng cô nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm hoàn toàn… không hề thay đổi.

Anh nhìn cô, lại như nhìn thấy một người xa lạ.

Ánh mắt này khiến Bạch Tầm Âm tỉnh táo lại khỏi cơn cơ, mãi cho tới khi cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu tới chân, toàn thân lạnh lẽo, cô mới chật vật thu hồi ánh mắt, ngón tay siết chặt dây túi trắng bệch.

Sắc mặt Bạch Tầm Âm chết lặng, tuỳ ý để cuộc đối thoại giữa Dụ Lạc Ngâm và Dụ Thời Điềm truyền vào trong tai –

“Anh ơi, dù sao thì thẻ của anh cũng không có giới hạn, không ngại để em quẹt tuỳ ý đấy chứ?”

“Giả bộ làm gì, chẳng phải em cũng đã quẹt thẻ rồi sao.”

“Ha ha, ai bảo anh không tặng quà sinh nhật cho em chứ!”

“Còn có việc gì không? Không có thì anh…”

“Có có có!” Dụ Thời Điềm cắt lời anh, sau đó giọng nói càng lúc càng xa, “Anh ra đây với em một chút.”

Dường như đã kéo Dụ Lạc Ngâm đi mất.

Bạch Tầm Âm không khỏi thở phào một hơi, nhân cơ hội yên lặng đứng dậy rời khỏi nơi vốn đang náo nhiệt lại trở nên ‘kỳ quái’ này.

Nếu Dụ Lạc Ngâm đã quên cô, hoặc chỉ đơn giản là làm lơ cô, vậy đương nhiên cô cũng không cần phải tự chọc phiền toái.

Chỉ là, chiếc váy này mặc ban ngày còn ổn, buổi tối thì có hơi lạnh.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi bay làn váy, Bạch Tầm Âm không tự giác ôm vai, chà xát cánh tay mình cho bớt lạnh, cô cần phải đi qua một đoạn đường dài yên tĩnh này mới có thể đặt được xe.

Thì ra, những khung cảnh ‘đẹp đẽ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo’ mà phim truyền hình nhắc tới cũng có thể xuất hiện trên người cô.

Đều nói con gái chỉ trang điểm vì người mình thích, nhưng khi mà một người đã thích mình, có mặc đồng phục bình thường thì anh ấy cũng không thể nào rời mắt nổi, người không thích mình… có mặc trang phục lộng lẫy thế nào cũng chỉ như một trò cười mà thôi.

Suy nghĩ của Bạch Tầm Âm bay xa, mãi cho tới khi tiếng còi ô tô phía sau không ngừng vang lên, Bạch Tầm Âm quay đầu lại theo bản năng đã bị ánh đèn phía sau khiến cô phải híp mắt, tay đưa lên cản lại.

Một lúc lâu sau, ánh đèn tối đi, phía sau cửa sổ xe là khuôn mặt không chút biểu cảm của Dụ Lạc Ngâm.

Bạch Tầm Âm sửng sốt, theo bản năng dừng chân tại chỗ.

Chiếc Bentley màu trắng rất nhanh đã đi tới bên cạnh cô, cửa xe hạ xuống, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, chỉ chừa lại cho cô một nửa bên mặt tinh tế, “Lên xe.”

“…Cảm ơn.” Bạch Tầm Âm dịu dàng từ chối, “Tôi tự gọi xe là được.”

“Ừm.” Dụ Lạc Ngâm cũng không ép buộc, nghe vậy thì kéo cửa sổ xe lên – chỉ là bánh xe lại không nhúc nhích, vẫn dừng tại chỗ như cũ.

Bạch Tầm Âm chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây nhìn thấy mặt anh là mình lại rơi vào hoàn cảnh bị nước nhấn chìm, hít thở không thông.

Cô mím môi, xoay người đi tiếp con đường của mình.

Chỉ là, cô vừa động, xe của Dụ Lạc Ngâm lại đi theo.

Yên lặng theo sau như âm hồn bất tán.

Bạch Tầm Âm khẽ thở dài, quay đầu nhìn Dụ Lạc Ngâm ngồi trong xe, tựa như đang dùng ánh mắt để hỏi: Anh làm gì vậy?

Sau đó, cô thấy Dụ Lạc Ngâm cười – không giống với nụ cười lười biếng khi nói chuyện với Dụ Thời Điềm, nụ cười của anh bây giờ lại như đang rất thoải mái.

“Lên đây đi.” Dụ Lạc Ngâm lại lần nữa hạ cửa xe xuống, “Từ đây ra đường chính còn một đoạn khá xa, tôi đưa em qua – coi như ‘bạn bè cũ’ đưa nhau một đoạn vậy.”

Anh nhấn mạnh ba chữ ‘bạn bè cũ’, có chút tự giễu nhếch môi.

Bạch Tầm Âm không muốn lôi lôi kéo kéo với anh ở đây, cô chỉ biết, với tính tình của Dụ Lạc Ngâm, cô càng làm lơ thì anh càng đi theo, cô càng từ chối anh càng quấn lấy.

Đây là bản tính vốn có của anh, vậy nên cô bước lên xe.

Sau khi lên xe, Dụ Lạc Ngâm cũng không nói gì, yên lặng nhìn bản đồ trong Bồ Quan, đánh tay lái, “Nhà em ở đâu?”

Bạch Tầm Âm im lặng một lát rồi khách khí nói, “Anh đưa tôi tới ga tàu điện gần đây nhất là được rồi.”

Dụ Lạc Ngâm nghe vậy, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên tay lái.

Thì ra, sáu năm trôi qua, thái độ từ chối người ta của Bạch Tầm Âm vẫn dứt khoát như vậy, lạnh nhạt cứng rắn.

Anh cũng không miễn cưỡng, rẽ sang bên đường đưa Bạch Tầm Âm tới ga tàu điện.

Mắt thấy cô gái mặc váy xanh khách khí cảm ơn mình rồi xuống xe, bóng dáng tinh tế ngày một xa dần, xuống thang lầu rồi không thấy đâu nữa, ngón tay Dụ Lạc Ngâm mới siết chặt tay lái, trở nên trắng bệch.

Cô trang điểm xinh đẹp như vậy là vì ai?

Trong lòng Dụ Lạc Ngâm suy nghĩ về chuyện này như một tên biến thái, bởi vì anh biết, Bạch Tầm Âm ít khi mặc váy, không thích trang điểm… nhưng hôm nay cô lại xinh đẹp tựa như một yêu tinh xuất hiện tại nơi đầy rẫy ‘yêu ma quỷ quái’ này.

Buồn cười hơn chính là, Bạch Tầm Âm còn không biết vì sao mình lại tới đây, rồi vì sao lại rời đi.

Không biết Dụ Lạc Ngâm nhìn chằm chằm ga tàu nơi Bạch Tầm Âm đi mất bao nhiêu lâu, mắt sâu không đáy, mãi cho tới khi ô tô sau lưng bấm còi, anh mới đánh lái rời đi.

*

Chuyện gặp được Dụ Lạc Ngâm khiến trái tim Bạch Tầm Âm nổi sóng, nhưng cô ép buộc bản thân phải thích ứng, dù sao đây cũng chỉ là chuyện ‘bình thường’, về đây rồi gặp ai cũng đều có thể, không cần phải đặt nặng chuyện này quá mức.

Nhiều năm như vậy rồi, ai cũng phải có cuộc sống mới thôi.

Bạch Tầm Âm nhớ tới trước đó Dụ Thời Điềm có nói anh trai cô nhóc sắp đính hôn rồi, lại không nhịn được cười.

Nụ cười trống rỗng, nhưng cô thật sự chúc phúc cho Dụ Lạc Ngâm, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ.

Cô vui vì cuộc sống của anh không có bóng ma với chuyện năm đó bị lừa, có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tin tưởng vào tình yêu.

Thì ra, những năm gần đây, chỉ có một mình cô là không thể nào thoát ra khỏi những rào cản đó.

Điện thoại của Dụ Thời Điềm phá vỡ một góc yên tĩnh của cô, giọng nói thiếu nữ thánh thót, “Chị ơi, sao chị lại đi mất rồi?”

“Xin lỗi nhé Điềm Điềm, chị có chút chuyện,” Bạch Tầm Âm khẽ nói, “Lần sau chị mời em đi ăn cơm được không?”

“Ừm… nhưng mà tiếc thật đấy.” Dụ Thời Điềm thở dài, tiếc nuối lẩm bẩm, “Em còn muốn giới thiệu một người cho chị cơ.”

Về phần là người nào, không cần nói cũng biết.

Con người đúng là rất kỳ lạ, dường như sau năm 23 tuổi dopamine tiết ra hormone xúc động, cần phải có người ‘ở’ bên cạnh, những năm gần đây, bạn bè bên cạnh không ai là không lo lắng cho cô, trong tối ngoài sáng đều muốn giới thiệu đối tượng cho cô…

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên Bạch Tầm Âm cảm thấy mình không có lý do để từ chối.

Con người phải biết hướng về phía trước, cô đâu còn lý do gì để mãi đắm chìm ở quá khứ chứ?

“… Được.” Lần đầu tiên, Bạch Tầm Âm đồng ý thỉnh cầu của Dụ Thời Điềm, “Em sắp xếp thời gian đi.”

Có lẽ cô nên thử tiếp xúc với người mới.

“Hả! Thật sao?!” Dụ Thời Điềm kinh hỉ không thôi, vội nói, “Vậy thì cuối tuần này nha chị, lúc đó em gửi địa điểm cho chị sau!”

“Được… Điềm Điềm, em đợi một chút.” Ngón tay Bạch Tầm Âm siết chặt di động, giọng nói mang theo sự gian nan rất khó phát hiện, “Người anh trai mà em nói sắp đính hôn… hôm nay có tới tham gia tiệc sinh nhật em không?”

Không biết vì sao, xuất phát từ mục đích gì, cô lại ngu ngốc muốn xác nhận một lần nữa.

Mà Dụ Thời Điềm đầu bên kia điện thoại đã cho cô biết đáp án một cách nhanh chóng, “Anh trai em có tới mà, chị chưa gặp sao?”



Yên tĩnh kéo dài, Bạch Tầm Âm cười cười.

Hẳn là cô nên biết rõ từ sớm, đây là kết thúc tốt nhất giữa cô và Dụ Lạc Ngâm.

Có lẽ bởi vì tháng ba mặc váy vẫn còn quá sớm, ban đêm lại còn đi đường một đoạn, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Bạch Tầm Âm chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn khó chịu.

Cô ho khan hai tiếng làm kinh động A Mạc ở bên cạnh, chờ tới khi A Mạc vươn tay sờ thử trán cô mới kinh hô vì nóng bừng, Bạch Tầm Âm cũng phản ứng được bản thân đang sốt.

Vì thế, mơ mơ màng màng được A Mạc đút uống hai viên thuốc lại thiếp đi.

Một đêm không mơ mộng gì, chỉ là đầu óc và thái dương đều đau đớn không thôi.

Sáng sớm A Mạc đi làm còn không quên dặn dò Bạch Tầm Âm phải nhớ uống thuốc, sau đó sợ bị trừ tiền lương lại vội vàng đi mất.

Bạch Tầm Âm hiếm khi ngủ tới hơn chín giờ mới tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Xem ra, thuốc hạ sốt không có tác dụng gì cả.

Cô uống một ngụm nước, đôi môi khô nứt mím lại, đứng dậy xuống giường hay quần áo – bị cảm sốt gì đó đều là chuyện lãng phí thời gian, không cần phải trì hoãn, đi truyền nước tốc chiến tốc thắng là được.

Bạch Tầm Âm khôi phục lại cách ăn mặc thường ngày, áo len trắng quần jeans, chỉ đơn giản rửa mặt buộc tóc rồi ra cửa, đến kem chống nắng cũng lười bôi, có lẽ ỷ vào thể chất trời sinh, hoặc là do khuôn mặt mộc của cô đã chẳng thể chê vào đâu được.

Gọi xe tới bệnh viện đa khoa gần nhất, Bạch Tầm Âm đeo khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt tinh xảo.

Lúc nào bệnh viện cũng đều kín chỗ, thời gian làm việc cũng không ngoại lệ, cô xếp hàng đăng ký lấy số rồi lại ngồi ngoài phòng khám chờ đợi, hơn một tiếng đồng hồ mới tới lượt mình.

Kim tiêm lạnh lẽo chọc vào mạch máu của mình, Bạch Tầm Âm ngồi ở ghế dài ngoài đại sảnh bệnh viện, sống lưng mảnh khảnh dựa vào ghế, đôi mắt trống rỗng nhìn mu bàn tay mình.

Y tá dùng thuốc có tác dụng gây buồn ngủ, bản thân lại còn mệt rã rời, đêm qua sốt cao không thể ngủ ngon, mặc dù bên tai có tiếng người qua kẻ lại ồn ào không dứt, Bạch Tầm Âm cũng không nhịn nổi nữa khép mắt lại.

Xung quanh ồn ào, ghế dựa cứng ngắc, mu bàn tay còn đang truyền nước.

Những thứ này đều khiến Bạch Tầm Âm chẳng thể nào ngủ được, nhưng hôm nay cô đã quá mệt, nên cũng mơ màng thiếp đi.

Có thể thấy được, người ngày thường làm ra vẻ không ngủ được vì tiếng động ồn ào, sợ ánh sáng, một chút tiếng động cũng không ngủ được… xét đến cùng là vì chưa đủ mệt, còn cô lúc này đã quá mệt mỏi rồi.

Không biết qua bao lâu, cảm thấy bả vai và vòng eo mình được người ôm lấy, Bạch Tầm Âm mơ màng mở mắt, bị ánh đèn trắng và trần nhà lạnh lẽo làm cho loá mắt.

Cô kinh ngạc phát hiện mình lại tỉnh giấc trên giường, trông phòng nghỉ tạm thời hoặc là văn phòng vậy.

Căn phòng mười mấy mét vuông chỉ có một giường một ghế một bàn, trên tường treo chiếc áo blouse trắng, ngắn gọn sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Bạch Tầm Âm cúi đầu nhìn mu bàn tay chỉ còn một lỗ kim, bụng đầy nghi hoặc, sao cô lại chạy từ ghế dài ngoài đại sảnh lên giường được thế?

Nghĩ thế nào cũng không ra, cửa văn phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi được đẩy ra, tựa như đang sợ đánh thức cô vậy, người đàn ông mặc áo blouse trắng khẽ khàng bước vào – lại đụng phải đôi mắt kinh ngạc của cô gái nhỏ đang ngồi trên giường.

Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh tượng tựa như một bức tranh đóng băng, không ai nói chuyện.

Có lẽ là vì đang bệnh, hiếm khi Bạch Tầm Âm cảm thấy đầu óc tê dại, cô nhìn dáng người cao gầy của Dụ Lạc Ngâm mặc ‘áo choàng trắng’ đẩy cửa bước vào, làn da trắng trẻo, lông mày đen như mực, dường như thời gian đã quay ngược lại.

Như thể vẫn là kỳ nghỉ hè năm ấy, thời thanh xuân của bọn họ.

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Dụ: Gâu gâu gấu, cuối cùng cũng lén lút ôm được một cái rồi!