Chứng Bệnh

Chương 41: Nguyện vọng vào Lan Đại không phải chuyện ưu tiên hàng đầu của tớ, nhưng cậu thì phải




Edit: Khang Vy

Một tuần sau, thành tích lần thi thử thứ hai cũng đã có, ngày công khai bảng điểm, hơn nửa học sinh đều chạy tới vây xem. Không riêng gì học sinh lớp 12 mà còn các khối dưới nữa.

Ai cũng biết, thành tích lần này sẽ không khác biệt gì với thành tích thi đại học, mọi người đều muốn nhìn xem những học sinh có khả năng đứng đầu năm nay là ai.

Bạch Tầm Âm cũng bị A Mạc lôi kéo đi ‘xem náo nhiệt’, chen chúc vào trong đám người.

Đương nhiên bọn họ chỉ cần tìm tên mình ngay trang đầu tiên, Bạch Tầm Âm liếc một cái đã thấy tên của Dụ Lạc Ngâm ở vị trí top 3, không muốn nhìn thấy cũng khó.

Lần này cậu thi cũng không khác gì lần trước, may là không phải chịu sự ảnh hưởng của những chuyện lung tung xung quanh.

Nhưng mà học sinh lớp 12 lúc nào cũng chìm trong biển đề, cũng không phải học quá nhiều kiến thức mới, chỉ cần có tâm lý vững chắc như bọn họ, đóng băng trạng thái của mình lại thì sẽ rất khó bị các tác nhân bên ngoài ảnh hưởng.

“Âm Âm, lần này điểm thi của cậu cũng rất cao đấy.” A Mạc kéo cánh tay cô lải nhải, “Không giống như tớ, lúc nào cũng chỉ dừng lại ở tầm 20, muốn nâng cao điểm hơn cũng khó…”

“Thành tích của cậu như vậy đã là tốt rồi.” Bạch Tầm Âm biết A Mạc là người không có chí lớn, ở trong thế giới của cô ấy, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn học tập.

Vì thế bổ sung thêm một câu an ủi, “Điểm vậy là được rồi, trừ mấy trường top đầu ra thì chọn trường nào cũng được mà.”

Nhưng lần này, A Mạc nghe xong lại không khoe khoang như những lần trước mà nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi xuất hiện vẻ u sầu.

Bạch Tầm Âm bất ngờ nhìn cô bạn.

“Thật ra… tớ muốn thi chung một trường với Thịnh Văn.” Dưới ánh mắt truy hỏi của cô, A Mạc không thể không nói lời thật lòng, cô gái nhỏ khẽ cười, dáng vẻ ngượng ngùng lại mất mát, “Nhưng thành tích của cậu ấy lúc nào cũng rất tốt, có lẽ điều này là rất khó.”

Chuyện này khiến người ta khó đưa ra lời khuyên, đặc biệt là dưới tình huống mà sự chênh lệch giữa hai người vô cùng rõ ràng như vậy.

Bạch Tầm Âm thở dài, chỉ có thể khuyên nhủ, “Cậu cố gắng đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng là được rồi.”

“Không đâu mà.” A Mạc nắm chặt tay, điều chỉnh trạng thái của bản thân rất nhanh, trên đường trở về phòng học còn hóng hớt với Dụ Lạc Ngâm, “Đúng rồi, cậu định thi vào trường nào thế, có muốn học chung với Dụ Lạc Ngâm không?”

Bạch Tầm Âm khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân không có cách nào trả lời vấn đề này.

Chỉ là không biết xui xẻo thế nào, giọng nói lười biếng chặn ngang cửa vào của cô, “Tớ cũng rất tò mò về chuyện này đấy.”

Bạch Tầm Âm vội quay đầu lại, thấy Dụ Lạc Ngâm đã xuất hiện ở phía sau mình từ lúc nào không hay, vô cùng yên lặng, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.

Bây giờ đầu gối cậu đã gần như khôi phục, không cần chống nạng nữa, chỉ là không thể vận động kịch liệt hay chơi thể thao gì thôi, nhưng sau khi tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích, có thể hành động tự nhiên, Dụ Lạc Ngâm mới cảm thấy tầm quan trọng của sức khoẻ là thế nào.

Khoảng thời gian phải gắn liền với cái nạng kia có thể nói là khoảng thời gian ‘chịu khống chế’ nhất trong cuộc đời cậu.

Vốn dĩ cậu chỉ định ra ngoài đi vệ sinh, nhưng thấy bóng dáng của Bạch Tầm Âm lại không nhịn được đi theo, kết quả ngoài ý muốn lại nghe thấy cô đang nói chuyện với A Mạc về đề tài này.

Đề tài khiến cậu cảm thấy vô cùng hứng thú.

Trên mặt Bạch Tầm Âm hiện lên vẻ túng quẫn, vội vàng đẩy A Mạc đang xem kịch vui đi, đối phương không tình nguyện đi mất, cô mới bất đắc dĩ trừng Dụ Lạc Ngâm một cái, “Có gì mà tò mò chứ!”

“Đương nhiên là phải tò mò rồi.” Dụ Lạc Ngâm nhún vai, nói ra lời thật lòng, “Tớ muốn được học chung với cậu.”

Bạch Tầm Âm mím môi không nói gì, xoay người đi về lớp.

Dụ Lạc Ngâm cũng không ngại đi theo sau lưng cô lải nhải một mình, “Tớ nhớ trước đó cậu có nguyện vọng vào Công Đại của phương Bắc đúng không?”

Trong lòng Bạch Tầm Âm ‘lộp bộp’ một tiếng, không nặng, cảm giác tựa như đang đạp xe trên đường mà vấp phải hòn đá vậy.

Nhưng dù sao nó cũng tồn tại, không có cách nào bỏ qua được.

Vì thế cô đành phải thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn Dụ Lạc Ngâm, “Tớ sẽ không rời khỏi Lâm Lan đâu.”

Dụ Lạc Ngâm sửng sốt, “Sao cơ?”

“Mẹ tớ còn phải chăm sóc cho ba ở Lâm Lan… Quá vất vả, tớ không muốn học ở nơi khác, muốn ở lại đây giúp mẹ.” Đôi mắt trong suốt màu trà của Bạch Tầm Âm không có một chút tạp chất nào cả, bình tĩnh tự thuật, “Tớ đang suy xét trường học ngay đây.”

Cô nguỵ trang vô cùng hoàn mỹ, mặc cho ai cũng không nhìn ra là cô đang nói dối, vô cùng nghiêm túc.

Dụ Lạc Ngâm ngẩn người như đầu gỗ, lấy lại tinh thần thì cười thành tiếng.

“Được thôi.” Lúc lên lớp cậu có thói quen đeo kính, bây giờ cũng quên tháo xuống, đôi mắt phía sau thấu kính hiện rõ vẻ hưng phấn, dịu dàng nói, “Vậy chúng ta cùng thi vào Lan Đại đi!”

Lâm Lan, đương nhiên Lan Đại là tốt nhất.

Lông mi Bạch Tầm Âm khẽ run, giọng nói bình tĩnh mềm mại đáp lời, “Được thôi.”

Mãi cho tới sau này, Dụ Lạc Ngâm vẫn không thể tin nổi sao mình có thể ngu tới vậy, thế mà lại tin tưởng ‘chuyện ma quỷ’ của Bạch Tầm Âm, thật sự cho rằng cô sẽ ở lại Lâm Lan, thi vào Lan Đại tiếp tục ở bên cạnh mình.

Có lẽ chỉ có thể đổ cho bản thân khi đó đã quá hưng phấn, đắm chìm trong mật ngọt của Bạch Tầm Âm không thể nào kiềm chế, một lòng muốn thi vào Lan Đại, ảo tưởng những ngày bên nhau sau này…

Thật ra nếu để ý kỹ là có thể phát hiện ra kỹ thuật diễn vụng về non nớt của cô gái nhỏ.

Mặc dù miệng thì nói lời gạt người, thế nhưng ánh mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng lại không thể nào gạt được ai.

Chờ tới lúc hối tiếc cũng không kịp nữa, Dụ Lạc Ngâm mới biết Bạch Tầm Âm giảo hoạt thế nào, không hề thua trình độ của cậu.

Nhất định là cô gái nhỏ nhìn ra cậu muốn đăng kí thi Công Đại cùng cô, cho nên mới dùng chiêu này để lừa gạt cậu.

Bởi vì lúc ấy với cậu mà nói, nguyện vọng vào Lan Đại không phải chuyện ưu tiên hàng đầu, nhưng Bạch Tầm Âm thì phải.

Mục tiêu Lan Đại có thể đổi, nhưng người ở vế sau thì không, chung quy, kết quả cậu cũng chỉ là một tên ngốc.

*

Thời gian 60 ngày trôi qua trong chớp mắt, trước khi thi đại học, trường tổ chức gặp mặt phụ huynh khối 12.

Vu Thâm đứng trên bục giảng nhìn phụ huynh và các em học sinh muôn màu muôn vẻ bên dưới, cõi lòng tràn ngập cảm xúc.

Ông đã làm giáo viên cả chục năm nay, từ năm 30 tuổi đã được phân cho dẫn dắt học sinh khối 12, không biết đã phải gặp cảnh tượng này biết bao nhiêu lần.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn thổn thức không thôi, dù sao cứ mỗi năm tới hè, không khí dính dớp khô nóng lại có một lần như vậy.

“Kính thưa các vị phụ huynh và các em học sinh, chỉ còn 3 ngày nữa thôi là kỳ thi đại học bắt đầu.”

“Mười hai năm học hành gian khổ thức khuya dậy sớm chỉ để chờ đợi thời khắc này, có thể nói là cuộc thi quan trọng nhất, lớn nhất trong đời mỗi người.”

“Không biết mọi người có nhớ hay không, ở đại hội tuyên thệ của trường, hiệu trưởng đã từng nói, đại học tốt chính là một tấm vé vào cửa của cuộc sống, cuộc sống sau này thế nào đều dựa vào tấm vé này, chỉ có số ít nhân tài mới có thể đi nơi gọi là lối tắt.”

“Cho nên các em phải đặc biệt quan tâm, nhìn thẳng vào kỳ thi lần này, nhưng cũng đừng quá khẩn trương làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bản thân, thả lỏng đầu óc…”

Cùng với lời diễn thuyết dõng dạc hùng hồn của Vu Thâm phía trên, phụ huynh và học sinh bên dưới vô cùng nghiêm chỉnh lắng nghe, nghiêm túc mà nói, ba năm học cấp ba này, chưa có lần nào bọn họ cẩn thận nghe lời giáo viên nói tới vậy.

Có lẽ con người đều như vậy, chỉ khi tới ‘lần cuối cùng’ mới biết mình lưu luyến quý trọng nó như thế nào.

Đương nhiên Quý Tuệ Dĩnh cũng chú ý tới thiếu niên ngồi sau mình là Dụ Lạc Ngâm lần trước đưa Bạch Tầm Âm tới bệnh viện, mà bên cạnh cậu không có người lớn làm bạn, lẻ loi một mình tham gia cuộc họp mặt phụ huynh, không hề thích hợp với không khí xung quanh.

“Âm Âm, bạn nam ngồi sau con có phải cậu bé lần trước tới nhà chúng ta không?” Sau khi Vu Thâm nói xong, Quý Tuệ Dĩnh mới ghé sát tai Bạch Tầm Âm hỏi nhỏ.

Bạch Tầm Âm gật đầu.

“Hai đứa các con ngồi trước ngồi sau, thật là trùng hợp.” Quý Tuệ Dĩnh cười cười, lại tò mò hỏi, “Sao người nhà thằng bé lại không tới thế?”

Bạch Tầm Âm im lặng rồi chậm rãi lắc đầu.

Cô cũng không rõ lắm, nhưng cô biết mẹ của Dụ Lạc Ngâm là Cố Uyển, ngẫm lại thì chắc là… bận quá không rảnh tới chăng?

Chỉ là, may mà tâm lý Dụ Lạc Ngâm cứng cỏi, một mình tham gia buổi gặp mặt này, đón nhận ánh mắt đánh giá kỳ lạ của mọi người xung quanh cũng vẫn ung dung bình thản, sau khi buổi họp mặt kết thúc còn đùa giỡn với Bạch Tầm Âm –

“Tớ tự làm phụ huynh của mình đấy, tự làm cả chủ nhà của tớ luôn.”

Lúc đó, người trong trường đã đi gần hết, trước khi thi đại học trường đã cho học sinh nghỉ học, không còn học sinh lớp 12 nào cả.

Ánh mặt trời ấm áp của buổi trưa chiếu vào hai bóng dáng đi trên hành lang dài như mạ một lớp vàng lên người cả hai.

Bạch Tầm Âm bị Dụ Lạc Ngâm kéo tới hành lang khu lớp 10, ở nơi đó có hàng ghế gỗ dựa dài, cô gái nhỏ dựa vào cây cột bên cạnh rồi co chân lại, cảm giác cả người được ánh nắng chiếu sáng ấm áp.

Theo lý thuyết, đáng ra phải híp mắt tận hưởng thời khắc yên lặng này, thế nhưng sắp thi đại học rồi, không ai có thể tâm lặng như nước được cả.

Đôi mắt sáng như lưu ly của cô lặng lẽ nhìn sang góc mặt của Dụ Lạc Ngâm bên cạnh, tay đặt lên trên đầu gối, cằm tựa vào tay, khẽ hỏi, “Cậu không khẩn trương sao?”

“Nói thật là không.” Đương nhiên Dụ Lạc Ngâm hiểu ý cô là gì, tuỳ ý cười, “Coi như là một cuộc thi bình thường là được rồi.”

Trên thực tế, Bạch Tầm Âm phát hiện lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, bản thân chưa bao giờ nói quá nhiều lời, nhưng Dụ Lạc Ngâm lại có thể hiểu rõ toàn bộ ý của cô.

Thật sự đúng là tâm linh tương thông mà, Bạch Tầm Âm khẽ cười, trái tim rung động dần bình tĩnh trở lại.

Cô nhìn Dụ Lạc Ngâm đang ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên cao, tia nắng nóng rực khiến cậu chỉ có thể híp mắt, thậm chí là dần nhắm mắt lại.

Bạch Tầm Âm biết Dụ Lạc Ngâm đang suy nghĩ cái gì – điều cậu thực sự quan tâm không phải là thi đại học, mà là sau khi thi đại học xong.

Mà cô, chính là viên ‘thuốc an thần’ dành cho cậu, tránh được bước đi sai lầm của cả hai người.

“Dụ Lạc Ngâm.” Lần đầu tiên Bạch Tầm Âm chủ động nắm lấy tay cậu, ngón tay tinh tế trắng nõn của cô gái nhỏ móc lấy ngón út của cậu, giống như ước định ở bên nhau, “Cậu phải nhớ, chúng ta đã hứa cùng nhau vào được Lan Đại đấy.”

“Ừm.” Dụ Lạc Ngâm nghiêng đầu, vài sợi tóc xoã xuống cũng không che được ý cười trên mặt, “Tớ sẽ không nuốt lời đâu.”

Cậu thật sự rất vui vẻ, dù cho cấp ba có quá nhiều kỷ niệm khó phai mờ, cậu cũng không thể chờ nổi ngày tháng đại học của cả hai người.

Chỉ là, Dụ Lạc Ngâm không biết, Bạch Tầm Âm sẽ nuốt lời.

Trên thế giới này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là trái tim con người, nhưng cậu càng muốn miễn cưỡng bản thân.

Trong lòng bình tĩnh trở lại, thậm chí còn nghĩ cuộc sống sau này đều đã nằm trong lòng bàn tay mình, kỳ thi đại học cũng không khiến người ta khẩn trương cho lắm.

Hai ngày thi đó, trong lòng Bạch Tầm Âm thực sự tâm lặng như nước.

Ba năm cấp ba đã vùi mình trong học tập, mỗi một câu hỏi đều cất giữ ở trong lòng, bài thi đâu vào đấy, Bạch Tầm Âm hoàn toàn coi kỳ thi đại học như một cuộc thi bình thường, giống như kỳ thi hàng tháng hay cuối mỗi học kỳ vậy.

Trừ lúc ra khỏi phòng thi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi ra, hoàn toàn không có gì khác so với ngày thường.

Vừa mới rời khỏi địa điểm thi, Bạch Tầm Âm đã nhận được tin nhắn Dụ Lạc Ngâm gửi tới: [Hôm nay bị ba tớ bắt về nhà ăn liên hoan, ngày mai tìm cậu sau nhé, thi thế nào rồi?]

Bạch Tầm Âm không khỏi thở ra một hơi, cảm thấy may mà cô và Dụ Lạc Ngâm không thi cùng một nơi.

Nhíu mày suy nghĩ một lát, cô cúi đầu trả lời tin nhắn của cậu: [Cũng như bình thường thôi, cậu cứ ăn cơm đi đừng vội, hai ngày này tớ cũng về nhà ông bà ngoại ở trấn cổ.]

Bạch Tầm Âm cảm thấy… lúc này hai người nên lạnh nhạt một chút.

Nhưng cũng không phải cô lấy cớ lừa Dụ Lạc Ngâm, Quý Tuệ Dĩnh thật sự đã nói sau khi thi xong thì đưa cô trở về trấn cổ một chuyến.

Nhiều năm như vậy, dù nhà bọn họ huy hoàng hay tụt dốc, sau khi ông bà ngoại về hưu vẫn luôn ở lại trấn cổ sinh sống, cuộc sống yên bình.

Lâm Lan là vùng sông nước, mùa mưa không thích hợp cho các loại cây trồng ở phương bắc, sau khi về quê, ông và bà cũng trồng một số loại cây thích hợp với khí hậu.

Hai vợ chồng già đều có lương hưu, có sở thích gì thì làm đó.

Nhìn thấy Quý Tuệ Dĩnh đưa Bạch Tầm Âm trở về, khuôn mặt già nua của cả hai cũng đã đỏ lên.

“Thật là, con còn biết về nhà sao, ăn Tết cũng không trở về một chuyến, đúng là phí công nuôi con quá mà!” Bà ngoại lôi kéo tay Bạch Tầm Âm, ánh mắt lại liếc Quý Tuệ Dĩnh lải nhải oán trách, “Gần một năm nay mẹ không được gặp bé con Âm Âm của mẹ rồi, phải ở đây mấy ngày mới cho về!”

“Mẹ, con nào muốn về kia chứ.” Quý Tuệ Dĩnh dở khóc dở cười, “Nhưng mà bên cạnh Hồng Thắng không có ai chăm sóc, có phải mẹ không biết điều này đâu, không thể ở lâu được, sáng sớm mai con phải quay về Lâm Lan rồi.”

“Về thì mình con tự về.” Ông ngoại cũng mở miệng, khuôn mặt nghiêm túc lộ rõ vẻ không vui, “Âm Âm ở đây với ba mẹ thêm mấy ngày.”

Quý Tuệ Dĩnh, “…”

Bạch Tầm Âm nhìn ông bà ngoại đã hơn một năm không gặp, trong lòng cũng rất nhớ hai người, cô không khỏi bật cười, giọng nói ngọt ngào, “Ông bà ngoại đừng tức giận, con ở lại với hai người là được rồi.”

Bây giờ cô cũng không có chuyện gì phải làm, vừa hay ở lại trấn cổ chơi thêm mấy ngày cũng được.

Năm nay bà ngoại đã gần bảy mươi, mái tóc lại đen nhánh không có tóc bạc, dáng người mảnh khảnh mặc sườn xám dịu dàng mang phong thái của trấn cổ, đúng là dáng vẻ của tiểu thư khuê các vùng sông nước Giang Nam. Đứng bệnh cạnh ông ngoại nghiêm trang mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đúng là một đôi trời sinh.

Mỗi lần Bạch Tầm Âm nhìn thấy bọn họ là một lần tin tưởng vào ‘tình yêu’ và ‘tương lai’.

Nhưng mà bà ngoại vẫn luôn vui vẻ phóng khoáng giờ phút này nghe thấy Bạch Tầm Âm đã nói được lại kích động đỏ mắt, nắm tay cô than thở, “Có thể nói được lại là tốt, lúc ông bà biết tin còn kích động không ngủ nổi, bây giờ chính tai nghe thấy con nói chuyện mới thấy giọng nói con hay nhất nhà này, đúng là giọng nói của Âm Âm nhà ta rồi.”

Bà vừa nói vừa kéo tay Bạch Tầm Âm đi ra phía sau nhà cũ.

Nhà cũ trấn cổ vô cùng cổ kính, từ cổng gỗ xoan đào cho đến bên trong ngôi nhà đều mang vẻ nghiêm túc xinh đẹp.

Bạch Tầm Âm cũng không xa lạ gì với nơi này, hồi nhỏ cô còn từng ở lại đây với ông bà ngoại hai năm, lúc đó sự nghiệp Bạch gia mới có bước khởi đầu, cho dù là Quý Tuệ Dĩnh hay Bạch Hồng Thắng đều vô cùng bận bịu.

Sau này, vẫn là Bạch Hồng Thắng nhớ nhung con gái cưng, tự mình tới đón cô về nhà.

Bây giờ quay lại đây vẫn cảm thấy thân thiết không nói nên lời.

Lúc ăn cơm, bà ngoại cố ý nấu món canh sườn củ sen Bạch Tầm Âm thích ăn nhất, ông ngoại bên cạnh cười tủm tỉm, “Tiểu Âm, con thi thế nào?”

Thời trẻ ông ngoại làm công tác giáo dục, về hưu nhiều năm nhưng dáng vẻ vẫn phong độ trí thức, cả đời ở giới học thuật đã trải qua rất nhiều kỳ thi sóng to gió lớn.

Kỳ thi đại học ở trong mắt ông cũng không khác gì cuộc thi bình thường, lúc hỏi Bạch Tầm Âm cũng rất bình tĩnh.

Bạch Tầm Âm cắn một miếng hoành thánh, vừa mơ hồ vừa chắc chắn gật đầu, “Khá tốt ạ, số điểm chắc hẳn không cách biệt lắm với đợt thi thử vừa rồi đâu ạ.”

Ông ngoại vui vẻ không thôi, “Tiểu Âm nhà ta lúc nào cũng giỏi cả.”

Bạch Tầm Âm cười ngoan ngoãn.

“Âm Âm nhà ta lợi hại vậy đấy, giống ông ngoại và ba như đúc, học tập giỏi giang.” Bà ngoại vui vẻ múc một chén canh nhỏ cho cô, “Con tính đăng ký nguyện vọng vào trường nào?”

Nói rồi, ba người mồm năm miệng mười giúp đỡ cô nghiên cứu xem trường nào tốt nhất.

Nhưng bây giờ còn chưa có điểm, không phải lúc đánh giá trường nào tốt trường nào không, mọi người không thể không suy xét cho cẩn thận.

Bạch Tầm Âm yên lặng lắng nghe, cuối cùng buông chén canh đã uống được một nửa, mím môi nói, “Con muốn tới phương Bắc, học Công Đại.”

Một câu này thành công phá vỡ không khí náo nhiệt trên bàn, rơi vào sự xấu hổ yên lặng.

“Công Đại… cũng không tồi.” Vẫn là bà ngoại phá vỡ sự yên tĩnh này đầu tiên, giọng nói dịu dàng hỏi, “Nhưng đó là phương Bắc đấy, Âm Âm, con có thể quen được với bên đấy không? Hơn nữa ở đó không phải quá xa sao?”

Cháu gái bà đã lớn lên ở vùng sông nước từ nhỏ, trước kia cũng được nuông chiều từ bé, chẳng lẽ thật sự muốn xa nhà ngàn dặm sao?

“Không sai.” Ông ngoại cũng nói, “Con cứ suy xét thêm đi.”

Mà Quý Tuệ Dĩnh lại nhíu mày, ít nhiều có chút phẫn nộ, “Sao con lại không nói trước suy nghĩ của con cho mẹ nghe?”

Bạch Tầm Âm cụp mắt, yên lặng nhìn một con chuồn chuồn bay qua.

Lúc ở trấn cổ, ai cũng tranh thủ hóng gió dọn cơm ra ngoài ăn, có loại động vật nhỏ thế này cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Con chuồn chuồn đậu ở trên bàn, cánh tay khẽ rung lên có tiết tấu – tựa như tâm tình của Bạch Tầm Âm bây giờ vậy.

Xem ra mọi người đều không đồng ý với quyết định của cô, cũng không tán thành, nhưng thật đáng tiếc, cô đã hạ quyết tâm rồi.

Bởi vì dù sao người lớn cũng đều mềm lòng và nghe theo lớp trẻ cả.

Quả nhiên, thấy Bạch Tầm Âm cụp mắt không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm cái bàn với dáng vẻ ‘ấm ức’, ba người cũng không chịu nổi nữa.

“Thôi, muốn đi thì cứ đi thôi.” Cuối cùng vẫn là ông ngoại mở miệng nói trước, có chút buồn rầu than thở, “Đi nhiều nơi xa, tầm mắt và kiến thức cũng ngày một bao la.”

Bạch Tầm Âm ‘thay đổi sắc mặt’ trong nháy mắt, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào, “Vâng ạ!”

Cô rất biết ơn và kính trọng những người luôn tôn trọng và ủng hộ quyết định của cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, một mình Quý Tuệ Dĩnh lên chuyến xe quay về Lâm Lan, Bạch Tầm Âm còn ở lại trấn cổ với ông bà ngoại thêm vài ngày.

Cuộc sống tại trấn cổ vô cùng thích ý, mệt nhất cũng chỉ là tưới cây ăn quả ở trong sân mà thôi.

Nơi này không có phồn hoa đô thị trần tục, tuy rằng đơn giản nhưng lại có cảm giác ‘không dính khói lửa phàm tục’ mà không đâu có được.

Khi còn bé Bạch Tầm Âm chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh và ẩm thấp, đều là người già sinh sống, cũng chưa từng có nhiều cảm xúc gì khác lắm, có lẽ là khi đó còn nhỏ, lần này về đây ở lại có cảm giác năm tháng yên bình.

Buổi chiều bà ngoại đi chơi mạt chược với mấy cô dì ở xung quanh, ông ngoại cũng tới nhà bạn nghe nhạc, một mình Bạch Tầm Âm ngồi phơi nắng trên ghế dài trong sân nhà, híp mắt là có thể vượt qua một buổi trưa.

Không có tạp chất, không cần phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì, thực sự được nghỉ ngơi yên tĩnh, thể xác và tâm hồn được được ánh nắng ấm áp của trấn cổ chữa trị.

Chỉ là đám yêu tinh nhỏ và yêu ma quỷ quái luôn khó nhịn được sự cô đơn, muốn tìm tới đây quấy rầy.

Ngày thứ ba Bạch Tầm Âm ở lại trấn cổ, cuối cùng Dụ Lạc Ngâm cũng không nhịn được nữa tìm tới – cô gái nhỏ không chịu nổi sự bám dính của cậu đành phải gửi địa chỉ qua.

Thiếu niên mặc quần dài màu be và áo phông đen rất hợp với hoàn cảnh nơi trấn cổ, mái tóc đen đã cắt bớt, dáng vẻ đeo balo trông y như cậu sinh viên tới đây vẽ phong cảnh.

Trên người tràn ngập hơi thở tuổi trẻ, không thể che được ánh sáng trên người.

Dụ Lạc Ngâm theo địa chỉ tìm được nhà ông bà ngoại Bạch Tầm Âm, khi đó, hai ông bà không có ở đây, cửa gỗ đào hoa đã có vết rạn khép hờ, cậu gõ nhẹ vài tiếng không ai đáp lời, do dự một chút quyết định nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi đi vào.

Trong sân rộng lớn có một giàn nho, cành cành nhánh nhánh quấn lấy nhau vô cùng xinh đẹp.

Mà cảnh đẹp hơn lại là thiếu nữ nằm trên ghế nghỉ ngơi dưới dàn nho ấy – dường như mấy ngày nay Bạch Tầm Âm được chăm sóc rất tốt, làn da trắng nõn như viên trân châu toả sáng, người mặc váy hoa dài màu vàng nhạt, làn váy bị động tác của cô quấn lên đầu gối, lộ ra một khoảng chân thon dài.

Dụ Lạc Ngâm cụp mắt yên lặng nhìn cô, mắt đen không che giấu nổi ý cười, nhìn cô một lúc lâu mới khẽ quỳ một gối ghé sát vào cônhư đang thưởng thức một món trân bảo thế gian.

Cô là người có làn da trắng nhất mà cậu từng gặp, màu da trắng như ngà voi, hàng mi vừa dài vừa dày phủ bóng trên mí mắt.

Một lúc lâu sau, lông mi Bạch Tầm Âm run rẩy, dưới ánh mắt chăm chú của cậu đột nhiên mở mắt, đôi mắt lưu ly dưới ánh mặt trời càng toả sáng giống như một cây châm chọc vào trái tim cậu vậy.

Yên lặng đối diện với nhau vài giây, không khí cũng thoang thoảng vị ngọt của nho.

“Thật là đáng tiếc.” Yết hầu Dụ Lạc Ngâm chuyển động không dễ phát hiện, má lúm đồng tiên bên môi lúc ẩn lúc hiện, tiếc nuối lẩm bẩm nói, “Tớ còn chưa kịp hôn cậu nữa mà, sao cậu đã tỉnh lại rồi.”

“Không phải người đẹp đang ngủ nên được hoàng tử hôn tỉnh sao?”

“Tự luyến!” Bạch Tầm Âm lạnh lùng đánh giá, lại không nhịn được cười, ánh mắt hiếm khi toát ra sự vui vẻ chân thật.

Cô xoay người, đôi mắt cong lên giảo hoạt, “Cậu thì là hoàng tử gì chứ? Lưu manh thì có!”

Tác giả có lời muốn nói:

Trước tiên ngọt chút đã rồi chương sau tung dao ~

Trên thế giới này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là trái tim con người.

— Trích “Bạch Dạ Hành” – Higashino Keigo.