Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 562: Người không đơn giản.




Đan Tông thịnh hội, chính thức bắt đầu!

Ngồi trên khán đài, Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.

"Tiểu huynh đệ, ngươi thấy những người dự thi dưới kia có thiên phú luyện đan tốt nhất?"

Đế Nguyên Quân cũng không nghĩ ngợi liền lên tiếng.

"Có mười người đáng để chú ý, nhìn vào khả năng luyện đan thì ít nhất cũng đạt tới tứ phẩm. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì mười người đó chắc chắn sẽ có năm người đi tới vòng cuối cùng."

Mục Thư Hàng hiếu kỳ hỏi tiếp.

"Vậy ngươi thấy Viên Thế đứng thứ mấy trong mười người đó?"

"Ngươi tò mò như vậy sao? Hay nói đúng hơn là ngươi muốn biết trước kết quả?"

Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.

"Khả năng của hắn đúng là không tệ, dựa vào bí pháp của ta thì luyện tứ phẩm đan dược không phải chuyện khó.

Nhưng để bước vào vòng cuối thì có lẽ sẽ hơi quá sức, nếu như cho hắn thêm một tháng thì chắc chắn sẽ đứng đầu."

"Ý của ngươi là cảnh giới của hắn vẫn chưa ổn định?"

Mục Thư Hàn hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ có chút thất vọng.

"Cũng đúng mà thôi, dù sao thì hắn cũng vừa mới đột phá. Nếu như có thêm chút thời gian thì tốt biết mấy?"

"Dù sao thì như vậy cũng quá đủ rồi, lần này không thể đứng đầu thì lần sau ta vẫn có thể thử lại."

"..".

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, hẳn hiểu rõ mong muốn của đám người Dược Vương Cốc là muốn dựa vào lần thịnh hội này đề nhận được sự giúp đỡ của Đan Tông nên vị trí thứ nhất là điều mà họ bắt buộc phải đạt được.

Tuy dựa vào khả năng của Viên Thế có thể đứng vào ba vị trí đầu nhưng để đạt vị trí dẫn đầu không phải chuyện dễ dàng.

Thời gian dần trôi qua, đám người phía bên dưới đều gần như đã đi đến điểm cuối cùng và những người thành công vượt qua vòng thứ nhất đều đã được xác định.

Ngay trong buổi tối hồm đó, đám người Mục Thư Hàng đang ngồi ở trong phòng thì có một bóng người đứng ở ngoài cửa. Cảm nhận khí tức người đến rất mạnh, Mục Thư Hàng đi ra mở cửa.

Thấy bóng người quen thuộc, Mục Thư Hàng vẻ mặt rạng ngời lên tiếng.

"Thư trưởng lão, ngọn gió nào đã đưa người tới đây?"

Thư Minh Đồng, gật gù đáp.

"Ta thân là ngoại môn trưởng lão cũng cảm thấy lần thịnh hội này sôi nổi hơn và có sự tham gia của nhiều thiên kiêu từ khắp các tông môn."

Lão giả liếc mắt nhìn Viên Thế rồi lên tiếng đánh giá.

"Haha... Mục tông chủ có mắt nhìn rất tốt, Thánh Tử của quý tông vừa rồi có thể hiện rất tốt. Những lão già cổ hũ kia cuối cùng cũng công nhận năng lực của quý tông. Nhưng có một điều khiến ta cảm thấy có chút đắn đo?"

"..."

Những người kia nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt họ nhìn nhau lộ vẻ lo lắng không thôi.



Lúc này, Viến Thế đứng ra kính cản cúi đầu, đáp.

"Đa tạ trưởng lão đã thưởng thức, đệ tử mạn phép hỏi điều đắn đo của trưởng lão là gì?"

"Chuyện này nói ra sẽ hơi vô lễ một chút nhưng ta và đám lão già kia đều cảm thấy rất hiếu kỳ".

Thư trưởng lão gật đầu, ánh mắt đánh giá nhìn Viên Thế.

"Trong lúc ngươi luyện đan, ta để ý thủ pháp mà ngươi dùng rất đặc biệt. Ở Tây vực ta chưa nhìn thấy hay nghe qua, ta rất hiếu kỳ về nó. Nếu như ngươi không ngại thì có thể cho ta biết qua được không?"

'Sau thời gian sử dụng thì càng cảm thấy bí pháp mà tiền bối truyền thụ càng huyền diệu. Nếu như có thể thi triển toàn bộ bí pháp thì không biết đan dược sẽ đạt đến trình độ nào?'

'Ngay cả trưởng lão Đan Tông cũng chưa từng nhìn thấy thì có lẽ bí pháp này chưa từng xuất hiện ở Tây vực? Rốt cuộc tiền bối đã lấy được bí pháp này từ đâu?"

'Có lẽ đây là bí mật riêng của tiền bối, ta tốt nhất không nên tò mò."

Viên Thể suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời.

"Khiến trưởng lão chê cười rồi, chuyện đệ tử sử dụng bí pháp là do một lần vô tình được một vị luyện đan sư chỉ điểm từ mười năm trước. Lúc đó đệ tử đắm chím trong cảm ngộ nên không hề hay biết vị tiền bối đã rời đi."

"Thật lòng mà nói thì đệ tử cũng rất muốn gặp lại vị tiền bối đó một lần nữa nói lời cảm ơn nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp lại."

'Tên tiểu tử này lại dám nói dối trước mặt ta? Nhưng dù sao thì ta đã quá vội vàng và vô lễ khi hỏi điều này?'

Thư trưởng lão nhìn Viên Thế rồi thở dài một hơi rồi lên tiếng.

"Vậy sao? Quả là đáng tiếc, nếu như có cơ hội thì có thể cho ta gặp người đó được không?"

Đáp lại, Viên Thế vui vẻ gật đầu.

"Đệ tử rất sẵn lòng."

Đợi đến khi Thư trưởng lão rời đi, ánh mắt Mục Thư Hàng nhìn Đế Nguyên Quân đầy vẻ ngờ vực và cảm thấy khó tin. Đối với hắn thì Đan Tông chính là cái nôi luyện đan của rất nhiều tông môn và thể lực, đó không chỉ là nơi khởi nguồn mà còn là nơi truyền thụ các bí pháp luyện đan.

Tuy biết bí pháp mà Viên Thế sử dụng rất đặc biệt nhưng hắn không ngờ được rằng. Bản thân lại chính tai nghe thấy không chỉ có một vị trưởng lão Đan Tông cảm thấy hiếu kỳ với nó.

Chẳng phải Đan Tông là cái nôi sản sinh ra bí pháp luyện đan hay sao!

Chìm sâu trong những suy nghĩ, Mục Thư Hàng thẫn thờ, trên gương mặt hiện rõ sự rối bời.

"Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Điều đó quan trọng sao?"

Đế Nguyên Quân cười nhẹ, ánh mắt mười phần hững hờ đáp.

"Ngươi đừng có hiểu nhầm, thế gian này có rất nhiều điều mà ngươi chưa biết lắm. Đan Tông cũng tốt nhưng trong giới luyện đan có vô vàn tông môn, ngươi có từng tự hỏi liệu Đan Tông sẽ đứng ở vị trí nào trong đó?"

"Các ngươi hiện tại chỉ đang sống trong ao hồ, nước đọng thì làm sao biết được biển rộng ở ngoài kia?"

Hắn vừa nói vừa quay người đi ra bên ngoài trước ánh mắt khó hiểu của đám người.

"Ý của hắn là gì?"

Qua ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đi ra khỏi phòng, hắn dương mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì lộ vẻ rất thư giãn.



"Quả không hổ là tông môn luyện đan, dược lực lan toa trong không khí khiến người ta có cảm giác thật khoan khoái."

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía đằng xa rồi thầm nói.

"Tính thời gian thì còn lại sáu ngày, có lẽ ta nên bế quan một chút. Luyện hóá gốc linh dược đó có lẽ chỉ cần năm sáu ngày là đủ, nếu để đột phá Hóa Cảnh thì ở nơi này kông phù hợp cho lắm."

Nói xong, Đế Nguyên Quân cất bước đi vào chỗ sâu của Đan Tông.

Khi hắn đi đến một quan môn lớn ở gần đó thì bị hai tên đệ tử đứng ra lên tiếng.

"Người không có phận sự không thể vào?"

Đế Nguyên Quân đứng lại, ánh mắt nhìn vào sau quan môn rồi lên tiếng.

"Ta cần một nơi an tĩnh để bế quan, không biết ở Đan Tông có nơi nào dành cho khách khanh hay không?"

"Thì ra tiền bối đang tìm chỗ để bế quan."

Hai tên đệ tử nghe thấy vậy thì lộ vẻ niềm nở đáp.

"Tiền bối vui lòng đợi ở đây một lát, đệ tử sẽ vào thông báo với trưởng lão rồi sẽ quay lại."

Môt lúc sau!

Tên đệ tử dẫn theo một vị trung niên nhân khí thế bàng bạc bước tới, đó là trưởng lão ngoại môn Hoàng Anh Diêm.

"Khách từ phương xa đến thật là đáng quý."

Hoàng Anh Diêm gương mặt hoa nhã nở một nụ cười.

"Ta đã nghe đệ tử nói rằng ngươi cần nơi đề bể quan, không biết ngươi có yêu cầu nào nữa không. Nếu có thì ta sẽ dốc lòng hỗ trợ?"

"Đa tạ sự tiếp đón của trưởng lão, ta bây giờ chỉ cần một nơi yên tĩnh để bế quan chứ không có bất kỳ yêu cầu nào khác."

Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu đáp.

"Ta chỉ bế quan trong sáu ngày nên mong trưởng lão có thể sắp xếp."

Hoàng trưởng lão gật đầu.

"Tất nhiên rồi."

Sau đó hắn quay đầu nhìn một tên đệ tử rồi lên tiếng căn dặn.

"Ngươi mang vị đạo hữu này đến phòng mà ta hay dùng để bế quan và nhớ căn dặn những đệ tử khác nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng đến làm phiền."

Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, tên đệ tử còn lại nhìn Hoàng Anh Diêm hỏi nhỏ.

"Trưởng lão, người này là khách nhưng không đến mức để người đó sử dụng phòng bế quan của người chứ?"

Đáp lại, Hoàng Anh Diêm gõ nhẹ đầu hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngươi từ bao giờ lại tò mò về chuyện này?"

"Ngươi hiện tại vẫn còn quá non trẻ nên chưa có nhiều hiểu biết, người này trông tuy không có gì đặc biệt nhưng ta mơ hồ cảm nhận được khí tức của hắn. Tuy không biết phải nói như thế nào nhưng ta có cảm giác hắn là người không đơn giản."