Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của Thanh Lương các chủ, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút hiếu kỳ, hỏi. “Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”.
Đáp lại, Thanh Lương các chủ nở một nụ cười vui mừng nói. “Ta vừa nhận được tin tức là bí cảnh ở trong Nam Hoang Sơn Mạch sắp sửa diễn ra rồi? Nếu nhưng gì mà ta nghe là đúng thì không đến hai tháng nữa sẽ mở ra?”.
“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại. “Không biết ngươi còn nghe được tin tức gì khác nữa không? Tỷ như những thế lực nào sẽ tiến vào trong đó?”.
“Đại đa phần những gia tộc lớn ở trong thành đều sẽ tham gia, còn những thành khác và những tông môn ở xung quanh có những ai tham gia thì ta không rõ?”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời. “Nhưng ta dám chắc một điều là lần vào bí cảnh này sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm? Nếu trong thời gian này mà La Thiên vẫn chưa đột phá Tinh Cực cảnh thì e là một đi khó về?”.
“Ý ngươi là người của Lý gia sẽ đối phó ta ở trong bí cảnh sao?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt hắn dần lộ rõ sự lạnh lẽo lên tiếng. “Không biết ngươi còn có tin tức nào liên quan đến Lý gia nữa hay không?”.
Đáp lại, vẻ mặt Thanh Lương các chủ đột nhiên trầm xuống và dùng ánh mắt nhìn ra xa rồi thở dài một hơi. “Lý gia thời gian gần đây đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị giống như bọn họ biết rõ thời gian bí cảnh này mở ra vậy?”.
“Mới ngày hôm qua, Lý gia đã triệu tập hết những gia tộc dưới trướng và bắt đầu triển khai kế hoạch chuẩn bị. Trong số đó là đối phó với La gia”.
“Ta không lo người Lý gia đối phó được nhưng đại trưởng lão đó nếu tham gia vào thì tình hình sẽ rất khó nói. Điều mà ta càng lo ngại hơn là Lý gia sẽ chiêu mộ và tìm người để đối phó ngươi cũng như sẽ góp sức vào việc đối phó với La Thiên”.
“Chuyện này cũng rất có thể sẽ xảy ra?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút suy nghĩ, đáp. “Không biết ngươi đã có dự tính gì chưa?”.
“Cái này thì ta cũng đã nghĩ đến, trước mắt thì ta đã lôi kéo mối quan hệ với một vài gia tộc lớn và đang đợi sự đồng ý từ họ. Nếu như mọi chuyện suôn sẻ thì ta còn có thể nắm chắc được”. Thanh Lương các chủ vừa nói vừa thở dài một hơi, ánh mắt hắn lộ rõ sự e ngại nhìn Đế Nguyên Quân. “Nhưng với tình hình hiện tại thì không được khả quan cho lắm vì thế lực của La gia hiện tại đã yếu hơn Lý gia rất nhiều. Nên những gia tộc đó sẽ e ngại phải đối đầu với Lý gia nên khó lòng đồng ý”.
“Nếu mà nói như vậy thì tình hình này không ổn một chút nào cả?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt lộ rõ sự dè chừng, nói. “Nếu như ta không thể lôi kéo được những gia tộc đó hoặc khả năng họ chấp thuận thấp quá thì ta nên tìm một cách mới thì tốt hơn?”.
“Nếu Lý gia đã có sự chuẩn bị từ trước thì những gia tộc đó có lẽ đã nhận được lời mời của Lý Mộ Viên rồi?”.
“Trong hoàn cảnh này thì ta nghĩ nên chuẩn bị những thứ thật cần thiết để tiến vào bí cảnh đi thì hơi vì ta sợ những gia tộc đó sẽ sẵn sàng quay lưng lại với ta nếu như gặp cường địch”.
“Ta cứ lệ thuộc vào những gia tộc đó thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn thế này rất nhiều?”.
“Ngươi nói không sai?”. Thanh Lương các chủ gật đầu đáp. “Bọn họ cũng giống như ta thôi, đều đi vào bí cảnh để tìm kiếm cơ duyên và để đảm bảo được việc đó thì trước tiên cần phải giữ cái mạng lại đã?”.
“Ta cũng nghĩ giống ngươi, thời gian này ta sẽ chú trọng đến việc chuẩn bị những thứ cần thiết để đối phó với những viễn cảnh xấu nhất và trông đợi La Thiên đột phá thành công?”.
“Ta thấy chuyện đó không cần phải chờ đợi quá lâu vì với khả năng và thực lực của La Thiên hiện tại đều đã đủ để có thể đột phá. Còn thời gian dài hay ngắn là tùy thuộc vào bản thân La gia chủ mà thôi?”. Đế Nguyên Quân đi về phía Lâm Tuyết Nhi và nói. “Ngươi trước mắt cứ chuẩn bị mọi thứ cần thiết đi? Ta còn có chuyện muốn nói riêng với Lâm Tuyết Nhi?”.
“Vậy ta không làm phiền ngươi nữa?”. Thanh Lương các chủ cũng quay người rồi đi.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi đang luyện kiếm ở trên lôi đài, Đế Nguyên Quân lặng lẽ đứng chờ đợi ở phía bên dưới và dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô. “Với tính khí của Lâm Tuyết Nhi hiện tại thì cô ấy sẽ đi cùng ta vào trong bí cảnh nhưng chuyến đi này rất là nguy hiểm, ta không muốn cô ấy sẽ đi cùng nhưng không biết phải nói như thế nào mới phải?”.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nếu như đã cản không được thì đành phải nhắm mắt chấp nhận mà thôi? Với thực lực của Lâm Tuyết Nhi hiện tại đã có thể tự bảo vệ bản thân”.
Miệt mài luyện kiếm thêm một lúc, Lâm Tuyết Nhi sau khi kết thúc kiếm chiêu thứ một trăm thì nhanh chóng thu kiếm vào trong bao rồi thở dài một hơi. Tuy thời gian cô đột phá tiểu cảnh chưa lâu nhưng cô đã cảm nhận được thực lực của bản thân hiện tại đã mạnh hơn trước không ít.
Ngay khi vừa quay người, cô nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang đứng nhìn ở bên dưới lôi đài thì tức tốc đi xuống và nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ngươi vừa mới xuất quan?”.
“Ngươi thấy kiếm chiêu của ta vừa rồi như thế nào? Có tốt hơn trước chút nào không?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu đáp. “Kiếm chiêu này đúng là không tệ, nhưng vẫn có một chút thiếu sót. Nếu như ngươi có thể cải thiện được điều này sớm thì những kiếm chiêu tung ra sẽ còn tốt hơn thế này nhiều?”.
“Vậy ngươi hãy chỉ cho ta đi? Ta cũng cảm thấy bản thân đang bị một vách ngăn nào đó ngăn lại nên kiếm chiêu tung ra vẫn không được như ý muốn?”. Lâm Tuyết Nhi cúi đầu nhìn thanh kiếm ở trong bao và nói. “Ta muốn bản thân tiếp tục mạnh hơn nữa?”.
“Ngươi cảm thấy vách ngăn cũng đúng mà thôi? Bởi vì đã chạm đến điểm cuối cùng của kiếm khí nên có cảm giác này là chuyện bình thường”. Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên vai cô và nói. “Chỉ cần ngươi ngộ được kiếm ý thì vách ngăn này sẽ biến mất thôi? Nhưng để có thể ngộ được thì ngươi cần phải trả lời câu hỏi “Kiếm trong tay ngươi là gì?”. Nếu ngươi đã có sẵn câu trả lời thì sớm muộn gì cũng sẽ ngộ ra được kiếm ý mà thôi?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu. Bất chợt, ánh mắt cô nhìn hắn lộ ra vẻ hiếu kỳ, hỏi. “Ta biết ngươi dùng thương nhưng kiếm pháp của ngươi còn vượt xa ta? Không biết ngươi đã ngộ được loại kiếm ý gì? Ngươi đã trả lời câu hỏi đó như thế nào?”.
Đế Nguyên Quân đột nhiên ngẩng đầu, hắn đưa mắt nhìn ra xa và để lộ ánh mắt có một nỗi buồn man mác. “Ta đã quên câu trả lời đó rồi?”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân búng nhẹ tay lên mi tâm cô rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ngươi không nên hỏi câu trả lời này vì có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi kiếm ý của ta, như thế sẽ không hay”.
“Ta biết rồi?”. Lâm Tuyết Nhi gật đầu, đáp. “À đúng rồi, hình như ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”.
“Đúng thế?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Sắp tới ta sẽ đi vào một bí cảnh nguy hiểm nên muốn đến nhắc nhở ngươi một tiếng? Tuy thực lực của ngươi hiện tại không còn quá yếu nhưng ta không biết trong bí cảnh đó sẽ có những mối nguy hiểm nào cả”.
“Nhưng ta biết rất rõ một chuyện là Lý gia sẽ ra tay với ta ở trong đó? Nếu như ngươi đi cùng ta thì bản thân ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm vì ta không có đủ thực lực để có thể bảo vệ ngươi?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt cô nhìn hắn lộ ra vẻ không được thoải mái. “Ta sẽ không bị bỏ lại ở đằng sau đâu? Cho dù có khó khăn hay nguy hiểm thì ta sẽ cùng ngươi vượt qua, chỉ có như thế thì ta mới có thể sánh bước cùng ngươi?”.
“...”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nhìn cô với một ánh mắt thâm thúy và đồng thời nở một nụ cười nhẹ giống như đang an ủi cô, nói. “Ta biết sẽ không thể ngăn cản ngươi đi cùng ta nhưng ta cũng muốn nhắc nhở, với thực lực của ta và ngươi hiện tại còn quá yếu để có thể hoạt động thoải mái ở trong đó nên ta muốn thời gian này sẽ chuẩn bị một vài thứ để có thể đối phó với những chuyện xấu nhất”.
“Và ngươi hãy cố gắng ngộ ra được kiếm ý sớm nhất có thể và củng cố cảnh giới. Chỉ có thế thì ta mới có thể đảm bảo được một chút”.
“Ta biết rồi?”. Lâm Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự hy vọng và tự tin nhìn hắn, trả lời. “Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngươi?”.
Quay về lại căn phòng, Đế Nguyên Quân đặt mông ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn về phía phương hướng của Lý gia rồi hạ thấp giọng, nói. “Lý Mộ Viên, ta muốn nhìn xem? Ngươi nhọc công chuẩn bị thứ gì để đối phó ta?”.