Mạc Dịch đi ra ngoài đại sảnh.
Vách tường hai bên trở nên bẩn thỉu không thể tả, khắp nơi toàn là bụi bặm cùng nấm mốc ẩm ướt, đất cát đổ rào rào xuống dưới. Ngọn đèn cong vẹo treo lỏng lẻo trên vách tường, nghiêng ngả như chực rớt xuống, từ nó tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt mờ mịt.
Mạc Dịch mở đèn pin cầm tay. Chùm sáng mỏng manh khó mà soi hết được đống xương cốt cùng những mảnh gạch vụn cản trở lối đi.
Cũng may đèn trong đại sảnh vẫn sáng, dù khá yếu ớt, lập lòe khi mờ khi tỏ.
Bước chân Mạc Dịch nhanh hơn.
Tựa hồ nghe thấy động tĩnh của anh, Tống Kỳ cùng Vương Trạch Chi đồng thời quay đầu nhìn lại.
Đầu mày khóe mắt Vương Trạch Chi đều hiện vẻ vui mừng. Cậu đẩy kính nói vẻ hơi kích động:
“Hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi! Kế tiếp chúng ta chỉ cần đợi đến khi thời gian kết thúc là có thể thoát ra ngoài.”
Tống Kỳ chưa nói gì, chỉ bước một bước nhỏ lên trước, đôi mắt nhạt màu nhìn chăm chú vào Mạc Dịch, đường nét sắc bén trên khuôn mặt hơi hiện dịu dàng.
Mạc Dịch mím môi, đoạn nói:
“Cậu nhớ con gấu bông vẫn thường cung cấp manh mối mà tôi từng kể không?”
Vương Trạch Chi ngớ người mất hai giây, có vẻ chưa hiểu tại sao Mạc Dịch lại hỏi chuyện đó trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, nhưng vẫn gật gật đầu.
Mạc Dịch giương mắt nhìn cậu:
“Chủ nhân của con gấu ấy… không nằm trong đống thi thể này.”
Vương Trạch Chi nhíu mày. Cậu vô thức chỉnh lại kính trên sống mũi, miệng đáp: “Ừm… Nhưng nhiệm vụ phụ đã hoàn thành rồi đó thôi? Có lẽ chỉ cần tìm ra đại bộ phận thi thể là đủ rồi? Dù sao độ khó của màn chơi này cũng không cao.”
Lời cậu nói rất hợp lý.
Mạc Dịch hơi hơi gật đầu, rồi lại lắc đầu nhưng không nói thêm gì nữa.
Anh nhíu mày đứng yên tại chỗ. Đôi con ngươi tối thẫm suy nghĩ rất lung, ánh mắt rong ruổi dò xét cả đại sảnh. Hai gò má tái nhợt không chút huyết sắc, thoạt trông như một bóng u linh vậy.
Vương Trạch Chi đang định cất tiếng thì bị Tống Kỳ quay đầu khẽ liếc một cái. Tuy hắn không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng đang cảnh cáo Vương Trạch Chi:
Đừng làm phiền anh ấy.
Cậu bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẫn không kiềm được mà dùng khóe mắt liếc xem Mạc Dịch đang đứng tại chỗ bao quát khắp nơi, sâu trong đôi mắt anh là nỗi nghi hoặc dâng trào như sóng vỗ.
— thời gian của màn chơi này sắp hết, nhiệm vụ phụ cũng đã hoàn thành.
Bọn họ vạch trần được bộ mặt thật của cô nhi viện này, và cũng tìm ra thi thể của các cô nhi rồi… Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa được coi là kết thúc hay sao?
Giờ phút này Mạc Dịch lâm vào trầm tư.
Anh một bên âm thầm sắp xếp lại những manh mối cùng điểm bất thường từ đầu màn chơi đến nay, một bên thả trôi suy nghĩ để phân tích.
Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ cái gì?
Rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải, rất nhiều câu hỏi chưa tìm ra câu trả lời.
Cho nên tuy nhiệm vụ phụ được thông báo là đã hoàn thành, nhưng cảm giác bất an vẫn mỗi lúc một dâng trào trong lòng Mạc Dịch.
Tựa như hố sâu của sự bất định đang há cái mồm khổng lồ tối om nhe răng cười lạnh lùng với anh, chờ đợi con mồi chui đầu vào rọ.
Mạc Dịch vô thức cong môi, bức bách bản thân phải tập trung suy nghĩ vào câu hỏi mấu chốt nhất ngay lúc này.
— Vì sao xương cốt của hai anh em kia không có ở trên trần nhà?
Vì sao rõ ràng chưa tìm được thi thể của hai người nhưng nhiệm vụ phụ lại báo thành công?
Trực giác nói cho anh biết đây chính là điểm đột phá của toàn bộ vấn đề.
Mạc Dịch âm thầm sắp xếp phân tích lại mỗi một manh mối mà con gấu bông để lại cho anh, cùng với tất cả tư liệu mình tìm được về hai anh em nọ: một bài thơ ngắn, một tập hồ sơ cùng mấy câu đố.
Đột nhiên Mạc Dịch tựa hồ đã nghĩ ra cái gì, anh ngây người một lúc rồi ngẩng đầu lên.
Thanatos.
Có vô số cặp huynh đệ nổi danh trong thần thoại Hy Lạp lẫn thần thoại Do Thái, vì sao người viết câu đố lại chọn hai vị thần không nhiều người biết đến là Thanatos cùng Hypnos trong thần thoại Hy Lạp để gợi ý cho anh vậy?
Lúc trước, khi ở dưới tầng hầm, do quá tập trung vào biểu tượng đại diện của Thanatos mà anh chưa suy xét kỹ càng đến vai trò thật sự của ông ta.
Danh hiệu của Thanatos là tử thần.
Nhiệm vụ của ông ta và người em trai – Thần giấc ngủ Hypnos là chuyên chở thi thể người chết khi màn đêm buông xuống.
Cõi lòng Mạc Dịch khẽ run rẩy.
Trong đầu anh từ từ hình thành một lời giải thích tuy kỳ dị nhưng lại vô cùng hợp lý.
Ánh mắt Mạc Dịch hơi rối rắm, anh tiến thêm vài bước vào trong đại sảnh, sau đó đứng trước mặt Vương Trạch Chi, nuốt một ngụm nước bọt cho thông cổ họng rồi mới mở miệng nói:
“Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ phụ là tìm ra tất cả thi thể của người bị hại đúng không?”
Vương Trạch Chi chưa hiểu lắm, cậu gật đầu trả lời vẻ do dự: “Dựa theo tình huống hiện tại, chắc hẳn đúng là như vậy.”
Giọng nói Mạc Dịch càng hạ xuống mấy tông, tạo nên xung động rất nhỏ trong không gian đại sảnh trống trải.
“Nếu như hệ thống phán định chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ kỳ thật là bởi vì… nó cho rằng hai anh em kia là kẻ thi hại thì sao?”
Mồ hôi lạnh nháy mắt túa ra ướt lưng Vương Trạch Chi.
Cậu suy nghĩ thật cẩn thận, thấy tính khả thi của suy luận này rất lớn: hai đứa trẻ là kẻ thi hại thì ba người họ đã tìm được hết thi thể của người bị hại rồi, nhiệm vụ cũng theo đó mà được coi là đã thành công.
Đúng lúc này, sâu trong hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề, vững chãi thong thả tiến lại gần.
Tiếng vỗ tay từ tốn vang lên, một giọng nam phát ra giữa màn đêm tăm tối: “Suy luận xuất sắc lắm.”
Mọi người giật nảy mình, đồng loạt nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi bước ra từ hành lang đổ nát xiêu vẹo, khuôn mặt hiển lộ dưới ngọn đèn đại sảnh mờ tối.
Vương Trạch Chi kêu lên thất thanh: “Triệu Nghị Thành?!”
Mạc Dịch nheo mắt lại, hàng mi dài che giấu nét căng thẳng — không, đây không phải Triệu Nghị Thành, tuy vẫn là khuôn mặt cùng trang phục ấy, nhưng từ biểu cảm đến động tác, thậm chí toàn bộ khí chất đều thay đổi rất nhiều, khuôn mặt hắn lấm lem, ánh mắt dại ra, rất giống người chơi bị nhập hồn kia.
Kẻ đi theo phía sau đã chứng thực suy đoán của Mạc Dịch.
Người đàn ông mặc bộ quần áo dính đầy vết máu đã khô một nửa, khuôn mặt bao phủ bởi vảy máu, tay cầm nòng súng đen ngòm, khuôn mặt cứng ngắc chết lặng, rõ ràng chính là tên bác sĩ vừa bị anh và Vương Trạch Chi nhốt lại dưới tầng hầm.
Nạn nhân cùng kẻ thi hại rốt cục đã chính thức gặp mặt nhau.
Cùng với kẻ chủ mưu phía sau bức màn.
Mạc Dịch nắm bàn tay Tống Kỳ đang buông thõng bên người, viết vài chữ vào lòng bàn tay hắn.
Sau đó buông ra như không có chuyện gì, anh chăm chú nhìn về phía “Triệu Nghị Thành” đang đứng ở phía đối diện của đại sảnh.
Khóe miệng “Triệu Nghị Thành” co giật mấy cái, cười nói:
“Đám rệp con lâu nay vẫn áp chế khiến tao không cựa quậy nổi rốt cục… nói sao đây, đã được chúng mày “giải thoát” rồi, hiện tại tao đã có thể hoạt động trở lại, cảm ơn sự trợ giúp của chúng mày nhé.”
Giọng nói của gã khàn khàn như bị lửa đốt cháy khét: “Giờ thì, chúng mày phải vĩnh viễn ở lại nơi đây thôi.”
Lúc này, Mạc Dịch đột nhiên cao giọng hỏi: “— Albert và Aaron đâu?”
Cái đầu cứng ngắc của “Triệu Nghị Thành” co giật, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía Mạc Dịch, sau đó gã chậm rãi nở một nụ cười độc ác như rắn rết:
“Tao không hành động được, đương nhiên phải tìm vật ngụy trang lừa chúng mày hoàn thành nhiệm vụ thôi, hai đứa trẻ mồ côi bất lực đáng thương chẳng phải là mồi câu tốt nhất sao?” Lời gã còn chưa dứt, ở vị trí hai bên hành lang xuất hiện bóng dáng nhỏ gầy của hai đứa trẻ. Tứ chi và đầu của bọn họ như con rối gỗ bị giật dây treo trong bóng đêm. Không thấy rõ khuôn mặt cùng thân mình của bọn họ, nhưng ai nhìn vào cũng phải sợ run cả người.
Đầu óc Vương Trạch Chi rối loạn hết cả lên, tựa như bầu trời vừa sụp xuống trước mắt cậu vậy: những mảnh giấy cùng con gấu bông… đều là bẫy rập sao? Đều là mồi nhử sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ đã bị quỷ hồn trong cô nhi viện này lừa gạt?
Đúng lúc này, bên cạnh cậu vang lên giọng nói thản nhiên của Mạc Dịch. Đến bây giờ mà ngữ khí của anh vẫn vững vàng và bình tĩnh như cũ, tựa hồ không thứ gì có thể lay chuyển được anh vậy.
“Tàn cục sau khi giết hết tất cả cô nhi cũng đâu dễ dọn dẹp, phải không? Cho dù các người có hẳn một tầng hầm ngầm để tiến hành sát hại cùng phân thây, thì việc vận chuyển nhiều cỗ thi thể như vậy để giấu lên trần nhà, cũng không phải chuyện nhỏ.”
Nụ cười của “Triệu Nghị Thành” thoáng vụt tắt, con ngươi chuyển động nhìn chằm chằm Mạc Dịch, nhưng gã không trả lời.
Mạc Dịch vẫn tiếp tục nói: “Trong hồ sơ mà tôi lật xem, thời gian ở cô nhi viện của hai anh em này là dài nhất, tuổi cũng lớn nhất, là sự lựa chọn tốt nhất để hỗ trợ xử lý thi thể phải không, huống chi sau khi vận chuyển xong còn có thể diệt khẩu, khỏi lo bí mật bị tiết lộ.”
“Triệu Nghị Thành” giận tái mặt đi: “Thì sao? Khi còn sống bọn nó là con rối của tao, lúc chết rồi cũng như vậy mà thôi.”
Mạc Dịch cười cười: “Nếu thật là thế, sao bọn họ lại lén cầu xin sự xin giúp đỡ từ chúng tôi?”
Càng gần tới thời điểm kết thúc màn chơi, tần suất xuất hiện của các mảnh giấy càng dồn dập hơn, xưng hô cũng từ “me” biến thành “us”, hơn nữa chỉ viết lặp đi lặp lại một câu duy nhất, khoảng cách thời gian giữa tờ sau so với tờ trước mỗi lúc một ngắn lại — cho đến tờ giấy cuối cùng là lời cầu cứu rõ ràng trực tiếp: “help us”.
Cứu chúng tôi với.Nét mặt “Triệu Nghị Thành” mỗi lúc một nanh nọc, ngữ khí gã lạnh lẽo âm u: “Nếu mày đã nói thế thì giải thích xem bọn nó làm cách nào để lén chỉ điểm tao, thi thể bọn nó rốt cuộc đang bị giấu ở đâu?”
Gã vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “răng rắc” giòn vang!
Tống Kỳ không biết từ khi nào đã từ từ di chuyển tới cạnh cửa lớn, đứng ở vị trí bên dưới xà nhà từng treo cổ mấy người chơi xấu số, khom lưng móc ngón tay xuống tấm sàn đã mục nát rồi cạy mạnh một cái —
Bụi bặm bắn tung lên, dưới mặt đất lộ ra hai bộ xương trắng hếu.
— vừa rồi Mạc Dịch muốn câu giờ!
“Triệu Nghị Thành” hoảng sợ, ra lệnh cho kẻ đứng phía sau mình: “Giết bọn chúng!”
Tên kia đờ đẫn giương nòng súng đen ngòm lên. Đúng lúc này, sợi dây khống chế linh hồn của hai đứa nhỏ như hai con rối kia dường như đã bị cắt đứt. Chúng đột nhiên đứng thẳng dậy rồi nhào vào người đàn ông cầm súng!
“Đoàng” một tiếng, viên đạn bắn trượt mục tiêu.
Theo tiếng gào rú, trên người tên bác sĩ kia chợt trào đầy máu tươi, cả cơ thể hắn như héo rũ đi mà nằm vật xuống sàn nhà trải đầy bụi bặm.
Giờ phút này “Triệu Nghị Thành” bỗng tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Gã sửa sang lại vạt áo hơi hỗn độn, nở một nụ cười ung dung giữa thời khắc dầu sôi lửa bỏng: “Mày còn chưa tìm ra khán giả là ai nhỉ?”
Mạc Dịch giật mình.
“Triệu Nghị Thành” lạnh lùng nhìn anh, vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay: “Giây phút hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc mày không bao giờ trốn thoát được nữa.”
Gã còn chưa dứt lời thì toàn bộ vách tường của cô nhi viện đột nhiên bắt đầu vặn vẹo!
Chúng phập phồng nhịp nhàng như những vật sống, trên tường xuất hiện một khuôn mặt vui vẻ, tiếng cười khẽ mà Mạc Dịch nghe thấy lúc trước giờ khuếch đại gấp mấy lần, vang vọng một cách quái đản bên tai mỗi người chơi.
— Bản thân cô nhi viện chính là các khán giả!
Mạc Dịch còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau nỗi khiếp sợ, chợt nghe tiếng Tống Kỳ cách đó không xa la lớn: “Mở cửa đi!”
“Triệu Nghị Thành” thấy thế liền chú ý tới nơi thanh âm phát ra, nụ cười âm u trên khuôn mặt gã đột nhiên cứng đờ, tựa như bây giờ mới phát hiện thấy Tống Kỳ, gã chỉ biết sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của hắn, thái độ kinh sợ khác thường:
“… Mày?”
Tống Kỳ nở một nụ cười ngạo mạn buốt giá.
Mạc Dịch đã hồi thần, vội nhằm phía cửa lớn chạy tới!
Thanh âm của “Triệu Nghị Thành” gần như bị bóp méo đi: “Ngăn cản hắn —!”
Vách tường túa ra vô số xúc tua vươn về phía Mạc Dịch!
Nhưng đã muộn rồi.
Cửa lớn mở tung ra, sương mù vô cùng vô tận, nồng đậm đến mức sắp hóa thành thực thể ùa vào bên trong.
Tại khoảnh khắc tầm nhìn hoàn toàn bị sương mù che lấp, Mạc Dịch nghe thấy bên tai mình vang lên giọng trẻ con rất khẽ:
“Thanks.”