EDIT: BRANDY
Lưu Linh vốn không muốn phải thường xuyên nhớ lại cái chết của mẫu thân.
Nhưng bao nhiêu năm qua đi, cho dù là người bên cạnh, hay chính bản thân nàng, đối với sự việc khủng khiếp đó vẫn nhớ mãi không quên.
Khi Lưu Linh 5 tuổi, mẫu thân của nàng nhảy xuống hồ tự vẫn.
Về sau Lưu Linh có thể bình tĩnh đàm luận với Thẩm Yến về sự việc kia, Thẩm Yến hỏi nàng: “Mẫu thân của nàng là người như thế nào?”
Lưu Linh đáp: “Người là một nữ nhân mềm mại, yếu đuối, giống như cây tầm gửi.”
Thẩm Yến lại hỏi nàng: “Vậy còn phụ thân nàng, ngài ấy là người thế nào?”
Lưu Linh đáp: “Ông ta là một tên khốn.”
Đây chính là đánh giá của Lưu Linh về phụ mẫu nàng. Cho dù tại thời điểm sau khi mẫu thân qua đời, cho dù khi tinh thần nàng sa sút nhất, nàng cũng chưa từng thay đổi ý nghĩ của mình.
Mẫu thân của nàng mềm yếu, phụ thân vô lại, mà nữ nhi do 2 người này sinh ra, tính cách lại hoàn toàn khác biệt với cả hai.
Mẫu thân nàng khuê danh Trương Minh Lan. Người cũng như tên vô cùng lịch sự, tao nhã, ôn hòa, dịu dàng.
Phụ thân bà là Định Bắc Hầu, đường tỷ đã qua đời chính là đương kim hoàng hậu. Bà xuất thân hiển quý, không hiểu vì lý do gì, âm kém dương sai lại động lòng với Quảng Bình Vương, chủ động gả đến phủ Giang Châu xa xôi.
Có lẽ giữa hai người thực sự đã từng nảy sinh cái gọi là chân tình thực cảm, quyến luyến không rời, nhưng khi ấy Lưu Linh còn quá nhỏ, ký ức nhạt nhòa, đơn thuần của một cô bé con, sao hiểu hết thứ tình cảm phức tạp, lại đau khổ, lúc rõ ràng, khi lại ảm đạm, mơ hồ ấy. Vì rất khó lý giải cho nên chỉ nhìn qua lập tức quên đi. Phần lớn ký ức thời thơ ấy của nàng rất nhạt, thứ duy nhất khắc sâu trong tâm khảm nàng chính là năm Lưu Linh 5 tuổi, mẹ nàng tự sát.
Từ đó trở đi, toàn bộ ký ức trong đầu Lưu Linh sáng tỏ dần, hằn sâu dần. Cũng từ đó trở đi, ký ức kia trở thành chú định tra tấn nàng cả đời.
Ngày đó là một hôm mưa dầm ảm đạm. Giữa nàng và mẫu thân phát sinh tranh chấp, cãi vã. Mẫu thân lần nữa yếu lòng trước phụ thân, khiến Lưu Linh xem thường. Khi đó nàng mới chỉ là một cô bé 5 tuổi, lại có thể trở thành bức tường kiên cố để mẫu thân yếu đuối ỷ lại, dựa dẫm.
Trường Nhạc quận chúa tuổi còn nhỏ đã thông minh, hoạt bát, ý chí quật cường, cứng rắn, miệng mồm nhanh nhẹn, trên đời không có bất kỳ việc gì có thể làm khó tiểu quận chúa.
Nhiều năm về sau, Lưu Linh thường trầm tư suy nghĩ: Nàng đáng lẽ nên uyển chuyển, dịu dàng một chút, tính cách Lưu Linh quá mạnh mẽ, lạnh lùng vì thế đã vô tình làm tổn thương mẫu thân.
Đối với tất cả mọi người nàng đều cứng rắn như vậy, thà rằng cứ nín nhịn cúi đầu, thừa nhận lỗi lầm còn hơn ép chết một sinh mạng con người.
Lưu Linh vô cùng hối hận.
Giây phút nàng và mẫu thân đứng trước hồ lớn trong viện, mẫu thân nhìn sóng nước mênh mông đến ngây dại, cúi người ôm nàng, nức nở khóc: “A Linh, ta cảm thấy sống không có ý nghĩa. Con có tình nguyện cùng nương nhảy xuống không?”
“Con không đồng ý!” Tiểu nữ tử 5 tuổi lạnh nhạt giải thích: “Nương! Người bình tĩnh một chút, được không? Người coi như vì con, đừng ương ngang như vậy nữa? Hãy lý trí lên! Nhảy xuống hồ… Người muốn thì tự nhảy một mình đi! Người đã nhẫn tâm bỏ lại con một mình, vậy người đi đi!”
Mưa thu rả rích, nàng lớn giọng mắng mỏ mẫu thân một trận, cả cuộc đối thoại, mẫu thân hoàn toàn im lặng, không nói một lời.
Trương Minh Lan trở nên như thế, vì bản thân bà không thể tự làm chủ cuộc đời mình, trượng phu không chịu giúp nàng, nàng lập tức chạy đến cầu xin con gái giúp đỡ. Trước nay đều như vậy. Ngày đó nàng mệt mỏi nhìn mẫu thân, cảm thầy bà lần nào cũng vậy, lần này cũng chỉ như mọi lần mà thôi. Sau này nghĩ lại, nàng đau lòng nhận ra, có lẽ ngày ấy không còn giống như bình thường nữa. Tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn nén đến một mức độ mẫu thân nàng không thể tiếp tục chịu đựng được, lời nói kia lại như một giọt nước tràn ly, nhẫn tâm đẩy bà đang bên mép bờ vực rơi xuống.
Thế nhưng một đứa bé 5 tuổi làm sao có thể nhìn ra tất thảy những điều ấy?
Mỗi lần mẫu thân đau khổ đến tìm nàng giãi bày, Lưu Linh chỉ cảm thấy lãng phí thời gian, lại không giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng có lẽ bà không nghĩ thế.
Đến khi trưởng thành, suy nghĩ cặn kẽ nàng mới nhận ra: Có lẽ mẫu thân không thật sự cần nàng cho bà kiến nghị gì. Bà chỉ thấy quá cô quạnh, trống vắng, cần con gái ở bên cạnh mình mà thôi.
Thế nhưng nữ nhi của bà lời lẽ sắc bén, tâm tư lạnh lùng, lý trí, lại còn quá nhỏ, không thể hiểu những suy nghĩ của người như bà.
Cho nên sau khi phất áo bỏ đi, Lưu Linh nhanh chóng quay về.
Nàng cảm thấy không yên lòng với mẫu thân, đi một đoạn, lại lặng lẽ chạy trở lại, muốn nhìn xem tinh thần mẫu thân đã ổn chưa.
Nhưng… thứ nàng nhìn thấy khi ấy. Trong màn mưa xối xả, mẫu thân cả người ướt sũng ngồi trước thềm đá bên cạnh hồ, lặng lẽ cúi đầu. Có lẽ là nước mưa, cũng có lẽ là nước mắt bà đang âm thầm chảy xuống từng giọt, từng giọt. Tóm lại, dáng vẻ không phải muốn nhảy xuống.
Lúc này nàng mới thoáng yên tâm.
Ban đêm, Lưu Linh từ trong giấc mộng bàng hoàng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Lòng nóng lên, cảm giác bất an nuốt chửng tâm tưởng nàng, đứa bé 5 tuổi từ trên giường hoảng loạn bật dậy, đẩy toàn bộ người hầu kẻ hạ, chân trần chạy thẳng đến bên cạnh hồ lớn.
Mưa vẫn đang rơi, đêm tối đen kịt như miệng của một con mãnh thú đang há sẵn, chỉ chờ nuốt chửng đứa trẻ đang chạy tới.
Trước mắt cảnh tượng hỗn loạn, lộn xộn. Đèn đuốc nhấp nháy, mưa bụi phảng phất.
Nàng đứng bên cạnh hồ, nhìn thấy thi thể mẫu thân được hạ nhân vớt lên.
Nhưng mẫu thân đã không còn ngồi bên thềm đá lẳng lặng ngắm nhìn mưa rơi nữa, mà thoi thót nằm trên mặt đất dưới màn mưa bụi ảm đạm, sầu bi.
Tất cả mọi người đều khóc, ai cũng khủng hoảng, sợ hãi.
Phụ thân nàng đột ngột đứng dậy đẩy đám người ra, kéo tóc nàng, ném lại ngã nằm bên thi thể lạnh băng, nhợt nhạt trước mặt. Nàng bị phụ thân hung hăng ném về nơi đó, đầu gối cắm lên những mảnh đá sắc nhọn bên dưới, đến mức hai chân rớm máu, về sau sưng hơn một tháng mới thuyên giảm.
Nhưng lúc đó, Lưu Linh cũng chẳng còn cảm giác đau đớn nữa. Ánh mắt nàng thất thần nhìn cỗ thi thể lạnh toát, đôi mắt dịu dàng như nước trong trí nhớ đã không bao giờ mở ra nhìn nàng nữa.
Bên tai là tiếng la ó, gào thét của phụ thân: “Ngươi gi3t ch3t nàng ấy rồi! Ngươi đã tự tay gi3t ch3t mẫu thân của mình rồi! Trên đời sao lại có thứ nghiệt nữ tàn độc, máu lạnh như ngươi?!”
Trước năm 5 tuổi, nàng cũng thường được nghe về chữ ‘Chết’ này.
Nhưng vào năm 5 tuổi… lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm giác được rõ ràng chữ đó đáng sợ đến nhường nào.
Nàng quỳ gối trước thi thể mẫu thân sợ hãi, bối rối, run rẩy. Phụ thân không ngừng đứng bên cạnh chửi rủa, gầm thét, khiến màng nhĩ Lưu Linh chấn động đến mức không nghe nổi bất kỳ âm thanh nào.
Khoảng thời gian sau đó, Lưu Linh đa làm ra rất nhiều việc khó tin. Vì thế nàng không thể tiếp tục ở lại Quảng Bình Vương phủ được nữa. Ngoại tổ phụ thương xót cháu gái, đón nàng lên Nghiệp Kinh.
Thế giới tinh thần của nàng càng lúc càng trở nên không bình thường, cũng chính ngoại tổ phụ chạy đông chạy tây tìm kiếm ngự ý, danh y trong dân gian chữa trị cho nàng. Đây cũng là thời gian Từ Thời Cẩm ở bên bầu bạn với Lưu Linh.
Có đôi khi nàng vô hạn thương tâm, trách cứ bản thân: Nàng đã hại chết mẫu thân.
Có đôi khi nàng đau khổ, oán hận: Tại sao? Tại sao người lại muốn chết?
Có đôi khi nàng phẫn nộ, tức giận: Người người chỉ trích ta, nhưng có ai từng hỏi ta ta có cam tâm tình nguyện trở thành như hiện giờ hay không? Các người đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu một đứa trẻ 5 tuổi, không cảm thấy bản thân tàn nhẫn, vô nhân tính hay sao?
Phụ thân là là một tên khốn nạn.
Những kẻ kia chưa chắc đã tốt hơn ông ta bao nhiêu.
Bao năm nay nàng luôn sống trong mộng, hình ảnh dưới cơn mưa tầm tã, trong bóng đêm tăm tối, âm u, mẫu thân nàng từng bước, từng bước đi về phía hồ, thường trực, lặp đi lặp lại trong đầu nàng.
Mộng và thực tại dần trở nên hòa làm một, ranh giới giữa mơ và đời chẳng còn rõ rệt nữa, chính vì thế trí nhớ của nàng mới ngày càng bị xuyên tạc, bóp méo.
Nơi ấy rất lạnh, không ánh sáng, chỉ có một màn đêm heo hắt, tối tăm, nàng cô độc ôm lấy chính bản thân, vò võ chờ đợi bình minh tới. Sau khi tỉnh lại, mọi thứ hiển hiện trước mắt vẫn như một giấc mộng mơ hồ, hỗn loạn không chịu được, mộng lại nối tiếp mộng, Lưu Linh cứ vậy không thể thoát ra, trí óc đình trệ, mông lung, không phân biệt nổi thật giả.
Cuối cùng vẫn chìm đắm trong nhân sinh tăm tối, lạnh bạc.
Nàng một mực mò mẫm, tìm kiếm.
Vất vả lắm mới tìm được một tia sáng, lại bị hủy mất.
Lại điên cuồng nắm lấy một tia sáng khác, cuối cùng vẫn bị quá khứ tăm tối, đục ngầu kéo tuột lại.
“A Linh, cái này thì có là gì, chúng ta đều biết, nàng không cần cưỡng ép bản thân.” Nhìn thấy bộ dạng ngây người của Lưu Linh, Lục Minh Sơn ôn tồn mở miệng.
Đám thị nữ trong lòng sốt ruột, tất cả các nàng đều hiểu rõ khúc mắc trong tim quận chúa. Đây là vết thương mà không ngôn từ nào có thể an ủi, vỗ về được, vậy mà có kẻ lại cố tình cầm dao liên tiếp đâm lên, bởi vậy tất cả các nàng càng lúc càng chán ghét tên Lục Minh Sơn khốn kiếp kia.
Lục Minh Sơn đi đến trước mặt Lưu Linh: “Ta thấy có vẻ Lưu Linh không vui khi gặp Tôn lão lão. Ta lo lắng lắm. Thôi chúng ta trở về nào.”
Lưu Linh đã chìm trong tấn cảm xúc ngột ngạt, đen tối. Lục Minh Sơn cũng không muốn tiếp tục nhiều lời. Lúc này chỉ cần có người đẩy nàng ra ngoài, nàng sẽ theo bản năng đi theo.
Lưu Linh quay đầu nhìn ông lão nước mắt đầm đìa, biểu cảm thê lương trong phòng, há miệng, cuối cùng vẫn không nói lên lời.
So với việc đi theo nàng, khả năng chọn theo Lục Minh Sơn còn cao hơn.
Dù sao nàng từ khi sinh ra đã mang theo vận rủi bên người.
Lần này Lục Minh Sơn quả nhiên đưa Lưu Linh lên núi. Nói là để đầu óc nàng thanh tỉnh, thoải mái hơn, nhưng câu tiếp theo hắn nói ra lại là: “A Linh, nàng đã từng tính thử bao nhiêu mạng người chết trên tay nàng hay chưa?”
Cùng leo lên một ngọn núi, cùng đi một con đường, cùng thể lực như vậy.
Lúc đi cùng Thẩm Yến tinh thần, thể xác nàng nhẹ nhõm biết bao nhiêu, dù cho Thẩm Yến luôn đi phía trước, tùy thời vươn tay đỡ nàng, còn không thèm đề nghị giúp nàng leo núi. Nàng đi theo sau lưng Thẩm Yến, nhìn bóng lưng chàng, lòng yên tĩnh, an nhiên đến lạ lùng.
Quãng đường này Lưu Linh cùng Lục Minh Sơn sóng đôi đi, Lục Minh Sơn luôn bên cạnh nửa đỡ, nửa dìu, hận không thể cõng nàng lên lưng, bế nàng l3n đỉnh núi, nhưng không hiểu sao Lưu Linh vẫn cảm thấy mệt mỏi, nặng nề, mỗi bước chân đều như đeo chì. Con đường này sao mà gian nan, hiểm trở? Nàng chỉ muốn xuống dưới. Muốn trở về bên cạnh Thẩm Yến.
“A Linh nàng thật sự không để ý. Tính cách nàng quật cường, hiếu thắng, thẳng thắn. Nàng sẽ giả bộ không thấy những sinh mạng vì mình mà chết sao?” Lục Minh Sơn nói vậy.
Nàng yếu ớt đáp: “Không phải nói làm rõ quan hệ giữa ta và ngươi à? Vì sao cứ nói những chuyện của bản thân ta vậy?”
Hắn cười một tiếng, “Được, vậy nói chuyện của chúng ta. Năm đó nàng cứu ta, ta cầu thân với nàng, đây vốn là một đoạn tình duyên mỹ hảo, tốt đẹp. Nhưng ta dần dần phát hiện. A Linh nàng căn bản không yêu ta. Cùng lắm nàng chỉ đang kiếm một nơi để ký sinh. Nàng chỉ muốn tìm một người để ỷ lại, để dựa vào, để giúp nàng quên đi bóng ma trong quá khứ, quên đi mẫu thân nàng. Ta vừa vặn trở thành người nàng chọn.”
“Ta đối với nàng tốt như vậy, cũng cố gắng hết sức xoa dịu vết thương lòng của nàng. Nhưng hoàn toàn tốn công vô ích --- ánh mắt nàng nhìn ta, nhưng lòng nàng, tim nàng có thực sự đang nhìn ta không? Tình yêu dạng này, lấy nàng làm trung tâm, lấy nàng làm tiền đề, sinh ra chỉ vì làm chỗ dựa tinh thần cho nàng, chữa trị vết thương lòng cho nàng. Nhưng A Linh à, ta đã sức cùng lực kiệt rồi. Ta đã quá mệt mỏi rồi.”
Lưu Linh gật đầu: “Đúng, là lỗi của ta. Ta đã sai. Tất cả cái sái đều do ta. Các ngươi đều bị ta làm tổn thương. Các ngươi chỉ là những sinh linh đáng thương, vô tại bị vạ lây. Chỉ có ta mới là kẻ xấu, tội ác tày trời.”
“Nàng cảm thấy ta đang kiếm lý do bao biện cho bản thân? A Linh nàng có yêu ta hay không, nàng là người rõ nhất.” Lục Minh Sơn nhàn nhạt đáp: “Nàng khiến ta mệt mỏi quá rồi. Đừng kéo người khác vào hố sâu tăm tối trong lòng nàng nữa.”
Lưu Linh mở miệng.
Yêu là gì?
Nếu như giống tình cảm giữa Lục Minh Sơn và Nhạc Linh, vậy thì có lẽ nàng thực sự chưa từng có.
Nhưng trong tim nàng quả thật đã coi Lục Minh Sơn là tất cả.
Kết quả, đây lại là lỗi của nàng.
“Nàng bây giờ cũng giống vậy.” Lục Minh Sơn nhìn nàng, “Nàng không yêu Thẩm Yến. Mắt nàng nhìn hắn, nhưng trong lòng chẳng có hắn. Nàng vẫn thế, chỉ tìm một người để ỷ lại, tìm một người vực dậy tinh thần nàng. Nàng chẳng những không thoát được cái bóng của mẫu thân, còn không thoát được cái bóng của ta. Dung mạo của Thẩm đại nhân nhìn lướt qua có đôi phần tương tự ta, chẳng lẽ nàng không nhận ra sao? A Linh, nàng đã xem hắn thành thế thân của ta. Nhưng A Linh à, ta và Thẩm đại nhân không giống nhau. Nàng đoán xem nếu hắn biết được chân tướng, sẽ đối xử với nàng ra sao?”
Sắc mặt Lưu Linh tái nhợt.
Không giống.
Tiếng nói trong đầu nàng thoáng kháng nghị.
Đương nhiên không giống.
Nhưng nàng cũng sợ. Rất lo sợ.
Mục đích ban đầu nàng theo đuổi Thẩm Yến đã không đúng. Một một mpr đầu sau lầm, đúng như Lục Minh Sơn nói. Cho nền dù sau này nàng thực sự rung động, nhưng nếu nói một cách công minh, trong mắt mọi người, hay với nàng, đó chỉ là một sự dối trá. Bắt đầu đã sai lầm, sau này liệu có thể bền lâu chẳng? Hay sẽ là hiểu lầm, cãi vã… Những thứ ấy khiến Lưu Linh khủng hoảng.
Nàng tựa hồ không biết cách tranh chấp với kẻ khác, mỗi lần tranh chấp, hậu quả đều khiến nàng đau lòng, tổn thương.
Thẩm Yến cũng sẽ rời xa nàng ư?
“Ngươi không thể nói cho huynh ấy biết.” Lưu Linh lẩm bẩm, “Bằng không ta sẽ giết ngươi.”
“Giết ta?” Lục Minh Sơn cười: “Vậy chúng ta tính xem, trên tay nàng có bao nhiêu mạng người đã chết?”
“Ba.”
Lông mày nàng thoáng rung lên, rất khẽ.
“Mẫu thân nàng, đứa bé của Linh muội muội. Còn có…” Đôi mắt Lưu Linh run lên, chăm chý nhìn lá thư hắn móc ra từ trong tay áo, “Đệ đệ của nàng đã chết rồi.”
Hắn ném lá thư vào tay Lưu Linh.
Phía trên có ấn ký của Quảng Bình Vương phủ.
Lục Minh Sơn nhàn nhạt nói: “Phụ thân nàng viết thư cho ta vì ngài ấy không biết nàng đã đi đâu. Ngài ấy nhờ ta giao bức thư này cho nàng.”
Đã đến đỉnh núi, mưa vẫn đang rơi, tiếng mưa rất nhỏ, không gian tĩnh mịch, thê lương.
Lục Minh Sơn khách sáo rời đi: “Nàng tự mình đọc thư đi, ta không quấy rầy nữa.”
“Quận chúa…” Đám thị nữ lo lắng chạy tới ngăn cản, bởi vì mỗi lần nhận được thư từ Quảng Bình Vương, tâm tình quận chúa đều rất tệ. Lục Minh Sơn đa ép quận chúa đi chết. Trong lúc tinh thần quận chúa hoảng hốt, mệt mỏi đến thế, hắn còn ác ý đem bức thư của Vương gia đưa cho quận chúa.
Linh Tê, Linh Bích chau mày lo lắng, các nàng đều nhận ra rõ ràng ý đồ xấu của tên Lục công tử kia: Hắn đang ép quận chúa vào tuyệt lộ!
Địa vị của Lục Gia tại Nghiệp Kinh vững vàng, ổn định, chỉ cần hắn không tự tay hạ sát quận chúa, sẽ tự nhiên có biện pháp khiến bản thân sạch sẽ, quang minh, sắm vai người bị hại. Còn quận chúa… Bọn họ… Họ cũng chỉ là thị nữ… là hạ nhân...Quyết định của bề trên không phải thứ đám người thấp hèn như họ có thể thay đổi được.
Các nàng muốn nói cho quận chúa biết âm mưu của Lục công tử, muốn khuyên quận chúa đừng dễ dàng mắc lừa.
Nhưng cái này có tác dụng gì?
Thời điểm tinh thần quận chúa mơ màng, hồ đồ như bây giờ, người căn bản sẽ không nghe vào tai bất kỳ lời nào.
“Tất cả lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút.” Lưu Linh ra lệnh cho đám thị nữ lui xuống.
Nàng lặng lẽ mở thư ra, bên trong quả nhiên là bút ký của phụ thân nàng.
[Nghịch nữ bất hiếu! Ta sinh ngươi ra làm gì, nuôi ngươi đến giờ để làm gì?!] Câu đầu tiên chính là câu chửi rủa cửa miệng của Quảng Bình Vương.
Nếu giờ phụ thân nàng đang đứng trước mặt nàng, chắc chắn cũng mặt đỏ tía tai nói ra những câu này. Lưu Linh thường thong dong ngồi trên ghế, bày ra bộ dạng chế giễu nhìn lại ông, khiến ông ta tức giận đến mức muốn té xỉu.
Câu tiếp theo của phụ thân lại khiến nét mặt nàng cứng lại: [Bình Nhi chết rồi! Bị ngươi hại chết!]
Lưu Nhận Bình, con út của Quảng Bình Vương phi đương nhiệm, cũng là tiểu đệ đệ trên danh nghĩa của nàng.
Đây chính là mạng người thứ ba bị nàng hại chết mà Lục Minh Sơn đề cập đến.
Lưu Linh nhớ đến đứa bé có 5 phần tướng mạo giống nào kia, người đệ đệ không những cùng cha, mà mẹ cũng có máu mủ ruột già với nàng.
Tại Bình Vương Phủ, Lưu Linh hoàn thành rất xuất sắc vai quận chúa phách lối, độc ác, cả Vương phủ không ai dám chống đối nàng, dù cho là Quảng Bình Vương Phi nàng cũng chưa từng để vào mắt. Nàng cho rằng tất thảy trên dưới Quảng Bình Vương phủ đều chán ghét mình, kết quả lại có một đứa bé con không sợ sống chết luôn đi theo nàng, bám váy nàng không buông, thể hiện sự yêu thích tột cùng với Lưu Linh.
Người đệ đệ phiền phức này chẳng khiến nàng có chút hảo cảm. Nhưng tình cảm là thế nó đến không báo trước, cũng không có nguyên do, duyên phận giữa Lưu Nhuận Bình và Lưu Linh cứ thế hình thành, dù người có muốn cũng chẳng kháng cự nổi, đó là mối quan hệ khăng khít của người thân, của máu mủ.
Thời điểm nàng đi Nghiệp Kinh, chỉ có Lưu Nhuận Bình mặt mũi ướt đẫm nước mắt, nức nở khóc chạy đến kéo tay áo nàng: “Đại tỷ, đệ đi chung với tỷ được không? Chừng nào tỷ trở về? Đệ sẽ nhớ tỷ lắm.”
Thời điểm nàng bị phụ thân quở trách, những người khác chỉ cười khẩy, lạnh lùng đứng xem kịch vui, chỉ có Lưu Nhuận Bình xông lên, lòng đầy căm phẫn, đứng chắn trước người nàng, bất bình gào lên: “Không được bắt nạt đại tỷ của! Không được đánh tỷ ấy! Nếu phụ thân muốn đánh hãy đánh con đây này!”
Lưu Linh vẫn luôn hờ hững với đứa bé thuần khiết này, bởi vì quan hệ máu mủ với những người kia, nàng vốn không thích dòng máu đó. Nhưng cho dù là thế, so với quan hệ ‘kẻ thù không đội trời chung’ giữa nàng và những người còn lại của Vương phủ, tình cảm của nàng và Lưu Nhuận Bình xứng đáng được xưng tụng là “Tương thân tương ái”.
Đứa con dứt ruột đẻ ra lại một lòng hướng về nàng, thương yêu nàng, vì thế bị chính mẫu thân của mình lạnh nhạt, bị hạ nhân coi thường, đó cũng là nguyên do tiểu tử đó bị ngã trên núi giả xuống. Nhưng lý do gián tiếp là thằng bé muốn gọi nàng, đuổi theo nàng, chỉ vì… nàng không để ý đến nó… nên tất cả lại là lỗi của Lưu Linh.
Khi đó lòng nàng phẫn nộ, nóng lòng muốn rời khỏi nhà, không muốn quản tất thảy mọi thứ nữa.
Nàng tự trấn an mình đã mời thần y tốt nhất đến chữa trị, Lưu Nhuận Bình sẽ không việc gì.
Thế nhưng phụ thân gửi thư đến nói: Lưu Nhuận Bình chết rồi.
Cuối cùng vẫn là lỗi tại Lưu Linh.
Đáng cười, cũng đáng buồn biết bao.
Bầu trời tăm tối, âm u, mưa bụi lất phất, trên không trung từng ánh sáng xanh trắng, nhàn nhạt, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù yếu ớt rọi xuống. Lưu Linh ngẩng đầu, gió mạnh thổi tới, thổi cay đôi mắt đang trống rỗng, thất thần của nàng.
Đôi con ngươi thanh thuần, sạch sẽ ngước nhìn lên, mày mày Lưu Linh nhợt nhạt không chút huyết sắc, như hòa vào màn sương.
Lưu Linh quay đầu, phía xa xa Lục Minh Sơn đang đứng cùng đám thị nữ. Hắn ta lạnh nhạt nghiêm mặt nhìn nàng, đám thị nữ lại như hốt hoảng hét lên gì đó có vẻ rất lo lắng lại sợ kích động đến nàng không dám tiến tới.
Thế gian nhạt nhẽo, vô vọng biết bao.
Lưu Linh nhìn về phía đáy vực, nhìn biển mây lờ mờ hư ảo dưới chân.
Có một đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Nàng mệt mỏi tột độ, một chút suy nghĩ cũng không có, đầu óc trống rỗng.
Ánh mắt vô cảm chăm chú nhìn xuống đáy vực. Nơi sâu thăm thẳm, đen ngòm kia, người đó vẫn đang giương mắt chờ đời, chờ nàng cùng bà đến Niết Bàn, chờ nàng cùng bà chìm vào hư không đen tối? Chờ nàng trả lời câu hỏi của bà?
“A Linh, ta cảm thấy cuộc sống không chẳng có ý nghĩa. Con có đồng ý xuống dưới đây với mẫu thân không?”
“Ngươi giết nàng! Chính tay ngươi đã hại chết mẫu thân của mình! Thiên hạ sao lại có thứ nghiệt nữ như ngươi.”
“Ả tiện nhân Trương Mộc Lan, uổng là thân muội muội của phu nhân. Mộ phu nhân còn chưa xanh cỏ ả ta đã lập tức thế chân làm tân chủ nhân của Vương Phủ. Còn người, chỉ trơ mắt nhìn tất thảy xảy ra.”
Lưu Linh cúi đầu nhìn vách núi. Nàng đứng cách nó gần đến thế. Nơi này gió tương đối lớn, thổi mạnh đến độ cả thân thể nàng lắc lư không đứng vững, chân tay tê dại, đầu óc đau nhức.
Bao năm nay nàng vừa đi, vừa chạy trong bóng tối, cố gắng hết sức thoát khói quá khứ tăm tối bủa vây, thoát khỏi những năm tháng thống khổ, mất mát, nhưng căn bệnh nơi đáy lòng nàng mãi mãi vẫn âm ỉ chảy máu, nàng vẫn không thể chữa khỏi được căn bệnh kia.
Cảm thấy tuyệt vọng khi phải sinh ra, khi đối mặt với mọi người không nhịn được lại ôm mọi lỗi lầm lên bản thân. Luôn bị cái chết vẫy gọi, mê hoặc. Nàng chật vật chạy, khó khăn một mình chống lại, nàng… chỉ muốn tìm một thứ gì đó để bấu víu, để sống sót.
Nhưng kết quả chẳng có gì.
Cũng chẳng có ai.
Hoàn toàn cô độc.
“Ở bên nàng quá mệt mỏi.”
“A Linh, nàng cần gì phải đuổi cùng giết tận như thế? mẫu thân nàng cũng bị… còn chưa đủ hay sao?”
“A Linh, nàng đã bao giờ từng tính thử số người chết trên tay nàng chưa?”
“Người chỉ vì tôn sùng vinh hoa phú quý, không nữ bỏ xuống danh hào quận chúa của bản thân. Người chẳng qua vì sống mơ mơ màng màng, không phân biệt nổi đúng sai, phải trái, tham sống sợ chết, không dám đền mạng cho mẫu thân của mình. Người sống nhiều năm như thế, còn sống chưa đủ hay sao?”
Nàng rõ ràng đã làm rất nhiều, cố gắng rất nhiều, như vẫn không thể đền bù hết.
Nàng cho là mình đúng, nàng muốn thoát khỏi quá khứ, nàng không muốn chết cùng mẫu thân, nàng phối hợp trị liệu tinh thần, bỏ ngoài tai những lời ngoại tổ phụ nói.
Nàng đơn độc đứng trong vũng bùn mắt điếc tai ngơ không để tâm đến lợi triệu hoán ai oán của mẫu thân. Nàng kiên định tự vực dậy bản thân, tự nói với chính mình: “Muốn chết là tâm ma của ta, không phải mẫu thân của ta. Mẫu thân ta dù yếu đuối, nhưng bà chắc chắn không muốn ta phải chết.”
Nàng cố quên đi những cơn ác mộng đã qua, khiến mình sống bình tĩnh hơn, tốt hơn. Nàng muốn nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, muốn an nhiên chờ đợi bình minh, muốn tắm mình trong ánh sáng rực rỡ của vầng dương ấm áp. Nàng muốn sống hạnh phúc.
Nhưng lại một lần nữa nàng bị kéo lại, bí hố đen trong lòng kéo trở về.
Lục Minh Sơn bội bạc, Nhạc Linh sinh non, Tôn gia gia chỉ trích, Lưu Nhận Bình chết…
Giết người đền mạng.
Cho nên nàng phải trả giá.
Nhưng chỉ một sinh mạng mỏng manh đơn bạch của nàng, liệu có đủ bù đắp cho tất thảy những sai lầm đó không?
Lưu Linh thoáng hoảng hốt, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
Một cánh hạc trắng xuyên qua biển mây bay vút lên không trung. Mưa dần nặng hạt. Con hạc kia vẫn ung dung, tự tại, ngẩng cao đầu, xé màn mưa, bay lên cao.
Con chim này xuất hiện quá đột ngột, khiến tất thảy mọi người đều kinh ngạc. Lưu Linh đang đứng sát vách đá, thân thể hơi lung lay, nhoáng cái gần như sắp rơi xuống.
Trong chớp mắt đó, trong đầu Lưu Linh xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ, rắn rỏi, cao lớn, anh tuấn. Người ấy nét mặt hờ hững, lãnh đạm, nhưng lại luôn dành cho nàng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, chân thật ----
Chàng ta đứng bên vách núi chỉ cho nàng cách phân biệt muông thú, cây cối.
Người đó vì nàng hái xuống sao trời.
Người ấy trên đỉnh núi ôm nàng, nói với nàng chỉ cần một cánh chim bay cao hơn hai người, chàng ta sẽ hôn nàng một cái.
Thẩm Yến nói với nàng, “Nàng không biết, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Chàng ấy sẽ bảo vệ nàng.
Nếu chàng biết nàng bị người ta bức đến tình trạng hiện tại, chàng có bỏ nàng lại không? Có buông tay không?
Nếu như nàng bị bức tử, chàng có vì nàng mà rơi nước mắt chăng?
Lòng Lưu Linh an tĩnh lại.
Thân thể nàng run lên, cánh môi mím chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay, cơn đau truyền đến.
Thẩm Yến.
Thẩm mỹ nhân.
Thẩm đại nhân.
Mỗi lần nghĩ đến y, lòng nàng như được tiếp thêm dũng khí.
Thần trí dần dần hồi phục, trước mắt như có vầng hào quang rọi đến. Lưu Linh vẫn đứng cạnh vách đá, thất thần nhìn đáy vực: Thẩm Yến… A! Tại sao ta tự nhiên lại nhớ đến huynh cơ chứ?
Lưu Linh nhắm mắt, lại mở mắt, nàng lui về phía sau hai bước, nàng ôm lấy hai vai, mệt mỏi ngồi xổm xuống, lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
“Lưu Linh!” Nàng đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
Lần đầu tiên còn không nghe rõ, lần thứ hai tiếng nói ấy đã vang vọng bên tai. Nàng trừng lớn mắt, không dám tin ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Yến áo xanh màu trúc, phóng ngựa phi tới. Chàng chạy xuyên qua làn mưa, xa xa nhìn thấy thiếu nữ ngồi xổm bên mép vực. Nàng hoảng hốt quay đầu nhìn mình, cẩn thận đè nén những tổn thương đang âm ỉ cháy trong lòng, đáy mắt nàng thê lương, mệt mỏi, miệng lại cố sức nở một nụ cười văn tĩnh, điềm đạm, nhỏ nhẹ cất lời: “Thẩm Yến, họ bắt nạt ta.”
Một câu này, bình thường, lãnh đạm đến cực điểm. Nhưng… lại khiến cho tim Thẩm Yến như bị người ta xé nát.
- -----oOo------