Ánh nến lay động chiếu lên cánh cửa sổ đầu tường, không khí đột nhiên im lặng, khiến lòng người thoáng căng thẳng.
Thẩm Yến bị Lưu Linh đẩy tới mặt tường, không phản ứng kịp. Khi cả người nàng lấn tới, đè lên người chàng, phản ứng duy nhất chàng nghĩ tới lúc đó là nghiêng đầu tránh đi.
Hai gò má Thẩm Yến thoáng đỏ bừng, đáy mắt không giấu nổi sự bối rối, ngượng ngùng.
Nhưng nụ hôn mà chàng nghĩ sẽ xảy ra ngay tiếp đó lại không đến.
Qua 2 khắc đối phương vẫn án binh bất động, nhịp tim chàng dần mất kiểm soát, đập thình thịch như trống bỏi.
Sáp nến "tách" rơi xuống.
Thẩm Yến không tự giác xoay đầu lần nữa đối mặt với ánh mắt sạch sẽ, trong trẻo của Lưu Linh.
Gương mặt thiếu nữ cách chàng không đến một tấc. Lúc Thẩm Yến quay đầu, bất ngờ đối diện với nàng, tim vội vã đập nhanh hơn hai nhịp.
Vẻ đẹp mỹ lệ kia trực tiếp đánh thẳng vào lòng chàng, càng nhìn càng thấy đẹp đến nao lòng, giống như một viên dạ minh châu lộng lẫy, trong ánh sáng huyền ảo, càng bừng lên nét thần tiên thoát tục.
Chẳng cần thêm lời bình phẩm thừa thãi nào, dụng mạo của nàng vốn đã là chân lý bất di bất dịch.
Đôi lông mi dài, mảnh, thanh tú, rung động nhẹ nhàng như sóng nơi chân núi.
Đôi mắt hạnh hờ hững cụp xuống, che đi đôi con ngươi sâu thẳm tựa đại dương.
Gò má nhẵn nhụi, trắng ngần, làn da tinh tế, trong trẻo như tuyết.
Cánh môi đỏ hồng dụ người hái xuống.
Hơi thở của nàng… còn cách chàng gần như thế…
Hai gò má Thẩm Yến nóng hầm hập, không biết là bởi vì hô hấp của giai nhân đang nhẹ nhàng phả lên mặt mình hay là do chính bản thân chàng đang hồi hộp.
Đến lúc này trên cổ Thẩm đại nhân đã rỉ ra một tầng mồ hôi, cả người nóng lên, tay buông thõng xuống, lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi từ khi nào.
Môi chạm môi, chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi.
Lưu Linh vẫn chậm chạp giữ nguyên tư thế áp sát chàng vào tường, án binh bất động.
Nàng bỗng nhiên nâng mi, nheo mắt nhìn chàng, trên mặt là thần sắc lãnh đạm, mang theo vài tia chế nhạo, Lưu Linh dán miệng đến sát tai chàng, khẽ thì thầm: “Thẩm đại nhân, huynh……” ‘
Nàng dừng một chút, bởi vì cảm thấy khi hơi thở của mình phất qua tai Thẩm Yến, cả người chàng đột nhiên cứng đờ.
Thẩm Yến nhanh như cắt nắm lấy cổ tay nàng, thực hiện một động tác vô cùng nhanh gọn chuẩn bị đẩy Lưu Linh ra.
Nhưng giữa chừng, không hiểu vì lý do gì, chàng lại dừng tay.
Chàng thoáng lạnh lòng, nhưng nhiều hơn là khó xử, đôi mắt nhàn nhạt của chàng chăm chú nhìn Lưu Linh, nghiêm khắc nói: “Người hạ thuốc ta?”
Nếu nói thời điểm bị nàng áp vào tường không phản ứng lại kịp là do bất ngờ, thì hiện tại chàng muốn đẩy Lưu Linh ra, lại không có chút sức lực nào, điều này đủ khiến chàng phát hiện có vấn đề phát sinh.
Ánh mắt hai người cùng rơi xuống chén nước trên bàn gỗ, đây là chén nước vừa rồi Lưu Linh rót mời khách.
Vừa buồn cười lại vừa cảm thấy hoang đường.
Làm Cẩm y vệ nhiều năm như vậy, Thẩm Yến rất ít khi bị thủ đoạn vụng về này lừa gạt. Không ngờ rằng, lại bị một thiếu nữ nhỏ như nàng bẫy được.
“Lúc đầu không phải là nhằm vào Thẩm đại nhân, nhưng ta làm sao có thể cam lòng bỏ qua Thẩm đại nhân được?” Lưu Linh thân mật dựa vào chàng, nàng cọ cọ chóp mũi mát lạnh lên chóp mũi đang rỉ mồ hôi của Thẩm Yến, giọng điệu hờ hững, lạnh nhạt: “Ta ở bên ngoài một mình dù sao cũng phải có phòng bị chứ.”
Thẩm Yến sững sờ một lát, dưới tình huống không thể nào sử dụng lực khiến chàng bình tĩnh đánh giá lại tình cảnh hiện tại của Lưu Linh.
Nàng xinh đẹp, diễm lệ như thế, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Nghĩ vậy, lòng thương xót, che chở đã hoàn toàn dập tắt sự tức giận trong chàng.
Lưu Linh cười như không cười, nói sang chuyện khác, “Thẩm đại nhân, vừa rồi huynh tưởng ta định hôn huynh sao?”
Dù sao đi nữa chàng cũng bị quận chúa hạ thuốc, cả người bủn rủn chẳng còn sức lực, nhất thời không thể đẩy nàng ra được,
Thẩm Yến nghiêng gò má, khóe miệng nghiêm nghị, nhìn nàng.
Lưu Linh ngước lên dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt chàng, chàng căn bản không đáp lại, mặc kệ nàng diễn trò.
Hai người im lặng thật lâu, ánh nến vì gió khẽ lung lay, Lưu Linh vươn tay ôm cổ chàng, thấp giọng thì thầm: “Ta sẽ không hôn huynh, Thẩm đại nhân. Có một ngày nhất định huynh sẽ hôn ta trước.”
Hô hấp và ánh mắt của Thẩm Yến đều trầm xuống, chàng rũ mi cúi đầu nhìn Lưu Linh trên ngực. Thiếu nữ xinh đẹp này rõ ràng đang tựa sát vào người một nam nhân nhưng không có chút rụt rè, xấu hổ của nữ nhi. Suối tóc đen dài qua thắt lưng, cùng gương mặt tú mỹ, như đóa hoa nở rộ trên cửu trùng thiên xinh đẹp động lòng người, nhưng thần sắc trong con ngươi lại quá mức lãnh cảm, lạnh nhạt. Nàng độc lập, yêu nhưng không muốn cam chịu, nhún nhường. Con người nàng vừa lạnh lùng lại đa tình, khiến người khác cảm thấy như xa cách lại như gần gũi… quá khó để nắm bắt.
Hôn huynh ư?
Ta không thèm.
Ta biết kiểu gì huynh cũng nhịn không được mà hôn ta trước.
Trường Nhạc quận chúa - Lưu Linh, nàng quả thực không giống một cô nương bình thường chút nào.
Kiêu ngạo như thế!
Ngông cuồng như vậy!
Lửa nóng trong lòng Thẩm yến vừa lạnh xuống, nhưng nghe thấy lời kia, lại có xu thế tăng lên. Thẩm Yến nhìn chằm chằm nàng hồi lâu: “Vậy ban nãy người làm gì? Dùng miệng đánh muỗi cho ta?”
“……”
Khí thế bá đạo bị đập nát, Lưu Linh nắm chặt cổ tay chàng, bị chàng nói trúng tim đen đâm ra nghẹn họng, không nói được câu nào nữa.
Rất nhanh quận chúa đã mưu trí lảng sang chuyện khác: “Huynh nói huynh đã có thê thất là gạt ta đúng không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Thật ra thì sau khi trốn đi, nàng đã nghi ngờ — bởi vì lúc trước, nàng và Thẩm Yến chơi trò ái muội, Thẩm Yến quả thật không cự tuyệt. Thậm chí sau đó có 1 khoảng thời gian, tâm tư chàng có phần buông lòng, dường như cũng thích nàng một chút.
Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong vòng 1 đêm tác động đến thái độ của Thẩm Yến với nàng, nhưng dạng người cổ hủ, nghiêm túc như Thẩm Yến nếu đã có nơi có chốn chắc chắn sẽ không hùa theo nàng, chơi trò tình cảm ái muội.
Thẩm Yến không trả lời nàng: “Đưa thuốc giải cho ta.”
“Không có thuốc giải.”
“... Người định cứ đè ta thế này hết đêm?” Thẩm Yến thấp giọng nói: “Quận chúa, người cho rằng người cứ làm thế này, ta sẽ thích người sao?”
Lưu Linh cười một cái, nàng đương nhiên không trông cậy vào chiến thuật không não kiểu này.
Nàng không biết Thẩm Yến thích kiểu người như thế nào, nhưng nàng muốn dùng chính bản lĩnh của mình khiến chàng rung động, tự nguyện yêu mình.
Yêu một người có nhiều phương thức đến thế, nhất định có một cách thích hợp với Thẩm Yến.
Chỉ là Lưu Linh lo sợ trong lòng, nàng không biết như thế nào mới là tình yêu đúng nghĩa.
Tình cảm gắn bó mấy năm giữa nàng và Lục Minh Sơn còn có thể bị đối phương cô phụ, phản bội, thì trong thời gian ngắn ngủi quen biết Thẩm Yến, làm sao mới có thể biết được như thế đã phải một tình yêu tốt hay không? Nàng cần Thẩm Yến, những đồng thời cũng hiểu rõ mình chẳng hề hiểu nhiều về chàng ta.
Lưu Linh xuất thần hồi lâu mới lên tiếng: “Thẩm đại nhân, huynh chưa ăn cơm phải không? Ta dùng bữa với huynh nhé.”
Thẩm Yến nghiêm mặt, nhưng nàng giả bộ như không nhìn thấy. Nàng nâng mặt Thẩm Yến lên, dung mạo lãnh đạm, hờ hững thoáng hiện lên ý cười. Nàng thấp giọng chế nhạo: “Thẩm đại nhân thích ăn chay không ăn mặn, không thích trứng gà cũng không thích rau thơm, khẩu vị thanh đạm, ta đều nhớ rõ.”
Lúc nàng xoay người đi ra ngoài dặn dò, Thẩm Yến nhắm mắt lại. Chàng nghiêng đầu, lông mi dày bao trùm đôi con ngươi đen huyền, che giấu trăm ngàn cảm xúc phức tạp đang cuộn trào trong lòng.
Từ thuở thiếu thời chàng đã gia nhập Cẩm Y Vệ, nửa đời trước đều lăn lộn tìm sự sống trong đao phong huyết vũ. Kỳ thực có điều ít người biết, đối với việc ăn uống chàng vô cùng soi mói, bắt bẻ.
Mọi người chỉ cho rằng tính tình chàng không dễ thân cận, con người quá nghiêm túc, thực ra thứ chàng thực sự kiêng kỵ, sẽ không dễ dàng để người khác phát hiện.
“Há miệng ra,” Lưu Linh đỡ chàng ngồi xuống, một gắp đầy rau xanh đã tiến tới dưới mí mắt, Thẩm Yến chỉ đành há miếng ngoan ngoan hưởng thụ.
“Ngoan quá.”
Thẩm Yến nhìn Lưu Linh thật kỹ — người khác đều không biết, thế mà nàng không biết vô tình, hay quá tinh tế mà phát hiện ra được
. Nhưng trừ nàng ra, còn có ai nhàm chán đến mức quan sát chuyện ăn uống của chàng?
Lưu Linh ngẩng đầu, đối diện với Thẩm Yến, khẽ nhoẻn miệng cười: “Ánh mắt của huynh đói khát như thế —khiến ta không thể không nghĩ rằng, Thẩm đại nhân đang tim đập thình thịch, muốn ngủ cùng ta?”
“…… Tim? Tim người đập thình thịch?.” Giọng chàng vẫn đều đều, lạnh nhạt đáp: “Tim đập nhanh quá sẽ hư thận.”
“…… Huynh mới hư thận ấy!” Tay cầm thìa khẽ run lên, Lưu Linh quay đầu thở thật sâu.
Mỗi lần nói chuyện với Thẩm Yến, chàng đều có thể dùng 1 câu làm nàng cứng họng.
- -----------------
Đêm đó, quả thực Thẩm Yến quả đã cùng Lưu Linh ngủ 1 giấc tới sáng — Lưu Linh biết rõ chân lý “Nhân lúc chàng, lấy mạng của đối phương”, khi Thẩm Yến không thể sử dụng sức lực, nàng cư nhiên, to gan lớn mật kéo thẳng chàng lên giường, kháng cự không có hiệu quả.
Khi Thẩm Yến cả người căng thẳng như lâm đại địch, dưới ánh mắt đầy hàn ý của chàng, Lưu Linh vẫn chuyên chú làm việc mình muốn, đặt đầu chàng lên đùi mình cả 2 cứ thế cả đêm ở cùng nhau.
Nàng cúi đầu, lọn tóc lướt nhẹ qua hai gò má chàng, chuyên chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, tâm tình vui vẻ nói: “Đừng nhăn nhó như vậy, đây là phúc phận của huynh.”
Thẩm Yến: “Chờ ta khôi phục……”
“Huynh khôi phục thì đã làm sao?” Lưu Linh kinh ngạc, “Ta lại không ngủ với huynh, còn cho huynh gối lên đùi ta nghỉ ngơi. Ta đối xử với huynh tốt như vậy, sau khi huynh khôi phục, chẳng lẽ nhẫn tâm lấy oán trả ơn?”
“……” Thẩm Yến bị da mặt dày của nàng làm á khẩu tới mức không còn lời nào để nói, chàng chẳng muốn tiếp tục chủ đề ngây thơ như thế này nữa, bất lực nghiêng mặt đi.
Cả người chàng cứng ngắc, vô cùng khó chịu. Tất cả chỉ vì phải ngủ ở trong lòng nữ tử này, cả người nàng mềm mại, ngát hương. Mùi hương ngọt ngào đó, làm cho cả người chàng run rẩy, máu trong cơ thể chảy loạn, không chịu nghe theo chỉ huy của Thẩm Yến nữa.
Thẩm Yến không muốn nói chuyện với Lưu Linh nữa, mà Lưu Linh vốn cũng chẳng phải người thích nói nhiều. Khi cả hai bọn họ đều không nói gì, trong phòng rất nhanh yên tĩnh lại. Đèn dầu trên bàn, trăng ngoài cửa sổ sáng như nước, rèm lụa trên đỉnh đầu phất phơ, vây quanh bọn họ.
Thời gian như ngừng trôi, có điều gì đó chậm rãi biến đổi. Những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Lưu Linh khiến lòng nàng thoáng bồi hồi, loạt cảm xúc không tên, cuồn cuộn như thủy triều đánh tới, khiến nàng có chút lạnh lòng, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh đi.
“Chăn.” Đột nhiên có một giọng nói hơi trầm vang lên.
Giật mình một cái, nàng cúi đầu, gương mặt trắng nõn tuấn tú của thanh niên đập vào trong mắt nàng, xua tan đi sự lạnh giá trong lòng nàng. Hô hấp dồn dập, nàng cuống quít lấy một cái chăn đắp lên hai người, mới đè nén được cái thế giới bóng tối kia. Lưu Linh nhìn Thẩm Yến chằm chằm: Nàng không dám khẳng định, có phải khi nàng đang chân tay rét run, Thẩm Yến cố ý mở miệng, để cho nàng trở về hiện thực hay không.
Thẩm Yến là duyên phận của nàng, Lưu Linh vô cùng chắc chắn.
Nhưng Thẩm Yến có phải là người cứu vớt nàng hay không?
Những băn khoăn không thể xác định này dày vò Lưu Linh suốt đêm dài thao thức.
Thẩm Yến cho rằng dựa vào sự cảnh giác của chàng, hẳn sẽ là một đêm không ngủ. Nhưng không biết vì sao, trong lồng nguc ôn nhu cả thiếu nữ lạnh nhạt lại dịu dàng này, trong trạng thái tâm lý vừa chịu đựng, vừa thẹn thùng, lại tức giận, Thẩm Yến lại ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Yến bỗng chốc bật dậy khỏi giường, phát hiện ra đã có sức lực trở lại. Chàng quét mắt, không thấy Lưu Linh, theo bản năng nhìn về phía bình phong, xuyên qua khe hở kia.
Lưu Linh mặc 1 thân áo trắng tinh khôi, đứng ở ngoài cửa, có bóng người khác lấp ló bên ngoài. Nhưng ngoài tiếng đi lại, không còn thanh âm nào khác.
Lúc Lưu Linh quay đầu lại, trong ngực ôm 1 chậu hoa, cây hồng đỏ thắm, tươi tắn vẫn còn động sương sớm, mềm mại, diễm lệ. Thẩm Yến thuận mắt nhìn qua khe cửa, một đứa bé vội vàng, hấp tấp từ bậc thềm cửa phòng, chạy nhanh xuống lầu.
- -----oOo------