Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 99: End




Lặng lẽ một cái ngoảnh đầu, Đặng Trạch Minh lướt ngang qua người Bạch Nhược Quân như một cơn gió lướt ngang vào đời rồi lại lặng sẽ tan biến đi.

Bạch Nhược Quân cũng có chút hơi khựng người trầm ngâm nhìn bóng lưng của Đặng Trạch Minh một lúc rồi mới mang thức ăn lên phòng cho Tống Mạn An, cửa phòng vừa mở nhìn thấy Tống Mạn An một mình một bóng lưng ngồi ở bệ cửa sổ hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa không một cái chớp mắt, Bạch Nhược Quân liền đặt thức ăn lên bàn sau đó từ tốn và nhẹ nhàng bước về phía cô bàn tay lớn khẽ đặt lên đôi vai nhỏ: “Sao giường em không nằm mà lại qua đây ngồi?”

Thoáng giật mình, Tống Mạn An ngoảnh đầu nhìn Bạch Nhược Quân có chút trầm tư: “Nằm nhiều cũng cảm thấy mỏi, ngồi chút cho khỏe người”

Khóe mi chớp nhẹ Bạch Nhược Quân chẳng gặng hỏi thêm, bàn tay từ trên vai Tống Mạn An chuyển sang đỡ lấy tay cô: “Trời cũng trưa rồi em sang ăn chút gì đi!”

Được Bạch Nhược Quân đỡ lấy Tống Mạn An cũng không có ý sẽ từ chối mà liền thả lỏng người nghe theo anh, ngồi xuống bàn, nhìn thức ăn đã được Bạch Nhược Quân chuẩn bị sẵn, Tống Mạn An như một thoái quen mà dùng bữa.

Trong lúc đang ăn không biết Tống Mạn An đã nghĩ gì mà ngừng nhai thức ăn, ngẩng đầu nhìn lên cô nói với Bạch Nhược Quân với một điệu bộ cực kì nghiêm túc: “Nhược Quân hay là chúng ta dọn về nhà đi!”

Đôi mắt bỗng chóc không chớp, Bạch Nhược Quân như vẫn không tin vào tai mình, anh thắc mắc tại sao Tống Mạn An lại quyết định lựa chọn cùng anh quay trở về, phải chăng cô đã thật sự tha thứ cho anh rồi hay chăng?

Nhưng anh nào biết đây là một lựa chọn mà Tống Mạn An đã phải suy nghĩ rất rất lâu mới có đủ dũng khí để quyết định...

Mặc kệ nguyên do là gì chỉ biết Tống Mạn An muốn quay trở về bên mình, Bạch Nhược Quân đương nhiên sẽ không khướt từ, anh mong còn không hết cơ mà.

Khóe môi cong lên ngày càng đậm, Bạch Nhược Quân cười thành tiếng mà nắm lấy bàn tay của Tống Mạn An hỏi lại lần nữa như để chắc chắn: “Em nói chúng ta dọn về nhà là thật chứ? Chắc chắn anh không nghe nhầm có phải không An An?”

“Tôi nghĩ kĩ rồi, dù gì ở lại đây mãi cũng không phải là cách, Minh Minh anh ấy cũng cần có cuộc sống riêng của mình, mẹ con tôi đã nhờ vả anh ấy quá lâu rồi, cũng nên về rồi!” Tống Mạn An cũng có chút luyến tiếc mà nói.

Gật nhẹ đầu hiểu ra, Bạch Nhược Quân buông bàn tay của Tống Mạn An ra, tay chuyển lên chạm nhẹ vào mái tóc của cô mỉm cười: “Nghe theo em!”

Ba ngày sau, đúng như dự kiến, Tống Mạn An và Bạch Nhược Quân rời khỏi căn nhà mà Đặng Trạch Minh đã vì mẹ con Tống Mạn An mà chuyển đến.

Đứng ở cửa nhà trầm lặng nhìn Bạch Nhược Quân cùng Tống Mạn An ngồi trong xe oto rời đi ngày một xa hơn mà lòng như quặng thắt, tình yêu thầm kín trong lòng của Đặng Trạch Minh bấy lâu nay bỗng dưng tắt lịm đi từ khi có sự xuất hiện của một người mang tên Bạch Nhược Quân.

Dù sao tình yêu cũng là thứ không thể cưỡng cầu, không có được là do bản thân mình không đủ may mắn, Đặng Trạch Minh thu hồi ánh mắt xa xâm của mình mà nhỏ dài một giọt lệ đầy tiếc nuối, cho đến cuối cùng dù yêu nhưng anh vẫn chưa đủ can đảm để nói ra lời yêu với Tống Mạn An, duy nhất chỉ có việc này làm anh tiếc nuối...

Năm tháng sau này không còn có Tống Mạn An đối với Đặng Trạch Minh thật sự là một cú sốc lớn, một nỗi đau gặm nhắm mà anh phải lâu lắm mới có thể vượt qua, chỉ sợ rằng ở một nơi xa Tống Mạn An có sự chăm sóc của Bạch Nhược Quân lại có đứa con làm cầu nối giữa hai người họ mà dần quên đi mất sự tồn tại và một tình yêu day dứt cửa Đặng Trạch Minh anh mất....