Không khí bên trong căn phòng bỗng chóc trở nên nóng bức một cách đột ngột đến khó thở, hai khuôn mặt đang đối diện nhau cũng trở nên đỏ ửng, mi mắt đồng thời chớp nhẹ, Bạch Nhược Quân và cả Tống Mạn An đều ngượng ngùng mà đảo nhanh ánh mắt đầy lãng tránh.
Hơi thở tỏa ra ngày càng mạnh, Bạch Nhược Quân đưa tay gãi nhẹ sau gáy lúng túng lần lượt đặt những món đồ trên tay của mình xuống, có chút không gian, mọi thứ đều trở nên dễ thở, Bạch Nhược Quân bấy giờ mới mang theo nụ cười gượng gạo mà ngẩng đầu nhìn lên Tống Mạn An: “Nhưng thứ này là anh chuẩn bị cho con của chúng ta, không biết...”
Lòng bàn tay muốn sờ nhẹ vào phần bụng của Tống Mạn An nhưng rồi lại thu về mà tiếp lời: “Không biết là bé con trong bụng em có thích chúng không?”
Lời của Bạch Nhược Quân đã chìm sâu trong không gian đến mức tĩnh lặng nhưng vẫn không hề nghe thấy bất kì một hồi đáp nào, mi mắt khựng lại trầm xuống hẳn một nhịp.
Không hiểu sao khi nhìn thấy nét mặt có chút đáng thương này của Bạch Nhược Quân, Tống Mạn An lại mũi lòng mà mở miệng: “Có lẽ sẽ thích...”
“Dù sao cũng là do ba của nó đích thân mua cho nó mà!” Dứt lời Tống Mạn An liền đứng lên bước chân hướng thẳng ra ngoài cửa phòng mà đi.
Bạch Nhược Quân vẫn ngồi đó, nhưng nét mặt lại tươi tỉnh hơn rất nhiều, tay xoa xoa nhẹ sau gáy tủm tỉm cười.
Hơn hai tuần trôi qua Bạch Nhược Quân đều ở lì nhà của Đặng Trạch Minh, ngủ lì dưới sàn nhà trong phòng của Tống Mạn An đến mức cảm lạnh. Tối ngày hôm nay cũng như mọi khi Bạch Nhược Quân lại trãi một chiếc đệm mỏng xuống dưới sàn nhà, tay bưng tách trà gừng nóng giải cảm, người quấn chăn ngồi trên tấm đệm mỏng uống từng ngụm trà gừng nóng mà ho sặc sụa.
Ngồi trên giường đọc sách, Tống Mạn An cuối cùng cũng không kiềm lòng được mà thở dài một hơi gấp quyển sách lại đặt dưới chân mình, mi mắt hướng về phía của Bạch Nhược Quân: “Anh lên giường nằm đi!”
Lời của Tống Mạn An liền khiến cho Bạch Nhược Quân sặc cả một ngụm nước trà gừng nóng đến bỏng cả lưỡi vì những tưởng mình nghe nhầm, đợi một lúc cho đầu lưỡi hết rát Bạch Nhược Quân mới chớp nhẹ mi mắt ngẩng đầu đối diện với Tống Mạn An đang ngồi ở trên giường lắp bắp: “An An em vừa bảo anh lên giường nằm sao? Anh không nghe nhầm đó chứ?”
Bạch Nhược Quân chính là không tin vào tai mình vừa nghe, biểu cảm vừa vui vừa ngỡ ngàng trộn lẫn khiến cho anh trở nên lúng túng.
Một cái gật đầu xác nhận lại lần nữa, Tống Mạn An nhích người qua một bên nhường lại một khoảng trống trên giường, ý tứ rất rõ ràng khoảng trống ấy là dành cho Bạch Nhược Quân anh.
Khóe môi cong lên quên đi cả sự lạnh lẽo của da thịt, Bạch Nhược Quân đặt vội tách trà gừng sang một bên, tay tung cả chăn trên người mình ra, nhanh như thoắt mà leo hẳn lên giường cạnh của Tống Mạn An nhắm chặt mắt nằm thật chắc, như vẫn sợ rằng lời của Tống Mạn An là không có thật sợ sẽ bị đuổi đi.
Nằm một lúc cũng khá lâu, vẫn không hề thấy có dấu hiệu bị đuổi đi, Bạch Nhược Quân mới từ từ mở mắt, ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy là Tống Mạn An đang nhìn chăm chăm vào mình mà trở nên bẽn lẽn, khóe môi cong nhẹ, Bạch Nhược Quân biết hành động của vừa rồi của mình có chút trẻ con, biết là Tống Mạn An đang thầm chê cười, anh lấp bấp nhìn thẳng vào phần bụng đã nhô lên của Tống Mạn An mà cầu: “An An anh có thể nói chuyện với con một lúc được không?”