Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 90: Cảm thấy phiền phức




“Anh nghĩ thế nào?” Tống Mạn An ngờ đâu lại không buông tha cho Bạch Nhược Quân buộc miệng mà thành câu dù chưa kịp suy nghĩ xong, cũng chính vì thế mà lời vừa thốt ra khỏi đầu môi, Tống Mạn An đã vội giật mình mà im ngay không nói thêm nữa.

Mi mắt không chớp, bắt kịp hành vi hiện tại của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân trộm cong nhẹ khóe môi mà rằng: “Suy nghĩ linh tinh không đáng quan tâm!”

Bỗng chóc sau lời của Bạch Nhược Quân, không khí trong phòng bệnh lại trở nên trống rỗng tĩnh lặng đến cô quạnh, đâu đó người ta chỉ còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc thẳng lên khoang mũi đày khó chịu.

Mi mày nhướng nhẹ, Bạch Nhược Quân trở người, lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại trong căn phòng kín: “Nếu em thấy không thoải mái thì về đi, dù sao anh cũng khỏe rồi, tự chăm sóc cho bản thân của mình được!”

Lời Bạch Nhược Quân vừa dứt khỏi đầu môi, không ngờ Tống Mạn An liền không chút do dự mà đứng lên xoay lưng định rời đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Bạch Nhược Quân vờ đáng thương mà trên giường ôm lấy cổ họng của mình sặc sụa giữ chân: “Em cứ như thế mà đi thật sao?”

“Bạch Nhược Quân anh đừng dở trò nữa!” Tấm lưng vẫn đối diện hướng thẳng với ánh nhìn của Bạch Nhược Quân, Tống Mạn An vạch trần cái trò trẻ con lừa đảo của anh ra.

Đến một chút mặt mũi cũng không chừa lại, nét mặt liền xụ xuống Bạch Nhược Quân từ từ gỡ bàn tay trên cổ họng của mình xuống, có phần hơi ngượng ngùng, gượng cười mà đưa tay lấy cốc nước như muốn tìm cách chữa quê.

Nhưng rồi không ngờ dây truyền dịch lại vướng víu mà làm cho cốc nước trên bàn rơi xuống, vỡ ra, nước bên trong bắn tung tóe rơi vãi khắp mặt sàn, bởi vì khoảng cách đang đứng của Tống Mạn An và cốc nước cũng không xa nên quần áo trên người cô cũng bị nước vấy bẩn.

Cau mày Tống Mạn An định xoay người nhưng rồi Bạch Nhược Quân lại nhanh hơn mà ngăn cản vì sợ cô di chuyển lung tung sẽ vấp phải mảnh thủy tinh đang nằm la liệt dưới mặt sàn: “Em đứng yên đấy đi đừng nhúc nhích kẻo mảnh thủy tinh ghim vào chân!”

“Chờ anh, anh gọi người vào dọn!” Nói rồi Bạch Nhược Quân liền vươn tay ấn vào chiếc chuông ở đầu giường gọi y tá.

Sau đó mất một khoảng thời gian để có thể dọn dẹp hết số mảnh thủy tinh rơi vãi dưới mặt sàn. Bấy giờ Tống Mạn An mới xoay người người đối diện với Bạch Nhược Quân đã ngồi lên từ lúc nào ở trên giường mà nhíu nhẹ mày: “Bảo anh nằm đi sao bây giờ lại ngồi lên rồi!”

“Trong thâm tâm thật sự em vẫn còn quan tâm đến anh đúng chứ?” Bạch Nhược Quân ngồi trên giường mà dò xét tâm tư của Tống Mạn An.

Khóe môi cong nhẹ mang theo chút giễu cợt: “Anh thôi ảo tưởng đi được không! Tôi chẳng việc gì phải quan tâm đến anh cả!”

“À còn nữa, sau này phiền anh đừng tìm đến chỗ của tôi rồi ngất ở trước cổng nữa! Phiền phức lắm! Còn ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người!”

Lời vừa dứt Tống Mạn An liền dứt khoát quay lưng rời đi để lại mình Bạch Nhược Quân ngồi đấy, một lời cũng chẳng thể mở mà chỉ biết lặng người trơ mắt ngồi nhìn cánh cửa phòng đang dần dần đóng lại, trong thoáng chóc thế giới như chia làm hai.

Sau khi Tống Mạn An rời đi được một lúc Bạch Nhược Quân vẫn thừ người trầm ngâm ngồi đấy đến một cái chớp mắt cũng chẳng có, cuối cùng cũng chẳng ai biết anh đã suy nghĩ những gì, nhưng ai cũng đều có thế thấy rằng hiện tại Bạch Nhược Quân đang không mấy vui vẻ cho lắm.

Bất ngờ, Bạch Nhược Quân lại giật mạnh dây truyền nước trên tay của mình ra mà quẳng sang một bên, vén vội tấm chăn trên người, chân trần mà xông ra khỏi phòng bệnh, chạy dọc theo hướng hành lang như đang tìm kiếm một thứ gì đó.