Mi mắt khép hờ tĩnh lặng, Tống Mạn An cứ như thế mà ngồi im dưới sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt thi nhau lã chã mà rơi xuống, cô bấy giờ chính là cam chịu chờ đợi quyết định cuối cùng của Bạch Nhược Quân anh.
Tay đưa lên vuốt mặt đầy kiềm chế, Bạch Nhược Quân ngồi xổm xuống trước mặt của Tống Mạn An, tay sờ sờ nhẹ lên hai chân cô xem qua, nhìn thấy bao nhiêu tụ máu bầm chi chít anh liền nhăn mày lại mà lên tiếng: “Cô đúng là biết lựa thời điểm lắm đó Tống Mạn An!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân liền buông cổ tay của Tống Mạn An ra, vươn tay gài lại hai cái cúc áo đã cởi dở trên ngực cô, xong anh lại cầm lấy chiếc túi xách đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà của Tống Mạn An mà bỏ lên người cô, Bạch Nhược Quân hai tay dùng lực anh bế sốc cả người cô lên, ánh mắt vẫn không dịu đi đôi phần giận dữ anh nhìn Tống Mạn An vẫn còn đang tròn mắt nhìn mình đầy kinh ngạc mà cười nhạt: “Đừng tưởng bở! Chuyện ngày hôm nay cô vẫn chưa xong với tôi đâu!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân liền bế Tống Mạn An ra xe, không chút dịu dàng anh bỏ cô vào trong xe dập mạnh cánh cửa, anh vòng qua ghế lái mà chui vào bên trong.
Liếc ánh mắt qua chỗ Tống Mạn An có chút không hài lòng anh chòm người đến, Tống Mạn An liền theo phản xạ mà né người ra, khép chặt mi mắt, hai lòng bàn tay xiết chặt vào túi xách đang ở trên đùi mình.
Bạch Nhược Quân nhìn dáng vẻ của Tống Mạn An mà không khỏi thêm phần chán ghét, anh cợt nhã mà lên tiếng: “Cô yên tâm đi! Nếu tôi mà có hứng thú với loại người như cô thì hai năm nay cũng không tới nổi tôi không thèm đụng chạm vào người cô đâu!”
“Bạch Nhược Quân tôi còn đủ tỉnh táo để phân biệt được đâu là vật để để trưng bày, đâu là vật để mua vui!”
Cười nhạt, Tống Mạn An nghe tiếng cài dây an toàn vang lên bên tai mà hiểu ra, là do cô nghĩ nhiều rồi!
Đáy mắt buồn rười tượi Tống Mạn An thoát ra ngoài khung cửa kính, im lặng mà ngắm nhìn thành phố rạo rực khi về đêm, bên ngoài kia bao nhiêu ánh đè rực rỡ chỉ là trong tim cô quá đỗi tối màu. Thở dài một hơi Tống Mạn An thu lại tầm mắt mà ngã người thoải mái tựa vào ghế khép hờ mi.
Xe vẫn chưa lăn bánh, Bạch Nhược Quân thoáng nhìn qua vẻ mệt mỏi của Tống Mạn An mà phiền lòng, cũng chẳng thêm bớt lời nào, anh duy trì một khoảng lặng cho cả hai mà nổ máy xe.
Đường về nhà hôm nay dường như cũng xa hơn mọi khi, nhìn dòng xe vội vã nhưng lại đang kẹt cứng ngay trước mặt, mi tâm của Bạch Nhược Quân nặng trĩu, anh cảm thấy dòng xe phía trước bỗng dưng lại chướng mắt đến lạ, đường xá như bỗng dưng bé lại mà trở nên chật chội, đâu đó bên ngoài đường phố còn có cả tiếng coi xe inh ỏi kêu gào càng khiến cho người ta nhức đầu.
Nhìn sang Tống Mạn An vẫn còn đang yên tĩnh khép chặt mi mắt, Bạch Nhược Quân liền với tay mở lên một thoáng nhạc không lời dễ ru con người ta chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếng nhạc du dương thu hẳn vào tai, Tống Mạn An bèn mở mắt, trộm nhìn sang Bạch Nhược Quân tay chống lên khung cửa kính đỡ lấy thái dương, để lộ ra góc mặt sắc xảo đến mức có thể khiến cho người ta chết mê.
Lòng Tống Mạn An thầm nghĩ nếu như người đàn ông này không hận mình thì tốt biết bao!
Cô và anh liệu đã có một kết cục khác không?
Càng nghĩ Tống Mạn An càng nhận thức rõ là do bản thân mình tơ tưởng quá nhiều, có hi vọng nên mới có thất vọng.