Vừa hay lúc này bên ngoài cũng có hai bóng người hướt hải chạy đến, một tiếng nỉ non yếu ớt của một người phụ nữ vang lên vừa hay rất quen thuộc đối với Bạch Nhược Quân: “Ninh Lâm!”
Tiếng vọng bên tai, theo phản xạ tự nhiên Bạch Nhược Quân xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài cổng lớn, nhìn thấy Tống Mạn An xách váy chạy vào, mặt mày lắm lem nước mắt cùng phía sau là một người đàn ông đỡ lấy cô mà không khỏi cau mày.
Bước tới mấy bước, Bạch Nhược Quân đến gần chỗ của Tống Mạn An nhưng rồi lại bị cô ngó lơ mà chạy thẳng đến chỗ của Ninh Lâm ngồi chụp xuống, tay chân quýnh hết cả lên, Tống Mạn An muốn tách cơ thể Lý Vy ra khỏi người của Ninh Lâm nhưng ngờ đâu cô ta ôm Ninh Lâm quá chặt cách nào cũng không thể tách rời, hai tay cuae Tống Mạn An đã dính đầy mùi máu tanh mà sờ sờ lên khuôn mặt của Ninh Lâm mếu máo: “Lâm Lâm tại sao anh lại giấu em với Minh Minh làm chuyện dại dột như thế chứ?”
“Anh như thế này em biết phải ăn nói làm sao với hai bác!”
“Lâm Lâm mở mắt ra đi...”
Trái tim của Tống Mạn An bấy giờ đã run rẫy đến độ thở không ra hơi, ngẩng đầu lên cô nhìn Đặng Trạch Minh đang đơ người đứng cùng Bạch Nhược Quân thì lớn tiếng: “Các người sao còn không gọi bác sĩ đi? Còn đứng đó làm gì nữa? Không thấy Lâm Lâm đang nguy hiểm à?”
“An An, em bình tĩnh lại đi!” Vì sợ Tống Mạn An quá kích động lại có những hành động quá khích, nhìn qua Bạch Nhược Quân vẫn đang dõi chặt ánh mắt trên người Tống Mạn An đầy nhớ nhung, Đặng Trạch Minh tiến lên mấy bước đi về chỗ của Tống Mạn An, cúi người ôm lấy bã vai cô dỗ dành.
Nhưng rồi làm sao Tống Mạn An có thể đủ bình tĩnh trong cái tình huống bi thương chết tiệt này chứ, Ninh Lâm và cô lớn lên cùng nhau, cảm tình tốt thế nào mấy ai hiểu được, người duy nhất từ nhỏ đến lớn yêu thương cô bây giờ lại chết trước mắt cô, còn lại vì cô mà chết bảo cô chấp nhận thế nào được, ngày tháng sau này cô sống thế nào đây khi phải luôn tự trách bản thân mình đã hại chết Ninh Lâm.
“Điện thoại... Đưa điện thoại cho em... Em tự mình gọi... Lâm Lâm không thể chết như thế được!” Bất ngờ bấu chặt lấy cánh tay của Đặng Trạch Minh, Tống Mạn An nhất quyết đòi điện thoại, dù cho Đặng Trạch Minh có lắc đầu bảo rằng không cứu được nữa, Tống Mạn An vẫn cố chấp sờ loạn hai bàn tay nhỏ lên túi quần của Đặng Trạch Minh tìm điện thoại.
Tìm được vị trí của chiếc điện thoại, bàn tay nhỏ run rẫy lôi chiếc điện từ trong túi quần của Đặng Trạch Minh ra, Tống Mạn An bấm gọi cho cứu thương nhưng rồi vì quá run trên tay lại có máu mà bấm thế nào cũng không được, chiếc điện thoại bấy giờ lại tuột khỏi tay của Tống Mạn An mà rơi xoảng xuống nền gạch, mi mắt đã đỏ hoe, Tống Mạn An nhìn chiếc điện thoại trong vô vọng rồi lại nhìn xuống Ninh Lâm run run: “Lâm Lâm chờ em nhất định em sẽ gọi được cho bác sĩ... Anh sẽ không chết đâu... Anh yên tâm đi.... Bác sĩ sẽ cứu được anh mà...”
Nói rồi Tống Mạn An lại tiếp tục cúi người cầm lên chiếc điện thoại, lần này Bạch Nhược Quân đã không thể nhịn nổi trước dáng vẻ ngốc nghếch của Tống Mạn An mà lao đến nhưng rồi anh lại bị Đặng Trạch Minh chặn lại lắc đầu, trầm ngâm nhìn Tống Mạn An, bước chân dần thoái lui.
Đặng Trạch Minh, cúi nhẹ người ngồi xuống bên cạnh của Tống Mạn An dỗ nhẹ tâm trí, lấy chiếc điện thoại ra khỏi vòng tay cô: “An An, đưa anh điện thoại, anh gọi bác sĩ đến cho em có được không?”